Saved Font

Trước/242Sau

Hoan Nghênh Đến Với Trò Chơi Ác Mộng

Chương 235: Ước Hẹn Hoàng Hôn [24]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
chương 235:

“A a a a a a a a —— !!!”

Nhìn thấy thân ảnh kia cuối cùng biến mất trong bóng ma, mà kết giới dùng chính sinh mệnh của hắn lần nữa được thắp sáng, Tề Nhạc Nhân nghiêng ngả lảo đảo từ mặt đất bò dậy, giống như điên chạy về phía Leviathan.

Nửa lĩnh vực hình thành ảo giác lung lay sắp đổ, yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích; nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần cùng đè ép làm mỗi lần cậu thở đều đau không lời nào diễn tả được.

Cự long chìm nghỉm xuống đáy biển xương, người bạn thân nhất ngã xuống bên ô cửa sổ tòa nhà hình tháp, còn lão sư của cậu thì chìm vào bóng tối vĩnh hằng, lúc này cậu giống như dân cờ bạc hai bàn tay trắng. Trong nỗi tuyệt vọng điên cuồng được ăn cả ngã về không —— Giết nó, tự bạo nửa lĩnh vực cũng được, nhất định phải giết nó! Bằng không sự hy sinh của mọi người có ích gì?

Vì Vùng đất Hoàng Hôn, vì mảnh tịnh thổ cuối cùng của nhân loại, dù là chết cũng được!

Tròng mắt đỏ sậm vẫn treo cao trên bầu trời, con quái vật to lớn đáng sợ kia quét sạch một phút kết giới cuối cùng. Tề Nhạc Nhân quên hết tất cả, cũng quên mất ý nghĩ đã từng muốn cố gắng sống sót, cảm xúc mãnh liệt bạo phát tại giờ khắc này làm trái tim cậu tan nát.

Trong cánh đồng xanh ngát của hoa viên thánh mộ, thụ mộ tản ra luồng ánh sáng mỏng manh, luồng ánh sáng này dần dần thay đổi, từ từ dâng lên cao giống như mặt trời.

Trong luồng ánh sáng thánh khiết, thân ảnh Thánh nữ tu sĩ dần dần trở nên rõ ràng hơn; sức mạnh bảo vệ mà Maria chúc phúc cho Tề Nhạc Nhân tại tòa giáo đình cũ lúc trước đã thức tỉnh. Nàng chắp tay trước ngực, cầu nguyện phảng phất được ăn cả ngã về không, cầu nguyện cho Vùng đất Hoàng Hôn sắp ngã xuống này.

Sức mạnh bảo vệ của Thánh nữ tu sĩ cộng hưởng với sức mạnh Tiên Tri đã từng chúc phúc trước đó chiếu sáng khắp mọi nơi Vùng đất Hoàng Hôn, giống như đêm tối biến mất và bình minh dần ló dạng.

Trong luồng sáng, hình chiếu khổng lồ của thánh thiên sứ đằng sau Tề Nhạc Nhân hòa vào làm một với cậu.

Trong lòng Tề Nhạc Nhân trống rỗng. Trong nháy mắt dường như cậu hòa làm một với sao trời, liên tục giãy giụa trong quá trình hủy diệt và tái sinh; nảy sinh cộng hưởng với những căn nguyên lực lượng tuyên cổ bất biến đó. Cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Một thanh kiếm vô sắc xuất hiện trong tay cậu, sức mạnh bảo vệ, sức mạnh thời gian, sức mạnh tái sinh... Niềm tin hóa thành sức mạnh, ngưng tụ trong tay cậu; cậu chợt hiểu ra mình muốn làm gì, hư ảnh thánh thiên sứ khổng lồ đằng sau cậu cũng có cùng động tác với cậu.

Cậu giơ thanh kiếm lên, kích nổ toàn bộ sức mạnh nửa lĩnh vực, dùng sức vung kiếm về phía Leviathan nguy nga hùng vĩ như ngọn núi kia!

Mũi kiếm vô sắc cắt đôi không khí, cắt đôi đại địa, một đường thẳng dài hàng trăm mét nứt ra rồi xé toạc trước mặt cậu; trong lúc sơn băng địa liệt rung chuyển, ánh kiếm xuyên qua mọi chông gai, chặt đứt hết thảy mọi chướng ngại. Leviathan khổng lồ cảm nhận được nguồn sức mạnh đáng sợ truyền đến từ đằng sau nhưng không kịp làm ra bất kỳ phản kháng nào; trong nhát kiếm gần như hủy thiên diệt địa ấy, thân hình từng bị ma long phá hủy của nó lần nữa tan tác.

