Saved Font

Trước/146Sau

Háo Sắc Tướng Công Là Của Ta

Chap 37 Tết Trung Thu 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chap 37 Tết Trung thu 4

Không có người trả lời, Bảo Bối sít sao nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ bé vươn ra chỉ chỉ “Ngươi mặc xong chưa?”

“Ừ.” Tay Bảo Bối đụng trúng một thân thể đang tới gần, Cao công tử một hồi lâu mới trả lời.

Bảo Bối từ từ mở mắt, người trước mắt đã mặc y phục vào, nhưng y phục trước ngực còn chưa hoàn toàn đóng lại vẫn còn đang mở, Bảo Bối lập tức tiến lên vội vàng kéo y phục của hắn lại, Cao công tử  bắt được tay của nàng, tà mị cười cúi đầu nhìn Bảo Bối trước ngực.

“Có chuyện gì ở đây?” Bên ngoài bọn họ nghe được thanh âm Mặc Huyền, đều chạy tới, thấy một màn như vậy, tại hiện trường tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Không có gì.” Bảo Bối buông vạt áo của hắn ra, nhưng tay vẫn còn bị hắn nắm chặt.

“Không có gì?” Cao công tử nhướng lông mày nhìn nàng, sau đó cõi lòng đầy ủy khuất nhướng mắt nhìn mọi người, tựa vào người Bảo Bối “Người ta đều bị ngươi xem hết trơn rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta đó nha.”(HN: má ơi có phải là nam không vậy..Cao công tử: *liếc mắt* ngươi nói cái gì..HN: dạ em không nói gì hết a*lắc đầu xua tay* *vọt gấp*)

“Không có gì?” Cao công tử nhướng lông mày nhìn nàng, sau đó cõi lòng đầy ủy khuất nhướng mắt nhìn mọi người, tựa vào người Bảo Bối “Người ta đều bị ngươi xem hết trơn rồi, ngươi phải chịu trách nhiệm với người ta đó nha.”(HN: má ơi có phải là nam không vậy..Cao công tử: *liếc mắt* ngươi nói cái gì..HN: dạ em không nói gì hết a*lắc đầu xua tay* *vọt gấp*)

“A?” Bảo Bối vội vàng đẩy Cao công tử ra, xoay người đối với Mặc Huyền nói “Ta không có.” Nhìn thấy trong mắt của hắn có lửa giận, làm Bảo Bối có chút ấp a ấp úng nói “Ta không có thấy rõ ràng.” Sau đó chuyển hướng Cao công tử “Ta không phải cố ý, ta nghe được tiếng ngươi kêu, cho là ngươi có việc, liền vọt vào, là, là thật đó.” Bảo Bối cuống cuồng nhìn bốn phía giải thích, nhưng ánh mắt Mặc Huyền lại càng ngày càng lạnh, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Oánh Oánh tiểu thư cùng Nhã Dung tiểu thư cũng đi theo ra ngoài, Bảo Bối nhìn Quách công tử “Là thật, ta thật không phải là cố ý nhìn hắn.” Lắc lắc ngón tay út của hắn.

Quách công tử cúi đầu cười một tiếng, vẻ mặt ý nói ngươi coi bộ lại gây họa rồi cũng đi ra ngoài.

“Là thật mà!” Bảo Bối chạy đến lan can hướng về phía Mặc Huyền hô một tiếng, nhưng không người nào để ý tới.

“Bảo Bối, ngươi không chịu nhận sao?” Cao công tử đi tới phía sau nàng, nhẹ giọng cười.

“Không, không phải là..” Bảo Bối có điểm cứng họng, dù sao cũng là nàng vọt vào, Bảo Bối nhìn vẻ mặt đầy ẩn tình của Cao công tử, lập tức từ lầu hai nhảy xuống, biến mất như một làn khói.

“Không, không phải là..” Bảo Bối có điểm cứng họng, dù sao cũng là nàng vọt vào, Bảo Bối nhìn vẻ mặt đầy ẩn tình của Cao công tử, lập tức từ lầu hai nhảy xuống, biến mất như một làn khói.

Nhìn bóng lưng chạy trốn của Bảo Bối, Cao công tử cười vui vẻ, nàng chạy trốn rất là nhanh nha.

Bảo Bối hoảng sợ chạy ra phía sau, trở lại trong sương phòng không nhìn thấy thiếu gia, nàng lại chạy ra, tại khúc quanh của hậu viện nhìn thấy tiểu Lục cùng vài nha đầu đang cúi đầu tranh luận chuyện gì đó.

Bảo Bối đi tới, đứng ở đằng sau nghe được.

“Ta cảm thấy Mặc Huyền công tử lớn lên so với Cao công tử đẹp mắt hơn a, Mặc Huyền công tử tựa như tiên tử, mong muốn không thể thành a.” Nha đầu kia Bảo Bối đã gặp qua, hình như gọi là Tiểu Diệp, là nha đầu của Oánh Oánh tiểu thư.

Trước/146Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghe Lén Tiểu Công Chúa Tiếng Lòng Phía Sau Bạo Quân Một Nhà Đều Luống Cuống