Mùa đông phương Bắc, tuyết rơi sáng sớm, trong trẻo nhưng lạnh lùng ướt át.Chân Minh Châu mặc một cái áo khoác màu cam có mũ lông, phối hợp với quần jean màu xanh đậm, đi đôi giày tuyết trông dí dỏm linh động.Có lẽ bởi vì tính cách của cô lại mặc quần áo dày nhìn trông mập mạp. Mặc ở trên người cô có cảm giác vô cùng hoạt bát. Người khác nhìn cô đều cảm thấy ấm áp, tâm tình đều tốt lên.Trình Nghiễn Ninh chính là vậy.Làm cô gái nhỏ khuôn mặt đỏ bừng nhìn về phía anh, tính cách anh có chút trầm ổn, bởi vì che giấu vui sướng. Anh thậm chí không để ý chính mình vô thức đưa tây nhéo tai lạnh như băng của cô, cúi đầu nhàn nhạt nói: “Điên điên khùng khùng, lỗ tai đều đông lạnh đỏ lên, đeo mũ lên.” Dứt lời tay anh duỗi ra tùy ý đem chiếc mũ lông của Chân Minh Châu kéo lên che đầu cô.Lỗ tai Chân Minh Châu nóng bừng: “…”Nếu như nói tối hôm qua hai hành động kia của Trình Nghiễn Ninh làm cho cô nghi ngờ. Như vậy buổi sáng hôm nay, trước mặt mọi người anh làm hành động kéo mũ cô lên liền làm cho cô tin vào suy nghĩ kia.Trình Nghiễn Ninh đang cùng cô nói yêu thương. Trời ạ! HahaaCô ngẩng đầu nhìn anh chỉ cảm thấy như mở cờ trong bụng. Nhưng ý thức được chính mình đang vui mừng liền dốc sức liều mạng khắc chế cảm giác xúc động, cũng không có nghĩ những người bên cạnh nghĩ như vậy, thoáng cái bổ nhào hướng Trình Nghiên Ninh, mà là chớp mắt một cái mang theo hơi ẩm của hàng mi dài, quy củ hỏi: “Cậu muốn ăn điểm tâm à?”Tầm mắt Trình Nghiễn Ninh buông xuống: “Ừ”Đạt được câu trả lời, Chân Minh Châu quay đầu liếc mắt nhìn mấy người bên cạnh chờ cô.Lần này kinh ngạc nhảy dựng.Mấy người bọn họ, sắc mặt rõ ràng đều không có tốt.Sau lưng bọn họ, nhiều học sinh vây xem cũng không có tản đi, từng người biểu hiện khiếp sợ đến tột độ.Ánh mắt Chân Minh Châu rơi trên người Tần Viễn, cảm giác được cậu ta tức giận.Hơn nữa anh ta tức giận không giống ngày trước.Xuất thân từ nhà quyền quý, tích cách Tần Viễn kỳ thật thiên hướng nội liễm khắc chế. Tuy ở ngoài mặt cậu ta vĩnh viễn là bộ dạng tản mạn không bị trói buộc, vui cười tức giận mắng toàn bộ bằng tâm ý. Mà dù sao quen biết nhiều năm, cô có cảm giác bộ dạng này không giống với tính cách của cậu ta.Giống như cô, cô không muốn nói quá nhiều Khởi Dương Lam cùng Chân Minh Hinh, ngại mất mặt mũi. Những người khác cũng có thể như vậy. Mà giờ khắc này quả thật cậu ta tức giận.Suy nghĩ này làm cho Chân Minh Châu hung hắng mà sửng sốt một chút, rất nhanh liền hối hận: Chuyện này, cô không nên giấu diếm bọn họ. Dù sao quan hệ tốt như vậy.Lý Thành Công viết thư tình cho Nhạc Linh San đều bị cô xem,chính mình cùng Trình Nghiễn Ninh đã dắt tay ôm rồi, lại không nói với bọn họ, làm bọn họ không kịp chuẩn bị đã phát hiện, bọn họ có thể không tức giận ủy khuất sao?Thu hồi suy nghĩ, Chân Minh Châu kéo tay áo Trình Nghiễn Ninh dắt anh đến bên cạnh.Trình Nghiễn Ninh đi theo cô bước chân đi qua, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”“Em, cái kia.” Nhìn ánh mắt của mấy học sinh khác làm Chân Minh Châu cảm thấy lưng đều nóng như đốt rồi, nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày nay anh có thời gian trưa nào cùng đi ăn với bọn em một bữa cơm?”