Vô số chi gãy và máu thịt nổ tung giữa không trung, một cơn mưa huyết nhục từ trên trời giáng xuống, cứ thế rơi xuống.

Chỉ có tầng kết giới bị máu nhuộm đỏ kia chặt chẽ bảo vệ nơi tránh nạn, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một...

Nó lẳng lặng biến mất, lặng yên không tiếng động giống như lúc nó xuất hiện.

Leviathan bị chặt thành hai đoạn ngã xuống bên trong cánh đồng cỏ xanh dịu dàng. Phía trước là lạch trời rộng lớn dài hàng trăm mét bị sức mạnh một kiếm này cắt đôi biến thành một cái khe lớn; tròng mắt đỏ sậm trên đỉnh đầu nó dường như bị thương nặng, trở nên như ẩn như hiện. Đám mây dày đặc tản đi, lộ ra bầu trời đầy sao rực rỡ ẩn sau đám mây.

Thanh kiếm trong tay biến mất, Tề Nhạc Nhân kiệt sức, gần như không thể hô hấp.

Trong nháy mắt đó, nửa lĩnh vực của cậu gần như chạm tới cấp độ lĩnh vực, chỉ là... chỉ là chung quy không phải. Tích lũy của cậu quá ít quá ít, kết quả của việc cưỡng ép tiêu hao nửa lĩnh vực quá mức không phải là đột phá, mà tan vỡ là điều khó tránh khỏi.

Vùng quê xanh biếc cùng với hoa viên thánh mộ giống như mặt hồ gợn sóng, giữa sóng nước lóng lánh; một cơn gió mạnh thổi qua, thổi bay những cánh hoa lam bạch sắc cùng thảm cỏ xanh mướt, lùm hoa hồng trắng khô héo, Trần Bách Thất ngủ say trong thụ mộ biến mất. Khung cảnh mộng ảo lặng lẽ tan vỡ trong không khí, vô số thấu kính giống như tàn ảnh từ không trung rơi xuống, tạo nên một cơn mưa im lặng.

Tại phiến nửa lĩnh vực tan vỡ này, Tề Nhạc Nhân rơi lệ đầy mặt nhìn mọi thứ trước mắt; quá nhiều nỗi bi thương chồng chất dưới đáy lòng đấu đá lung tung làm cậu không cảm nhận được niềm vui sướng khi cứu người, dẫu chăng chỉ là sự bất lực nồng đậm.

Cậu quỳ rạp trên mặt đất, vùng quê tan biến hầu như không còn; hai đầu gối cậu không chạm tới mặt cỏ mềm mại mà chạm tới máu tươi chảy dọc theo mặt đất.

Chỗ tránh nạn truyền đến tiếng kêu hoan hô xen lẫn niềm vui và nước mắt của mọi người, niềm vui vì còn sống, vì ca tụng những vị anh hùng đã cứu vớt mọi người.

Nhưng người anh hùng chân chính đã ngủ say tại tòa nhà hình tháp âm u, không ai biết tới sự hy sinh của hắn.

Cậu quỳ rạp xuống mặt đất gào khóc, bất lực vì khoảnh khắc này mình đã đánh mất.

&&&

“Chỉ thiếu một chút, một chút mà thôi.” Đột nhiên cảm giác được nơi xa bộc phát ra một cỗ căn nguyên lực lượng cường đại, Tiên Tri ngưng thần nín thở cảm nhận trong chốc lát, cuối cùng vẫn thở dài.

“Thời gian hắn đột phá nửa lĩnh vực quá ngắn, tích lũy không đủ.” Tư Lẫm bình tĩnh phân tích, trong giọng nói tràn ngập sự tiếc hận.

“Quá đáng tiếc, nếu qua hai ba năm nữa, không, một hai năm là đủ, có lẽ tới lúc đó hắn có thể đột phá cấp lĩnh vực.” Tiên Tri cười khổ: “Đến cuối cùng, vẫn chỉ còn lại sự lựa chọn này.”

“Lão sư…”

“Ta đã lãng phí hơn 20 năm thử vô số phương pháp, nhưng lần nào cũng thất bại, điều khiến ta đau lòng chính là kế hoạch Vùng đất Bình Minh; ta đã trả giá quá nhiều, nhưng cuối cùng lại gửi gắm sai người. Nếu kế hoạch Vùng đất Bình Minh ban đầu có thể thành công, thì đã tránh được tử vong. Tất cả người chơi thuộc Vùng đất Bình Minh sẽ trở lại nơi đó tái sinh sau khi chết, ít nhất ba lần; bọn họ có nhiều thời gian hơn để đột phá bản thân chứ không phải chết sớm do gặp chuyện ngoài ý muốn. Sự tiếc nuối này không gì có thể bù đắp được, hiện tại là lúc ta tận hết khả năng làm gì đó cho mọi người.”

