Saved Font

Trước/90Sau

Huyết Sắc Yêu Đồng

Chương 49: Ghen

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lam Tịch Nguyệt đang xếp chân ngồi vận công trên giường trị thương cho chính mình, không nghĩ rằng nội lực của An Thấm Như cũng thật thâm hậu, vẫn có thể làm nàng thương tổn như thế này. Tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng thương tổn không nhỏ, bây giờ chỉ còn năm thành công lực so với bình thường, lần này thật sự đại giảm!

Dẹp bỏ tất cả tạp niệm trong đầu, bây giờ chuyện trọng yếu nhất là phải nhanh chóng để vết thương khá lên, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều, giao cho An Kỳ Lạc làm là được, chẳng nhẽ hắnn ngốc đến nỗi chuyện như vậy cũng không làm được. “Ngươi tựa hồ rất vui vẻ, cho dù bị thương, cũng cam tâm tình nguyện sao?”

Bên trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng thở dài, sau đó một bóng người không biết từ góc nào bước ra, chăm chú nhìn Lam Tịch Nguyệt đang xếp chân trên giường vận công chữa thương. Lam Tịch Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhìn Ti Đồ Triệt đứng bên cạnh giường chỉ cách nàng một tấm màn, nhàn nhạt nói: “Làm sao ngươi đến đây? Có chuyện gì sao?”

Ti Đồ Triệt xoay người đi tới ghế dài bên cạnh ngồi xuống, tự mình châm một chén trà rồi nói: “Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tới nơi này tìm ngươi sao? Ta chỉ nghe nói Kỳ Vương phi bị thương, căn cứ vào vào việc ngươi là là tiểu sư muội duy nhất của ta, là sư huynh tốt ta dĩ nhiên phải đến đây an ủi một phen, không biết thương thế của ngươi thế nào rồi?”

“Còn chưa chết!”

“Dĩ nhiên không thể chết được, nếu không ngươi cho rằng bây giờ Lâm Nguyệt quốc còn có thể bình an như vậy sao?”

Lam Tịch Nguyệt Từ trên giường chui xuống, đi tới ngồi xuống cạnh bàn, cầm cái chén Ti Đồ Triệt đang giữ trên tay, uống một hơi cạn sạch chỗ trà còn dư, chống lại ánh mắt khó chịu của hắn, nhàn nhạt nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Nàng cũng không biết thật ra Ti Đồ Triệt có vô duyên vô cớ tới tìm nàng hay không, có lẽ đúng như lời hắn nói vừa rồi, chỉ là muốn xem nàng bị thương thế nào, mặc dù có vẻ khả năng này không lớn lắm. Ti Đồ Triệt một lần nữa tự mình rót tiếp chén trà khác, bất mãn nói: “Tiểu sư muội thật là lãnh đạm, ta không phải đã nói rồi sao? Ta quan tâm thương thế của tiểu sư muội cho nên mới tới xem một chút thôi mà!”

“Nga, vậy ngươi bây giờ có thể đi, ngươi tự mình cũng nhìn thấy ta tạm thời còn chưa chết”.

Ti Đồ Triệt ủy khuất hạ giọng xuống, rầu rĩ nói: “Mỗi lần cũng đều lãnh đạm như vậy, thật giống như rất không muốn gặp lại ta”.

“Vốn là không muốn gặp lại ngươi!”

“Vốn là không muốn gặp lại ngươi!”

Hít sâu một hơi, Ti Đồ Triệt vất vả lắm mới bình phục lại, trong lòng ủy khuất, thở dài thật sâu nói: “Xem ra nếu quả thật không có việc gì, sau này nên ít tới tìm ngươi, khỏi bị ngươi làm cho tức chết cũng không biết chừng!”

Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái nói: “Vậy thì nói mau, có chuyện gì?”

“Duẫn Hữu Phàm, trong ngày tân hôn thứ hai chẳng biết đã đi đâu, còn Thanh Nguyệt công chúa nằm ở trên giường vẫn ngủ mê man đến giữa trưa cũng không tỉnh lại. Không ai biết Duẫn Hữu Phàm đi nơi nào, bất quá ta có chút dự cảm về nới hắn muốn đến?”

Trong mắt Lam Tịch Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn Ti Đồ Triệt, ấp úng hỏi: “Làm sao có thể? Hắn làm như vậy, căn bản chẳng khác gì chà đạp lên mặt mũi hoàng thất, bọn họ sẽ không bỏ qua cho hắn!”