“?” Trình Nghiễn Ninh yên lặng nhìn cô một cái.Chân Minh Châu kiên trì giải thích: “Chúng ta ở cùng một chỗ nên mời mọi người ăn cơm.”Cô nói như vậy, Trình Nghiễn Ninh đã hiểu.Nhà ai có tiệc chúc mừng đều mượn cớ mời khách để giới thiệu với mọi người.Ý tứ Chân Minh Châu là muốn chính thức giới thiệu anh đến bạn bè. Nhưng lời này giống như làm cho cô có chút thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ánh mắt hồi hộp bất an.Trình Nghiễn Ninh trong lòng thán một tiếng: “Buổi trưa hôm nay được.”Hắn đáp ứng sảng khoái, Chân Minh Châu ngây người sau đó vui vẻ, dùng sức gật đầu: “Cứ quyết định như vậy đi, trưa nay cùng nhau đi ăn?”“Đi.”Chân Minh Châu vui vẻ cười rộ lên: “Cám ơn nha.”Cám ơn?Trình Nghiễn Trữ sững sờ cô gái nhỏ hướng bọn người Tần Viễn chạy tới.Cô chạy tới hiển nhiên không có ý quay lại,cùng mấy người Tần Viễn cùng một chỗ hướng tới tiệm cơm, bởi vì khoảng cách không quá xa, hắn còn có thể nghe thấy ngay tại lúc cô đi qua, lập tức Lý Thành Công bắt đầu quở trách cô.Mà gần đây cô gái nhỏ coi trời bằng vung, hôm nay lại nịnh nọt mà nói câu xin lỗi, cầu xin tha thứ.Thu hồi ánh mắt, Trình Nghiễn Ninh về cạnh mấy người bên cạnh chờ hắn, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, ăn cơm.”Tiết Phi liếc anh một cái, lại liếc Chân Minh Châu đi xa, nhịn không được, nở nụ cười haha. Thật sự là sống lâu mới gặp mà.Trước kia đều là Tiểu Chân Chân đuổi theo Trình Nghiễn Ninh. Buổi sáng hôm nay ngược lại, Trình Nghiễn Ninh mở miệng trước gọi người ta rõ ràng muốn cùng đi ăn một chỗ. Vậy mà con gái người ta đâu rồi, không nói hai câu liền quay người nhập bọn với bạn.Tiết Phi buồn cười, cuối cùng cười xong rồi, nghiêng đầu nhìn Trình Nghiễn Ninh với ánh mắt thâm thúy.Anh ta vội vàng nhất tay làm động tác ngưng, nghẹn khéo môi nói: “Thật có lỗi, thật có lỗi, cái gì cũng không thấy, không cười rồi.” Dứt lời lại quay đầu về phía khác chịu đựng không cười, vẻ mặt chính khí nói: “Có gì buồn cười đâu, chẳng phải lớp trưởng có hẹn với người ta sao? Vậy mà không được đấy.”“Phốc”“Hahahaha…”Lời này của anh ta thành công làm mấy nam sinh cười lớn.Trong canteen, Lý Thành Công, Tử Mộng Trạch cùng An Doanh ba người đi mua cơm với đồ uống.Chân Minh Châu ngồi ở ghế tròn, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Viễn, nịnh nọt mà cười nói: “Này, đừng tức giận nữa mà.”Tần Viễn nhìn cô một cái, im lặng không nói chuyện.”Chân Minh Châu mím môi, có chút bất đắc dĩ.Lý Thành Công cùng Từ Mộng Trạch hai ba câu đã tốt rồi, Tần Viễn bộ dạng như vậy, thật sự cô có chút nghĩ không ra. Nhưng chuyện này là cô không đúng, cho nên xoắn xuýt đi qua, cô không ngừng cố gắng mà cười hỏi: "Vậy cậu còn muốn ăn cái gì, tớ đi mua?"Tần Viễn nhìn nàng một cái, hay (vẫn) là không nói chuyện."Trời lạnh như vậy, lấy một ly cà phê nóng?""Xong ngay."Tần Viễn tức giận ngẫng đầu, gọi ngừng giơ lên bước muốn đi mua cà phê Chân Minh Châu.Chân Minh Châu thở phào, ah một tiếng lại ngoan ngoãn mà ngồi bên cạnh anh ta.Tần Viễn nhìn xem cô, tâm tình phức tạp đến cực điểm.Đã hơn một lần là như thế này, anh ta nhìn thấy Trình Nghiễn Ninh xum xoe Chân Minh Châu. Lúc này đây, anh ta tức giận ngay cả chính bản thân cũng không khắc chế được. Nhưng anh ta không nghĩ tới, cô nương này chẳng những không chạy, còn trăm phương ngàn kế mà dụ dỗ Trình Nghiễn Ninh.Anh ta và Trình Nghiễn Trữ, đến cùng ai trong lòng cô có trọng lượng hơn?