Tiên Tri nói, tiến về phía trước vài bước.

Phía trước là quảng trường hình tròn rộng lớn của Sở Thẩm Phán, ven đường rải rác pho tượng thần chức giả, mà vị trí chính giữa là một vị Thánh Nữ tu sĩ đang cầu nguyện. Người tạo hình nàng không đắp nặn khuôn mặt nàng, nhưng loại khí chất cao thượng thánh khiết ấy lại hoàn mỹ thể hiện ra trên người nàng.

Một luồng ánh sáng trắng tỏa ra xung quanh pho tượng Thánh nữ tu sĩ, Tiên Tri là người đầu tiên bước vào luồng ánh sáng trắng, sau đó là Tư Lẫm.

Thời gian và không gian xung quanh vặn vẹo trong nháy mắt, giây tiếp theo, ảo thuật sư cả người đầy máu cũng xuất hiện trong luồng ánh sáng trắng, sau một thoáng mê mang hắn bỗng nhìn về phía Tiên Tri: “Lão sư!”

Tiên Tri gật đầu mỉm cười với hắn, chỉ chỉ vào ngực mình.

Ảo thuật sư cầm lấy mặt trang sức vừa cứu mạng mình từ tay Tô Hòa, nắm chặt trong tay, mu bàn tay nổi gân xanh.

“Còn thiếu một người.” Tiên Tri nhìn về phía vị trí cuối cùng. Luồng ánh sáng trắng nơi đó bắn thẳng lên trời, ánh sáng lan rộng, Tề Nhạc Nhân quỳ trên mặt đất xuất hiện trên quảng trường Sở Thẩm Phán, trên mặt còn vương nước mắt chưa khô.

“Bác sĩ Lã... Bác sĩ Lã!” Nửa lĩnh vực vừa mới tan vỡ còn chưa khôi phục tinh thần, Tề Nhạc Nhân không rảnh dò hỏi tại sao mình lại xuất hiện ở đây, mà lập tức túm lấy Tiên Tri, không ngừng lặp đi lặp lại tên bạn tốt.

Trong mắt Tiên Tri hiện lên một tia mờ mịt, hắn chưa từng nghe qua cái tên này vì thế quay đầu lại nhìn Tư Lẫm. Tư Lẫm giải thích: “Bạn tốt của Tề Nhạc Nhân, bọn họ cùng đi ra từ Tân Thủ thôn.”

Tề Nhạc Nhân bưng kín mặt. Khoảnh khắc nhìn thấy Tiên Tri, cậu theo bản năng cầu xin người này giúp đỡ, nhưng sau khi tỉnh táo, cậu hiểu chỉ là phí công.

Cho dù là người này, cũng không có khả năng làm người chết sống lại.

“Còn có Ninh Chu! Anh ấy khai chiến với Ma Vương Quyền lực trên biển, tôi cảm giác được hiện tại anh ấy đang gặp nguy hiểm, xin hãy cứu anh ấy!” Tề Nhạc Nhân cầu xin.

Tiên Tri dịu dàng nhìn cậu: “Cậu chắc chắn muốn cứu hắn?”

“Đương nhiên!” Tề Nhạc Nhân không biết tại sao Tiên Tri lại hỏi câu này.

“Cậu có từng nghĩ tới, đối với Ninh Chu mà nói, chết ở chỗ này cũng không phải là chuyện gì xấu.” Tiên Tri nói.

“…..”

“Đây có lẽ là lần cuối cùng hắn lấy tư cách là một con người tạm biệt thế giới này. Một thánh chức giả bị đuổi đi, vì bảo vệ nhân loại mà dũng cảm chiến đấu với Ma Vương, cuối cùng chết trận. Đối với một thánh đồ mà nói đây là kết cục thật hiển nhiên, tử vong mang đến cuộc đời hắn niềm vinh quang tối cao.” Tiên Tri nói.

“Nhưng nếu hắn còn sống, ngưng kết lĩnh vực hủy diệt, cuối cùng đánh mất bản thân, đi về hướng sa đọa; anh hùng từng cứu vớt người khác giờ đây trở thành ác long mới. Những gì mà hắn đã làm không bao giờ nhận được lời khen ngợi và vinh quang, mà chỉ nhận lại sự châm chọc. Cả thế giới không nhớ đến sự hy sinh của hắn, họ coi hắn là ác thần, chán ghét hắn, căm hận hắn, nguyền rủa hắn; cả đời này hắn sẽ sống trong nỗi đau khổ vô tận cho đến lúc chết. Cậu xem, cùng là tử vong, giao cho cuộc sống khác nhau ý nghĩa cũng khác nhau, nó thật tàn khốc nhưng cũng thật đẹp đẽ.”

