Saved Font

Trước/242Sau

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 204: Trở Về Vùng Đất Hoàng Hôn [3]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
chương 204:

Phi hành khí chở ba người Tề Nhạc Nhân bay về phía Vùng đất Hoàng Hôn.

Sau khi tiến vào không phận của Vùng đất Hoàng Hôn, Tề Nhạc Nhân đột nhiên cảm nhận được gì đó, nhìn ra ngoài cửa sổ —— bầu trời vốn trong xanh lập tức biến thành màu hoàng hôn mờ nhạt, Tề Nhạc Nhân nhìn ánh sáng vàng chiếu rọi mặt biển, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Trong thế giới rộng lớn, phiến tịnh thổ của nhân loại được một người nhẹ nhàng bảo vệ, mà người này, hiện tại vẫn đang ngủ say bên trong băng cung ngầm ở Sở Thẩm Phán.

“Có cảm nhận được sức mạnh của Vùng đất Hoàng Hôn không?” Ảo thuật sư đột nhiên hỏi.

Tề Nhạc Nhân phục hồi tinh thần, trầm ngâm gật đầu: “Trước kia không cảm nhận được, nhưng lần này trở về Vùng đất Hoàng Hôn, quả thực có một loại... Sức mạnh thời gian, giống như chỉ cần một ý niệm là Tiên Tri có thể đóng băng hình ảnh chúng ta ở chỗ này, đúng không?”

Nói xong Tề Nhạc Nhân nhìn Ninh Chu, Ninh Chu gật đầu với cậu.

“Tiền đề là hắn tỉnh.” Ảo thuật sư nói: “Loại cảm giác này theo thực lực của ngươi tăng lên sẽ càng ngày càng mạnh, nói thế thôi chứ người sở hữu lĩnh vực rất ít khi tiến vào lĩnh vực của người khác. Tựa như một con dã thú không dễ gì bước vào lãnh địa của một con dã thú khác, đó là tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.”

“Nhưng trước kia Tô Hòa đã tới Vùng đất Hoàng Hôn.” Tề Nhạc Nhân nói.

Ảo thuật sư cười lạnh, khinh thường nói: “Hắn ta chỉ dám để hóa thân tiến vào nơi này thôi, bản thể thật sự của hắn nhất định vẫn ở Vùng đất Bình Minh.”

Tề Nhạc Nhân nhớ lại A Tây - hóa thân của Ma Vương Giết chóc, hỏi: “Người ở cấp bậc lĩnh vực đều có hóa thân sao?”

“Đúng vậy, một khi đạt tới lĩnh vực cấp, bọn họ rất ít rời khỏi lĩnh vực của mình, phần lớn đi ra ngoài đều dùng hóa thân; cậu có thể lý giải rằng bọn họ hạ cấp độ của mình xuống, thông thường ở cấp nửa lĩnh vực. Bởi vì bản thể Ma Vương Giết chóc bị trấn áp, hóa thân ngay cả nửa lĩnh vực cũng chưa đến, nếu không lúc này cậu đã sớm chết.” Ảo thuật sư nói.

“Cho nên vận may của tôi cũng không tệ lắm?” Tề Nhạc Nhân lạc quan vui đùa.

Ảo thuật sư hiện lên vẻ mặt ‘cậu đùa tôi à?’.

Bản thân Tề Nhạc Nhân cũng cảm thấy buồn cười, không khỏi cười thầm, Ninh Chu khó hiểu nhìn cậu; Tề Nhạc Nhân nhìn vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn mê mang của hắn, cười rộ, chui đầu vào cổ hắn mà cười nửa ngày. Mặc dù Ninh Chu không rõ cậu đang cười cái gì, nhưng thời điểm Tề Nhạc Nhân nghiêng người tới, hắn vẫn ôm lấy eo cậu, để cậu cười đủ.

Ảo thuật sư mắt trợn trắng, ngồi xuống bên cạnh ngắm cảnh.

_______

Phi hành khí đáp xuống quảng trường Sở Thẩm Phán, Tề Nhạc Nhân là người đầu tiên nhảy xuống phi thuyền. Khi nhìn thấy Địa Ngục Tam Đầu Khuyển chờ ở bên cạnh Trần Bách Thất, sắc mặt tức khắc biến đổi: “Sao nó lại ở đây?”

“Nó nhớ cậu.” Dây xích chó trong tay Trần Bách Thất run run, gật đầu với Ninh Chu.

