Saved Font

Trước/146Sau

Háo Sắc Tướng Công Là Của Ta

Chap 104 Mang Theo Tiểu Ngoan Vào Cung [2018 Chữ ]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chap 104 Mang theo Tiểu Ngoan vào cung [2018 chữ ]

Mặc huyền mắt liên tục nhìn thấy hết thảy, mấy ngày nay hắn vẫn không có cách nào cùng Bảo Bối nói lên lời, chỉ cần Bảo Bối muốn tới đây, đều bị Tĩnh Tông kéo lại, hoặc là bị Lục Thiên dẫn đi theo, Bảo Bối trước kia mỗi đêm đều tới nhìn hắn một chút, đúng là vài ngày nay Bảo Bối bị mẫu thân ôm vào trong ngực ngủ, mấy ngày nay hắn trở nên đặc biệt yên tĩnh, hắn nhìn ra được, vợ chồng Lục thị vẫn muốn đem Bảo Bối từ bên cạnh hắn mang đi, những người khác cũng đã nhìn ra, Oánh Oánh đặc biệt vui vẻ.

Nhìn cha mẹ tránh ra, Bảo Bối lập tức chạy tới trước mặt Mặc Huyền “Thiếu gia, mẹ ta cho ta ăn tốt hơn, cho ngươi nếm thử.” Trong tay cầm một mảnh da gói một mảnh thịt khô dài.

“Không cần đâu” Mặc Huyền trong lòng có chút phiền muộn, ba ngày nay nàng vui vẻ đến nỗi không tới đây.

“Thật sự ăn rất ngon a” Bảo Bối cố gắng duỗi dài tay đưa cho hắn, Mặc Huyền xoay người không để ý tới nữa nàng, đi về phía trước, lên xe ngựa, những người khác cũng lên xe ngựa, đoàn người đi ở phía sau lẫn phía trước, tầng tầng lớp lớp vào kinh thành.

Bảo Bối cưỡi Tiểu Ngoan, liên tục cùng xe ngựa thiếu gia song song, nàng không hiểu vì sao thiếu gia lại không vui, nàng không ngừng hướng vào trong xe nhìn.

“Bảo Bối, ngươi đi đến phủ của ta ở đi.” Cao Tĩnh Tông cưỡi ngựa tới đây, nhẹ nhàng đối với Bảo Bối nói.

“Tại sao?” Bảo Bối kỳ quái hỏi.

“Chẳng lẽ ngươi nghĩ mang Tiểu Ngoan vào hoàng cung sao?”

“Không được sao?”

“Đương nhiên không được, hoàng cung là nơi nào chứ, nơi đó làm sao có thể cho Tiểu Ngoan của ngươi vào.” Tĩnh Tông kiên nhẫn khuyên.

“Trong hoàng cung không có gian phòng, Tiểu Ngoan có thể cùng ta ở a.” Bảo Bối lần này không rõ.

“Trong hoàng cung không có gian phòng, Tiểu Ngoan có thể cùng ta ở a.” Bảo Bối lần này không rõ.

“Chuyện này cùng có gian phòng hay không không có quan hệ.” Tĩnh Tông kéo nhẹ môi, tiểu nha đầu này làm sao sẽ không thông suốt như vậy.

Bảo Bối bừng tỉnh đại ngộ, nhảy vào xe ngựa thiếu gia, chui vào “Thiếu gia, ta mang Tiểu Ngoan tiến hoàng cung được không? Ta không để cho Tiểu Ngoan chiếm một cái phòng đâu, nó sẽ cùng ta ngủ chung.”

Mặc Huyền vừa rồi liên tục nghe hai người bọn họ đối thoại, hắn quay đầu nhìn Bảo Bối, khuôn mặt nàng hưng phấn mang theo ánh mắt mong đợi, trên đầu vẫn buộc hai dây tóc màu tím kia.

Mặc Huyền khẽ gật gật đầu, Bảo Bối lập tức vui vẻ nhào tới trước ôm lấy hắn “Thiếu gia, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.”

Mặc Huyền đột nhiên bị đầu Bảo Bối nhào vào trong ngực tâm khẽ động, tâm tình của hắn vừa rồi có điểm trở nên loạn tao tao (rối bời). Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng ôm nàng, từ từ ôm sát nàng.

Bảo Bối đang bị vui vẻ đánh thẳng vào đầu, nên không có phát giác được biến hóa của hắn, vui vẻ vén rèm xe lên nhìn Tiểu Ngoan ở phía ngoài hô “Tiểu Ngoan, thiếu gia đáp ứng dẫn ngươi vào hoàng cung, ngươi nên cám ơn thiếu gia nha.” Tiểu Ngoan phía ngoài tựa hồ nghe hiểu lời nói của nàng, vui vẻ gào thét vài tiếng, nhiều tiếng điếc tai, làm ột số đám người ngắm nhìn, binh lính cùng những bọn thị vệ kia đã quen nên vẫn tiếp tục hướng đi về trước, dọc theo đường đi cũng nghe không ít tiếng hô của nó.

Đại đội nhân mã rốt cục cũng đi tới dưới chân hoàng cung, cửa chính hoàng cung trang nghiêm đã mở ra, tất cả mọi người từ từ đi vào.