Tề Nhạc Nhân ngơ ngác đứng trước mặt Tiên Tri, nước mắt trong hốc mắt không ngừng rơi, thậm chí cậu còn không nhận ra rằng mình đang khóc.

Cuối cùng cậu cũng hiểu, sống còn khó hơn chết.

Nếu hôm nay ma long hôn mê chìm xuống biển xương, Ninh Chu vẫn mãi là thánh đồ của Vĩnh Vô Hương; cho dù hắn có bị đuổi đi, thế nhân chỉ nhớ tới linh hồn bất khuất giờ phút này của hắn, tử vong làm cho sự hy sinh của hắn trở nên sâu sắc và vĩ đại hơn. Có lẽ đối với Ninh Chu mà nói, đây mới là cái kết mà hắn mong muốn.

Nhưng mà……

“Nhưng mà, anh ấy muốn sống.” Ánh mắt Tề Nhạc Nhân xuyên qua bả vai Tiên Tri nhìn về phía bờ biển xa xôi, kiên định nói: “Ninh Chu, anh ấy muốn cùng tôi sống sót.”

“Cho dù làm kẻ thù với cả thế giới?”

“Cho dù làm kẻ thù với cả thế giới!”

Tiên Tri thở dài thật sâu: “Nếu còn sự lựa chọn, tôi thật không muốn chọn cậu. Nếu ngày nào đó Ma Vương Hủy Diệt tấn công Vùng đất Hoàng Hôn, tôi sợ cậu sẽ dẫn đường cho hắn.”

“Tôi sẽ để hắn giẫm lên thi thể của tôi mà đi.” Tề Nhạc Nhân nói.

Tiên Tri mỉm cười, trong đôi mắt chàng trai toát ra ánh sáng dịu dàng: “Chỉ cần cậu có giác ngộ này là đủ. Có đôi khi, tôi vẫn muốn tin vào tình yêu, tựa như Lão Ma Vương và Thánh Nữ tu sĩ vậy; ở trận chiến năm đó, tôi cứ có cảm giác, người đó…kỳ thật muốn chết dưới kiếm của người yêu. Có lẽ đối với người đó mà nói, hủy diệt như vậy mới không cô phụ tình yêu của bọn họ.”

Tề Nhạc Nhân nôn nóng nhìn hắn, chờ đợi hắn cứu viện.

“Đừng nhìn tôi, hiện tại nên đến lượt cậu. Còn nhớ tôi từng đưa ra lời đề nghị kia không? Cậu, Tư Lẫm, ảo thuật sư cùng nhau chống đỡ Vùng đất Hoàng Hôn?” Tiên Tri nói.

“Nhưng tôi không muốn…” Tề Nhạc Nhân đương nhiên nhớ rõ chuyện này, nhưng cậu từ chối Tiên Tri, vì cậu sợ hãi quên đi.

“Không phải cậu muốn cứu Ninh Chu sao? Đây là cơ hội cuối cùng của cậu.” Tiên Tri nói.

“Được, tôi đồng ý với anh!” Tề Nhạc Nhân không chút do dự nói.

Tiên Tri đặt tay lên vị trí nhịp đập con tim, nói với cậu: “Cậu sẽ không bao giờ quên hắn, hãy tin tưởng chính bản thân cậu.”

****

Tác giả có lời muốn nói:

PS: Đúng như Tiên Tri đã nói, Ninh Chu chết vào ngày này không phải chuyện xấu, nhưng Ninh Chu muốn sống sót, hắn không bỏ được Tề Nhạc Nhân. Trước kia tôi không hiểu lắm kết cục câu chuyện võ hiệp ẩn cư, nhưng cái này làm tôi bỗng get được kết cục bỏ lại tất cả cùng người mình yêu tránh xa trần thế đúng là quá đẹp. Nhân loại cũng được ác ma cũng thế, mặc kệ hết thảy, đến vùng địa cực nuôi chim cánh cụt sống một cuộc đời vui vẻ hạnh phúc, đối với cặp tình lữ đã trải qua rất nhiều trắc trở mà nói quả thực rất tốt đẹp.

Nhưng chung quy bọn họ không phải người như vậy.

****

Trước/242Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Chiến Thần