Saved Font

Trước/242Sau

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 221: Ước Hẹn Hoàng Hôn [10]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
chương 221:

Tề Nhạc Nhân lại có nhiệm vụ mới, không phải do hệ thống đưa ra mà là do Sở Thẩm Phán giao phó.

“Nếu cậu có thời gian, nhiệm vụ dẫn Long Kiến Nữ Vương đi thăm thú Vùng đất Hoàng Hôn mấy ngày sau sẽ được giao cho cậu, gần đây Sở Thẩm Phán rất bận rộn, không đủ nhân thủ.” Ngày đó sau khi xem xong buổi biểu diễn ca kịch, Tề Nhạc Nhân được Tư Lẫm giao cho một nhiệm vụ lớn.

A Á rất kích động, kéo tay áo Tề Nhạc Nhân, tựa hồ rất muốn cùng cậu về nhà, dường như cảm nhận được tầm mắt Ninh Chu ở bên cạnh, nàng lặng lẽ rụt tay lại, rụt rè hỏi: “Có thể chứ?”

Rõ ràng ngữ khí rất trịnh trọng, nhưng kết hợp với ánh mắt chờ mong xen lẫn đáng yêu của tiểu A Á chỉ mới bảy tám tuổi, Tề Nhạc Nhân không khỏi mềm lòng: “Cống hiến sức lực cho Nữ Vương bệ hạ là vinh hạnh của tôi.”

A Á nở nụ cười thỏa mãn, như cô gái nhỏ được người lớn khen ngợi.

Tề Nhạc Nhân cũng rất hưng phấn, bởi vì cậu nghĩ tới, như vậy là mình có thể trốn việc rồi!

Thật là một lý do chính đáng! Cậu còn có thể lấy cớ dẫn Ninh Chu đi cùng để bảo vệ an toàn cho Nữ Vương, quả thực hoàn mỹ!

Đương nhiên Ninh Chu không có lý do từ chối. Cho nên vào ngày thứ ba sau khi hóa thân của Long Kiến Nữ Vương đến Vùng đất Hoàng Hôn, hoàn thành công việc ngoại giao xong xuôi; tiểu A Á được trang điểm thành một cô bé bình thường, vui vẻ bỏ xuống trách nhiệm Nữ Vương, bắt đầu cuộc hành trình ăn uống chơi bời cùng hai vị bạn thân thay đổi vận mệnh cuộc đời mình.

“Đây là xưởng tinh luyện ác ma kết tinh, gọi tắt là xưởng tinh luyện. Trình độ khoa học công nghệ vượt xa những khu vực khác tại Vùng đất Hoàng Hôn; nơi này có thể cung ứng điện nước cơ bản, ở mức độ nào đó phải cảm ơn ác ma cung cấp kết tinh. Trong tinh thể của bọn chúng ẩn chứa nguồn năng lượng rất lớn; sau khi tiếp xúc với nước sẽ giải phóng lượng lớn nhiệt năng, xem như một loại năng lượng tinh khiết.” Tề Nhạc Nhân chỉ vào nhà máy khổng lồ phía trước và nói.

A Á há to miệng: “Thoạt nhìn thật là đồ sộ. Lần này tôi tới cũng vì thương lượng với Tư Lẫm đại nhân về việc chuyển nhượng kỹ thuật ác ma kết tinh, bất quá vẫn chưa có tiến triển gì. Nếu Ngầm Kiến thành cũng có nguồn cung cấp điện phạm vi lớn như này thì tốt rồi, nhất định tình hình trị an sẽ được cải thiện rất nhiều.”

“Tình huống Ngầm Kiến thành bây giờ thế nào rồi?” Ninh Chu đứng bên cạnh đột nhiên hỏi.

“Ừm… tốt hơn trước đây nhiều, nhưng vẫn không ngăn chặn được tội phạm, nhất là ở trong Hạ thành.” A Á có chút hổ thẹn, cực kì giống một đứa trẻ làm sai chuyện.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy buồn cười, cậu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Chu cùng với vẻ mặt thấp thỏm lo lắng của A Á, rất giống một đôi cha con.

“Không vội nhất thời, phát triển Kiến thành theo phương hướng tốt, con dân của cô sẽ nhìn thấy.” Tề Nhạc Nhân nói.

A Á mỉm cười, nàng vốn muốn tỏ ra rụt rè một chút, nhưng vẫn không nhịn được lộ ra một hàng răng trắng.

“Đi, chúng ta đến cầu Kiều thôi, phụ cận gần đó náo nhiệt lắm.” Tề Nhạc Nhân nắm tay A Á, cảm thấy sâu sắc gần đây mình rất có ‘duyên với trẻ con’. Đầu tiên là Ninh Chu, sau đó là A Á, nói không chừng còn gặp được cái khác.

Sự thực chứng minh, người như cậu vận khí không tốt, nhưng dự cảm vẫn rất linh nghiệm.

“…..”

“…...”

“Chào Tiểu Biết.”

“Anh là ai?”

Tiểu Biết được Trần Bách Thất dắt tay, nhìn Tề Nhạc Nhân bằng vẻ mặt khó hiểu.