Tề Nhạc Nhân nhìn ba cái đầu ‘chó’ cùng nhau thè lưỡi chảy nước miếng, cúc hoa tự dưng căng thẳng, không khỏi nghĩ đến trốn sau lưng Ninh Chu.

Đây là bóng ma tâm lý giống như phản xạ có điều kiện.

“Dắt chó đi dạo tới Sở Thẩm Phán, cô làm tốt lắm.” Ảo thuật sư túm váy, bước xuống phi thuyền, đội một chiếc mũ dạ kiểu nữ lên đầu, vui đùa nói: “Phạt 300 ngày sinh tồn.”

Trần Bách Thất không để ý tới hắn, quay đầu nhìn Tề Nhạc Nhân: “Đi ra ngoài một chuyến tiến bộ không ít.”

Tề Nhạc Nhân cười nói: “Tiến bộ nhỏ, không đáng để lão sư khen ngợi.”

“Được rồi, chút nữa tới chỗ của tôi một chuyến, kèm cậu học bù, tôi chuẩn bị lên kế hoạch huấn luyện tổng quát, lần này đừng hòng nghĩ đến việc trốn học.” Trần Bách Thất cười khanh khách nói.

Tề Nhạc Nhân nhớ lại mỗi sáng buồn ngủ dậy không nổi, dưới ánh hoàng hôn chạy như điên để mua bữa sáng cho Trần Bách Thất và Thiến Thiến, tức mắt mặt xám như tro tàn.

Trần Bách Thất cười khẽ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Ninh Chu: “Còn chịu đựng được không?’

Ninh Chu gật gật đầu.

“Vào đi, Tiên Tri chờ các người đã lâu, hẹn gặp lại.” Trần Bách Thất gật đầu với họ, bản thân dẫn theo chó chậm rãi đi về nhà, như thể cô thật sự dắt chó đi dạo.

“Rốt cuộc cổ tới đây làm gì?” Thấy Trần Bách Thất đi xa, Tề Nhạc Nhân thầm nhỏ giọng hỏi Ninh Chu.

“Nhìn chúng ta.” Ninh Chu nói.

“Cô ấy thực sự quan tâm đến hai người.” Ảo thuật sư bĩu môi nói.

Tề Nhạc Nhân nhìn bóng lưng Trần Bách Thất, không khỏi mỉm cười.

Kỳ thực Trần Bách Thất rất quan tâm đến bằng hữu, cũng rất giảng nghĩa khí, nhưng tất cả đều bị che giấu dưới lớp mặt nạ con buôn lõi đời, hiếm khi có người đọc được suy nghĩ thật sự của cô dưới nụ cười trào phúng.

Nhưng Tề Nhạc Nhân biết. Cho nên cậu vô cùng cảm kích Trần Bách Thất, cô sẵn sàng dạy dỗ một tay mơ như cậu, ép cậu nhanh chóng trưởng thành; nếu không có bài huấn luyện ma quỷ của Trần Bách Thất, thời điểm ở nhiệm vụ Tinh Tế Tử Vong Chân Nhân Tú, cậu đã chết trong hành lang laze rồi.

Cậu mãi mãi ghi nhớ phần ân tình này.

Thời điểm bước vào Sở Thẩm Phán, Tề Nhạc Nhân không còn căng thẳng co quắp như ngày xưa mà là bất động thanh sắc nhìn đông nhìn tây. Ảo thuật sư đi tuốt đằng trước, đưa họ đến gặp Tư Lẫm - quản lý trưởng Sở Thẩm Phán đầu tiên.

Tư Lẫm trông vẫn như cũ, lộ ra một chút vui mừng đối với việc họ trở về -bởi vì gương mặt hắn lạnh lùng như băng nên niềm vui mừng này rất giống khách sáo.

“Anh không thể nhiệt tình cho tôi một cái ôm sao?” Ảo thuật sư tức giận nói.

“Nếu cậu sớm ngày tiếp nhận sở giới luật, tôi có thể cố ôm cậu một cái.” Tư Lẫm nói, cặp xà đồng như loài rắn toát ra ý ghét bỏ.

“Thôi miễn đi, cứ để tôi tiếp tục làm chân chạy vặt đi, ngàn vạn lần đừng thăng cấp cho tôi.” Ảo thuật sư hoàn toàn không hề cảm thấy mất mặt, khi cùng thời điểm bước vào Sở Thẩm Phán sư huynh thì làm Boss trong khi hắn vẫn làm tiểu đệ chân chạy vặt; nếu hắn bởi vậy mà chú ý ánh mắt người khác, hắn sẽ không suốt ngày mặc đồ nữ trang rêu rao khắp nơi.

