Editor: MayThịnh Vị Ương cầm chén đũa rửa sạch, đi ra từ trong phòng bếp, không đếm xỉa đến ánh mắt trực tiếp vô cùng sốt ruột của người đàn ông nào đó, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường kiểu Âu trên vách tường phòng khách.Đều đã sắp 12 giờ rạng sáng, chỉ là cô lại một chút buồn ngủ cũng không có, nhất định là buổi chiều ngủ nhiều.Thịnh Vị Ương vòng qua Hoàng Phủ Bạc Ái, lại lần nữa vùi vào sô pha, ôm gối ôm màu đen bạc trong lòng ngực, mềm mại cuộn tròn thành một đoàn, tiếp tục xem anime.Hoàng Phủ Bạc Ái tức giận đến cái mũi đều lệch, lúc này mới ngày đầu tiên, người phụ nữ này đã lần thứ ba xem anh thành người trong suốt!Dưới đèn pha lê xa hoa, thân hình tà mị của người đàn ông động một cái, giây tiếp theo thân hình thon dài đứng thẳng ở trước mắt Thịnh Vị Ương.“Đi qua một chút, anh cản trở tôi xem TV.”Cô gái nhỏ nhíu khóe môi oán trách nói, còn thực ghét bỏ lôi kéo áo ngủ của anh, trong TV đang phát bộ phim Conan.Ấn đường của Hoàng Phủ Bạc Ái đã nhảy lên “Thình thịch”, lãnh lệ rống giận,“Thịnh Vị Ương!”“Cái gì?”Nghe giọng nói không chút để ý của Thịnh Vị Ương, Hoàng Phủ Bạc Ái trực tiếp giơ tay hung hăng đánh vào trên mu bàn tay của cô, da thịt non mịn rất nhanh liền hiện rõ mấy dấu ngón tay,“Lăn lên ngủ!”……Thịnh Vị Ương cũng sinh khí, hôm nay cô đã bị anh “Đánh” mấy lần, đến bây giờ đầu gối vẫn là xanh tím.Lập tức "soạt", Thịnh Vị Ương đứng lên từ trên sô pha.Chân trần đạp lên trên sô pha lót da thật, một tay chống nạnh, chịu đựng nóng rát phiến đau trên mu bàn tay chỉ lên trên lầu, dánh dấp lông mày nhỏ quấn lên thành chữ bát ngược,“Muốn lăn thì anh lăn, tôi không lăn!”Thịnh Vị Ương nhìn xuống Hoàng Phủ Bạc Ái từ trên cao, nội tâm cảm khái vô hạn, hóa ra cảm giác lỗ mũi nhìn người sảng khoái như vậy nha!Mắt lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái âm lệ, đáy mắt thâm thúy càng thêm đen tối, như ác ma địa ngục, gắt gao nhìn người phụ nữ trước mắt.Thịnh Vị Ương lại là khuôn mặt nhỏ phẫn nộ liếc xẻo anh, còn không phải là so trừng mắt ư? Cô cũng biết! Đôi mắt Thịnh Vị Ương lại trừng lớn một vòng.