Lần trước nói nhớ kỹ đâu rồi? Kẻ lừa đảo! Tề Nhạc Nhân buồn bực nhìn con trai của Tiên Tri.

Đứa nhỏ này thoạt nhìn quả thực rất đáng yêu, chỉ là đầu óc không tốt, không nhớ rõ ai cả.

A Á rất nhiệt tình chào hỏi Tiểu Biết, nói: “Bạn lớn lên giống Tiên Tri đại nhân thật đấy.”

Tiểu Biết bối rối nghiêng đầu hỏi Trần Bách Thất: “Tiên Tri đại nhân là ai?”

Trần Bách Thất đã quá quen với tình huống này: “Người lớn lên giống em.”

"Ồ ~ .” Tiểu Biết rất dễ dỗ, nhận được câu trả lời thì không hỏi nữa.

Trần Bách Thất hỏi ngược lại ba người: “Mấy người đi đâu đây?”

“Tôi dẫn A Á đi dạo cầu Kiều.” Tề Nhạc Nhân nói.

Trần Bách Thất nhìn Ninh Chu, rồi lại nhìn A Á, cười nói: “Chà, chỗ đó hay đấy, nghe nói lúc trước hai người chính là chia tay ở cầu Kiều?”

A Á khiếp sợ nhìn Tề Nhạc Nhân và Ninh Chu, trên mặt như hiện lên dòng chữ “tôi không tin tôi không tin, tất cả đều là giả.”

“Cái này nói ra thì dài…” Tề Nhạc Nhân buồn bực giải thích cho A Á một phen, lúc này A Á mới nhẹ nhõm thở phào, sau đó khôi phục biểu tình hưng phấn, thoạt nhìn còn hưng phấn hơn trước.

Họ tạm biệt Trần Bách Thất và Tiểu Biết rồi tiếp tục mang A Á đi dạo. Quả thật A Á tò mò, đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi khu vực Tĩnh Hải hoang mạc; lòng tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài. Nàng có mười vạn câu hỏi có thể tùy thời oanh tạc Tề Nhạc Nhân.

“Nói vậy là anh từng mặc váy?”

“Cảm giác mặc váy như thế nào?”

“Anh biến thành cô gái có bộ dáng như thế nào? Có đẹp không?"

“Nói vậy thì bệ hạ cũng… Ờ, không có gì.”

“Quá trình xây dựng cầu Kiều như thế nào?”

“Anh giỏi chụp ảnh không?”

“Thứ đó ăn ngon không?”

“Tôi có thể chụp ảnh mang về không?”

Tề Nhạc Nhân kiên nhẫn giải đáp từng câu một, cảm thấy mình đã đủ tư cách dạy trẻ.

“Muốn chụp ảnh thì phải có một cái camera có thể rửa ảnh, chút nữa để tôi hỏi thăm giúp cô, đảm bảo chụp đủ ảnh trước khi cô từ Vùng đất Hoàng Hôn trở về.” Tề Nhạc Nhân hứa hẹn với A Á.

Ánh mắt của A Á cong cong: “Thật vậy chăng?”

“Thật.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Nhạc Nhân anh thật tốt!” A Á vui mừng không biết làm sao cho phải: “Có thể gặp lại hai người tôi rất vui, bây giờ tôi càng vui hơn! Cực kỳ vui cực kỳ vui!”

Cô gái này dùng hết mọi từ ngữ không phong phú để miêu tả tâm trạng của mình lúc này, bộ dáng vui sướng kia làm mọi người đều quay đầu tò mò nhìn qua.

Ước muốn chụp ảnh thực ra rất đơn giản, tất nhiên Tề Nhạc Nhân sẽ cố gắng giúp cô bé hoàn thành nguyện vọng của mình. Chụp ảnh bằng điện thoại dễ hơn, nhưng rửa ảnh thì rất khó —— Dù sao khoa học công nghệ ở Vùng đất Hoàng Hôn chưa nâng cao, vì thế cậu đi tìm dân kỹ thuật trước đó giúp cậu tạo ra nguồn điện dự phòng, tiếc là dân kỹ thuật đi làm nhiệm vụ mất rồi. Tề Nhạc Nhân lại tìm đến Sở Thẩm Phán, lúc này mới mượn được cái máy camera.

Mấy ngày kế tiếp Tề Nhạc Nhân hóa thân thành nhiếp ảnh gia không trâu bắt chó đi cày, đi theo A Á chụp ảnh khắp nơi. Nữ Vương trẻ tuổi yêu thích hoạt động này đến nỗi mỗi ngày đều mặc quần áo xinh đẹp, ghi lại dấu ấn duyên dáng của mình tại phong cảnh Vùng đất Hoàng Hôn.

Cũng may mấy ngày nay đám cuồng tín đồ ở Vùng đất Hoàng Hôn rơi vào sự yên lặng quỷ dị, trên dưới Sở Thẩm Phán thở phào một hơi nhẹ nhõm, cho Tề Nhạc Nhân nhiều thời gian làm bạn bên cạnh A Á, còn có Ninh Chu.

