Editor: May Bởi vì phòng bếp là kiểu mở, cho nên động tác biểu tình của Thịnh Vị Ương đều bị Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn thấy rõ ràng,“Thịnh Vị Ương, có phải cô xem những thứ đồ ăn đó trở thành tôi không?”Câu hỏi, ngược lại là ngữ khí khẳng định.Lỗ mũi Thịnh Vị Ương rầm rì, trừng anh một cái,“Tôi đánh đã đánh không lại anh, liền không thể tưởng tượng một chút.”Hoàng Phủ Bạc Ái thực mỉa mai lạnh lùng xuy một tiếng, toàn thân Thịnh Vị Ương liền cảm nhận được khinh bỉ đến từ anh.……Thịnh Vị Ương đã xào xong cà rốt rau xanh chân giò hun khói, nồi đun nước bên cạnh cũng vừa sôi, sau khi đổ sợi mì vào, đậy nắp nồi lên, dùng lửa lớn nấu.Thừa dịp thời gian nấu mì trong nồi, Thịnh Vị Ương lại lấy cái chảo chiên hai cái trứng ấp la xinh đẹp.Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn hai tô mì trên bàn, nếu vừa rồi không phải anh tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình cô làm, anh nhất định không tin tô mì này là Thịnh Vị Ương làm ra.Trong tô mì tinh sảo, chính giữa đặt một cái trứng chiên ấp la, trắng noãn xanh nhạt, lòng đỏ trứng vàng óng ánh, một vòng bên ngoài chiên đến giòn rụm, nhìn qua liền muốn cắn một ngụm.Một vòng chung quanh trứng ấp la, xếp cà rốt đã sắp thành sợi, chân giò hun khói đặt ở đối diện cà rốt, chính giữa chỗ trống đặt một bông cải xanh nho nhỏ, hành lá cắt nhỏ nổi trên canh nóng đặc xệch, tản ra mùi hương tràn đầy dụ người.Quả thực sắc hương vị đầy đủ.Thịnh Vị Ương nhìn vẻ mặt bị kinh hách của Hoàng Phủ Bạc Ái, hơi khoe khoang một phen, cố ý ghê tởm kiểu nói cộc lốc của anh,“Thái thượng hoàng, mời dùng ăn khuya.”Sau đó bưng một tô mì lên, hùng dũng oai vệ xoay người đi đến phòng khách.Nghĩ thầm, hừ, mới không muốn cùng ăn cơm với anh đâu! Nếu không cô nhất định ăn không vô!……Chờ lúc Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn qua, Thịnh Vị Ương đã ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, cả người nho nhỏ vùi vào.Hai chân thon dài co lại, bưng tô canh trong tay, vừa xem TV vừa ăn mì, bởi vì muốn ăn thức ăn, tóc dài thác nước dùng da gân tùy ý cột lên.