Chương 68-1: Chân Minh Hinh, hình như em gái cậu ốm rồi 1
Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hôm sau, buổi sáng.Chân Minh Châu nằm úp sấp lên bàn hai tiết.Tiết thứ ba lớp bọn họ là thể dục, cho nên khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, hơn nửa lớp liền hoan hô ra ngoài phòng học.An Oánh và Đặng Song Song vừa đi, Tống Tương Tương liền ngồi vào vị trí của mình, quan tâm hỏi Chân Minh Châu “Đây là thế nào, còn không khôi phục?”Buổi sáng hôm nay Chân Minh Châu không thoải mái, đầu choáng váng mặt đỏ, nghe Tống Tương Tương hỏi liền ngẩng đầu nhìn cô, ỉu xìu nói “ Có chút khó chịu, tiết thể dục mình sẽ không đi.”“Khó chịu?” Tần Viễn vừa đến, nghe thấy câu này liền nâng tay sờ trán cô.Cái trán nóng bừng bừng…….Cậu nhíu mi “Phát sốt a?”“A?” Tống Tương Tương nhìn cậu, cũng nâng tay sờ trán Chân Minh Châu.Chân Minh Châu quay đầu, lần nữa nằm xuống bàn.Bộ dáng này của cô để hai người sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần Tần Viễn nhẹ giọng hỏi “Làm sao vậy, tâm trạng không tốt?”“……………….” Chân Minh Châu không trả lời.Quả thật tâm trạng của cô không tốt. Tối hôm qua, chuyện thùng rác sân thể dục cháy một cách khó hiểu, đương nhiên cô biết.Khi thể dục buổi sáng, chủ nhiệm còn nói trên radio, nói gần đây thời tiết khô ráo, để học sinh chú ý vệ sinh an toàn, nhất là nam sinh, không được hút thuốc, buổi chiều sẽ để Hội học sinh đi kiểm tra các ban, phát hiện bật lửa cùng dụng cụ cắt gọt sẽ ghi tội một lần.Nhưng mà những chuyện không có quan hệ với cô.Cô khó chịu là do những đồ vật của cô ở trong thùng rác kia.Đúng dịp như vậy, giống như là ý trời.Cô còn có lý do gì để tìm Trình Nghiễn Ninh?Chân Minh Châu suy nghĩ miên man, chỉ cảm thấy đau đầu.Tần Viễn cũng không hỏi lại, ngăn Tống Tương Tương đến gần, cúi người hỏi “Cậu cảm thấy thế nào, có thể đứng dậy không?”“Không có chuyện gì.”“Mình cảm thấy cậu đều sốt thành tên ngốc rồi.” Tần Viễn kéo cô đứng dậy, tức giận nói “Đi phòng y tế một chút.”“Tôi không muốn đi.”“Chuyện này không thể do cậu quyết định.” Cậu nói xong liền kéo Chân Minh Châu ra khỏi vị trí.Chân Minh Châu bị cậu đỡ ra ngoài, cảm thấy không đứng vững.Lúc trước cô ngồi, thoạt nhìn không quá nghiêm trọng, vừa mới đứng dậy, Tống Tương Tương kinh ngạc, đỡ tay cô khỏi “Cậu có được không, nếu không để Tần Viễn cõng cậu đi, đều không thể đứng vững.”“Mình có thể.”Cô mạnh miệng, Tần Viễn đã ngồi xổm xuống, không quay đầu lại nói “Đi lên.”Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn sau lưng của nam sinh, sau mấy giây, liền cắn môi lắc đầu, chính mình đi.Cô như vậy, Tần Viễn cũng không có cách nào, chỉ có thể đi lên phía trước, cùng Tống Tương Tương dìu cô xuống tầng.