Hoàng cung đại điện có Hoàng Thượng cùng hoàng hậu, Như phi cùng Mai phi đều đến đây, đang lo nghĩ nhìn bên ngoài đại điện, vừa trông thấy Mặc Huyền ở cửa từ từ tiến vào, Như phi đã đợi không kịp liền đi tới, không chờ bọn họ vấn an, đã kéo tay Mặc Huyền lại “Huyền Nhi, ngươi như thế nào a? Có bị thương không? Nghe hồi báo các ngươi bị tập kích?”

Mặc Huyền cười khẽ an ủi “Mẫu phi, ta không sao.”

“Nhi thần Hiên Viên Mặc Huyền khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mặc Huyền đi lên trước quỳ xuống. Hoàng Thượng cũng sớm đã đi xuống, kéo Mặc Huyền, trong mắt tràn đầy từ ái “Huyền Nhi, bình an là tốt rồi.”

Hiên Viên Chí Viễn đi tới trước mặt hoàng thượng đang muốn quỳ xuống, Hoàng Thượng đỡ hắn, một tay lôi kéo một cái, mặt mũi tràn đầy an ủi “Thật may là các ngươi không có việc gì a.”

Hiên Viên Chí Viễn đi tới trước mặt hoàng thượng đang muốn quỳ xuống, Hoàng Thượng đỡ hắn, một tay lôi kéo một cái, mặt mũi tràn đầy an ủi “Thật may là các ngươi không có việc gì a.”

“Như di.” Bảo Bối đã vui vẻ chạy tới, sau lưng Tiểu Ngoan cũng đi theo nàng sau chạy tới.

“Bảo Bối!” Như phi vui vẻ ôm Bảo Bối “Bảo Bối, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi!” Tâm tình mẫu thân cảm kích là như thế.

Bảo Bối bị ôm có chút ngượng ngùng, nàng xem xem Mặc Huyền, hắn đang mỉm cười nhìn các nàng.

“Ngươi chính là Bảo Bối ư.” Hoàng Thượng đi tới, vừa trông thấy con hổ đang ngồi xổm phía sau nàng, liền dừng bước.

“Hoàng Thượng, không có chuyện gì đâu.” Như phi an ủi nói.

Hoàng Thượng nghe vậy mới yên tâm đi tới, Bảo Bối vui vẻ đối với Hoàng Thượng gật đầu “Ừ, ta tên là Bảo Bối.”

“Lớn mật! Lại dám vô lý như thế, tại trước mặt hoàng thượng loạn xưng hô chính mình, phải bị tội gì.” Hoàng hậu liên tục không nói chuyện, đột nhiên nghiêm nghị chất vấn Bảo Bối.

Bảo Bối hoàn toàn không có kịp phản ứng, nàng nhìn về phía hoàng hậu đang đứng ở chỗ cao, trên đầu đội mũ phượng, một thân Phượng bào có vẻ ung vinh hoa quý(hòa nhã + vinh hoa+ cao quý).

Nàng không hiểu nhìn hoàng hậu trên mặt đang trợn mắt đối với nàng.

Hoàng Thượng phất phất tay “Xét thấy Bảo Bối lập được công lớn, về sau tại hoàng cung không cần nói cấp bậc lễ nghĩa.” Hoàng hậu khiếp sợ sơ lược lui một bước về phía sau, tay nàng sít sao vê.

Như phi cảm kích nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng an ủi đối với nàng gật gật đầu.

Như phi cảm kích nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng an ủi đối với nàng gật gật đầu.

Hoàng hậu chỉa về phía Tiểu Ngoan sau lưng nàng “Cho dù Bảo Bối có thể không nói cấp bậc lễ nghĩa, nhưng con súc sinh này sao có thể ở lại trong đại điện?”

Bảo Bối đi tới Tiểu Ngoan bên cạnh “Nó không gọi súc sinh, nó gọi Tiểu Ngoan, Tiểu Ngoan ở cùng ta.”

“Vậy làm sao có thể được chứ?” Hoàng hậu căm tức nhìn Bảo Bối “Người đâu, đem con hổ này mang đi.” Có ai dám đi lên mang con hổ này ra ngoài sao?

“Vì cái gì?” Bảo Bối kháng nghị “Thiếu gia đáp ứng ta có thể mang Tiểu Ngoan.”

Mặc Huyền chậm rãi đi tới “Đúng vậy, ta đáp ứng.” Bảo Bối vui vẻ nhìn thiếu gia.

“Vậy thì ở lại đi.” Hoàng Thượng cười ha ha lên “Đêm mai mở Khánh Công Yến(Lễ chúc mừng), mọi người hôm nay đều trở về nghỉ ngơi đi.”

“Hoàng Thượng!” Hoàng hậu liền đi tới đây, nhưng Hoàng Thượng chỉ dùng mắt lạnh nhìn nàng một cái, liền dẫn Như phi đi ra ngoài.

“Hoàng Thượng, vừa rồi thật sự cám ơn chàng.” Như phi cảm kích nhìn hắn, Hoàng Thượng sủng ái ôm nàng “Như phi, Mặc Huyền từ nhỏ nhận hết thống khổ, trẫm không đành lòng lại để cho hắn bị bất cứ thương tổn gì nữa.” Như phi nghe xong lệ nóng hai bên mắt chảy xuống.

Hoàng Thượng nhẹ lau nước mắt nàng, đau lòng nói “Trẫm biết rõ Huyền Nhi trong lòng Như phi là đau xót lớn nhất, trẫm đã quyết định sáng ngày làm Khánh Công Yến tuyên bố lập hắn làm thái tử.”

Trước/146Sau

Theo Dõi Bình Luận