Từ Lẫm từ bỏ thằng sư đệ không có tiền đồ của mình, quay sang nói với Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

“Ừ.” Ninh Chu chỉ nói một chữ liền đuổi người đi.

Tề Nhạc Nhân liếc mắt nhìn Ninh Chu một cái, sau khi xác định hắn không có ý tứ muốn bổ sung, không nhịn được mở miệng tóm tắt sự tình vừa trải qua: “... Tóm lại, hóa thân của Ma Vương Giết chóc đã được chúng tôi mang về, tân Long Kiến Nữ Vương đăng cơ, đang chỉnh đốn và cải cách tình huống trị an Ngầm Kiến thành; nàng có thái độ thân thiện với Sở Thẩm Phán, có thể tiếp tục hợp tác trong tương lai. Khá rắc rối là Lý Tưởng Quốc, trong thời gian này chúng tôi lên kế hoạch phá hỏng sự kiện Lý Tưởng Quốc hiến tế tín đồ Ngầm Kiến thành; trong nghi thức tuyển chọn Long Kiến Nữ Vương cũng có trinh nữ Thánh Hỏa phản bội với ý đồ triệu hoán Lý Tưởng Quốc buông xuống.”

“Ma Vương Quyền lực giống như thú cưng của nàng ta vậy, duỗi tay khắp nơi, tôi không nhớ rõ có bao nhiêu tín đồ bị tẩy não.” Ảo thuật sư chậc một tiếng, vô cùng thiếu kiên nhẫn.

“Con rối Ma Vương Giết chóc, chúng tôi cũng mang đến, đến lúc đó cùng đưa cho anh.” Tề Nhạc Nhân nói. Hiện tại A Tây bị nhốt trong nửa lĩnh vực của Ninh Chu, kế tiếp nên giao cho Sở Thẩm Phán xử lý.

“Hiểu rồi, trước dẫn các người đi gặp Tiên Tri, gần đây trạng thái của hắn không tệ, hiện tại còn tỉnh táo, đi theo ta.” Tư Lẫm nói.

Đi theo Tư Lẫm, Tề Nhạc Nhân lần nữa tới thế giới ngầm của Sở Thẩm Phán.

Sau khi sở hữu nửa lĩnh vực, từ trước Tề Nhạc Nhân đã muốn nắm tay Ninh Chu cùng dạo quanh băng cung ngầm bao la hùng vĩ, cậu nhỏ giọng hỏi Ninh Chu: “Anh từng tới nơi này chưa?”

“Ừ, tới rồi.” Ninh Chu nói.

“Khi đó anh có ấn tượng gì với hắn?” Tề Nhạc Nhân tò mò hỏi.

“…Anh trai kỳ quái, nhưng tôi phải gọi hắn bằng chú.” Vẻ mặt Ninh Chu rất nghiêm túc, nhưng Tề Nhạc Nhân nhìn ra ý buồn bực bên trong.

“Phốc.” Ảo thuật sư cười thành tiếng: “Các người nói tiếp đi, tôi không nghe lén.”

Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu trừng mắt nhìn hắn, ảo thuật sư đành phải đi tới bên cạnh Tư Lẫm, không ngờ Tư Lẫm cũng bước sang một bên, tỏ vẻ bản thân không muốn đến gần hắn: “Mùi nước hoa trên người cậu quá nồng.”

Ảo thuật sư hừ một tiếng, sải bước về phía trước.

Bốn người bước vào giáo đường băng tuyết khổng lồ, tượng băng ngẫu nhiên mở cánh cửa thông với giáo đường cho họ. Ảo thuật sư dẫn ba người xuyên qua một loạt băng ghế băng tuyết, phía trước là hồ băng mà Tiên Tri ngủ say; nhưng lần này ảo thuật sư không dừng bước chân mà đi về phía hành lang bên phải; hắn gõ cửa hai lần rồi thản nhiên đẩy cửa vào.

Bên trong cánh cửa là một căn phòng tràn ngập phong cách thiếu nữ tươi mát, Tiên Tri mặc trang phục Lolita tựa như thiếu nữ tuổi thanh xuân đang banh mí mắt ra nghiêm túc vẽ eyeliner.

Ảo thuật sư:……

Tiên Tri:……

Tư Lẫm:……

Ninh Chu:……

Tề Nhạc Nhân: Hình ảnh này dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi, rốt cuộc là xảy ra khi nào...

Nhất định không phải kỷ niệm vui vẻ gì, đột nhiên không muốn nhớ lại.

***

Trước/242Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Long Thần Chí Tôn