Rất nhiều chuyện thú vị đã xảy ra trong những ngày này.

“Mua quần áo?” A Á hoang mang hỏi: “Anh mua cho bản thân sao?”

“Ách... Không phải, mua cho Ninh Chu, cô cũng tham mưu giúp tôi một chút đi, tôi muốn tham khảo một số ý kiến của con gái.” Tề Nhạc Nhân nói.

“Được, chúng ta cùng đi đi!” A Á vui vẻ khoác cánh tay Tề Nhạc Nhân: “Hôm qua chúng ta đến khu thương mại kia không tồi, có rất nhiều quần áo!”

Ninh Chu không có bất kỳ ý kiến yên lặng nhìn hai người, không hiểu tại sao lại nhảy sang chủ đề mua quần áo.

“Em thấy quần áo của anh không phải đồng phục giáo đình thì cũng là đồng phục Sở Thẩm Phán; vẫn nên mua vài bộ quần áo hưu nhàn đi.” Tề Nhạc Nhân nói.

Mặc dù Ninh Chu mặc gì cũng đẹp, mặc đồng phục lại càng đẹp hơn, nhưng cũng không thể suốt ngày mặc đồng phục được. So với Tô Hòa mỗi lần xuất hiện đều mặc một bộ quần áo khác nhau hình thành tiên minh đối lập!

Không hiểu gì bị kéo đến cửa hàng quần áo, Ninh Chu bị hai người ném một đống quần áo vào người bắt thay đồ; Tề Nhạc Nhân và A Á bình luận một cách hào hứng, đều khen Ninh Chu đến tận trời!

“Cái này đẹp nè! Thoạt nhìn chân dài một mét tám!” Hiện tại mắt Tề Nhạc Nhân lắp lăng kính thật dày lên người bạn trai, cảm thấy Ninh Chu mặc gì cũng đẹp.

“Bộ vừa rồi cũng rất tuyệt, nhìn qua có khí khái anh tuấn, tóm lại là đặc biệt đẹp!” A Á không nhớ rõ mình nói bao nhiêu lần đẹp rồi, tóm lại bệ hạ mặc gì cũng đẹp.

“Anh thích bộ nào?” Tề Nhạc Nhân hỏi Ninh Chu.

“Đều như nhau.” Ninh Chu nói.

“Em biết rồi, anh không cần bày tỏ ý kiến, cứ để bọn em quyết định!” Tề Nhạc Nhân từ bỏ ý kiến Ninh Chu đưa ra, trai thẳng như hắn nơi nào biết chọn quần áo? Hử... Hình như Ninh Chu trông không giống trai thẳng...

Cho nên chọn quần áo đại khái là dựa vào kỹ năng thiên phú, không liên quan gì đến xu hướng giới tính, Tề Nhạc Nhân nghĩ thầm.

Cuối cùng Ninh Chu mặc một thân áo phông quần jean bước ra khỏi cửa hàng, dường như hắn gặp phải tra tấn rất lớn, đánh sâu vào linh hồn.

“Ui, anh mặc quần jean rách này rất đẹp! Anh mặc cái gì cũng đẹp!”

“Đúng vậy đúng vậy! Đặc biệt thời thượng, hiện tại người Ngầm Kiến thành đều mặc như thế, bệ hạ ngài không thể khác người nha!”

Tề Nhạc Nhân và A Á đứng hai bên trái phải tẩy não Ninh Chu, vẻ mặt Ninh Chu trong lúc nhất thời trở nên rất quái dị.

“... Rách, quá nhiều.” Rốt cuộc Ninh Chu không nhịn được phun ra một câu.

Chiếc quần này phảng phất bị người dùng kéo ‘hầu hạ’ qua, thủng lỗ chỗ từ trên xuống dưới. Dọc đường đi Ninh Chu không khỏi suy nghĩ sau khi về nhà giấu nó ở chỗ nào.

“Đây là thời thượng! Lưu hành chính là như vậy, quần rách lúc cử động rất đặc biệt!”

“Đúng rồi, rất đẹp mà. Vừa nhìn là biết trào lưu rồi, cực kỳ thời thượng!”

“…Trễ eo.” Ninh Chu nghẹn ra một câu.

Tề Nhạc Nhân dường như không có việc gì mà đưa tay về phía eo Ninh Chu, sờ sờ chỗ lưng quần, nghiêm mặt nói: “Không tụt xuống là được.”

Chờ khi Ninh Chu về nhà thay quần áo, chiếc quần cạp trễ này có thể phô ra toàn bộ cơ bụng và tuyến nhân ngư của anh ấy rồi!

Nhất định phải để Ninh Chu về nhà chỉ mặc quần jean để trần thân trên cho mình xem! Tốt nhất là đang lúc nấu nướng?

Tề Nhạc Nhân hưng phấn không thôi.

Cậu muốn kết hôn một cách điên cuồng, bây giờ, ngay lập tức!

Thần ơi, để con kết hôn nhanh đi!

*****

Trước/242Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Y Phẩm Phong Hoa