Ti Đồ Triệt nhìn thẳng ánh mắt của nàng nói: “Ngươi lo lắng cho hắn sao?”

Lam Tịch Nguyệt sửng sốt, có chút hạ giọng, nhẹ lắc đầu nói: ” Có lo lắng một chút, hắn tại sao lại cứ thế bỏ đi? Hắn không nên làm chuyện như vậy”

Ti Đồ Triệt lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu sư muội ngươi thật đúng là, ngươi chừng nào mới có thể hiểu tâm ý của người khác đối với ngươi đây?”

“Là ý gì?”

“Cho dù ta không nói, ngươi cũng phải biết Duẫn Hữu Phàm thích ngươi chứ?”

Lam Tịch Nguyệt gật đầu, chuyện này nàng sớm cũng đã biết, hắn còn thân thiết với nàng hơn những lời nói ra, thậm chí còn nói muốn cùng nàng bỏ trốn: “Ta biết, nhưng vậy thì sao? Ngày đó hắn không phải là ngay cả chuyện kia cũng không nguyện ý giúp ta sao? Hắn vốn không phải là loại người bốc đồng như vậy!”

Lam Tịch Nguyệt gật đầu, chuyện này nàng sớm cũng đã biết, hắn còn thân thiết với nàng hơn những lời nói ra, thậm chí còn nói muốn cùng nàng bỏ trốn: “Ta biết, nhưng vậy thì sao? Ngày đó hắn không phải là ngay cả chuyện kia cũng không nguyện ý giúp ta sao? Hắn vốn không phải là loại người bốc đồng như vậy!”

“Vậy là ngươi sao?”

Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lóe lên một chút, từ trên ghế ngồi đứng lên hướng giường đi tới, nhàn nhạt nói: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.

Nàng là kẻ bốc đồng sao, nếu không làm sao vì giúp An Kỳ Lạc tìm được lý do gây sự với hoàng thất mà chịu thương tổn, rõ ràng nàng có thể né tránh nhưng vẫn để cho An Thấm Như đả thương? Ti Đồ Triệt nhìn bóng lưng có chút thất thần của nàng, lẩm bẩm nói: “Tiểu sư muội, mấy ngày nữa ta phải trở về Thanh Tố quốc”. Lam Tịch Nguyệt nhẹ gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Biết rồi, trên đường nhớ cẩn thận, ta có thể giúp ngươi cái gì không?”

“Thay ta chiếu cố Thính Hương lâu một chút”.

“Được!”

Ti Đồ Triệt cũng từ trên ghế ngồi đứng lên, xoay người hướng cửa phòng mà đi, hai người quay lưng về phía nhau, hắn nói: “Tiểu sư muội, nếu như An Kỳ Lạc khi dễ ngươi, hoặc ngươi muốn rời khỏi nơi này sống một cuộc sống khác hãy tới tìm ta, ngươi biết làm thế nào để liên hệ với ta!”

Bóng lưng Lam Tịch Nguyệt cứng ngắc, chẳng qua là cứng ngắc gật gật đầu, cũng không quan tâm xem Ti Đồ Triệt có nhìn thấy hay không, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ta biết rồi, cám ơn ngươi, sư huynh!”

Gần đây, hai chữ này xuất hiện từ miệng Lam Tịch Nguyệt có chút thường xuyên, đây là lần thứ ba nàng gọi hắn là sư huynh, trong đó hai lần gần nhất cách nhau không tới nửa tháng. Ti Đồ Triệt quay lưng về phía Lam Tịch Nguyệt cười khổ một cái, thở dài cất bước ra khỏi cửa phòng, rời Kỳ Vương phủ. Lam Tịch Nguyệt xoay người lại có chút sững sờ nhìn hướng Ti Đồ Triệt vừa rời khỏi, sau đó liền thấy cửa phòng xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, An Kỳ Lạc không biết lúc nào đã trở lại Vương phủ. Nàng sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó kéo nhẹ khóe miệng hỏi: “Ngươi đã trở lại? Thấm Như công chúa thế nào?”

Nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt có chút cổ quái, An Kỳ Lạc đi tới trước mặt nàng cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, được một lúc mới hỏi: “Hắn tại sao phải tới Vương phủ ?”

“Hắn nói mấy ngày nữa phải trở về Thanh Tố quốc”.

“Ngươi không nỡ rời xa hắn sao?” Lam Tịch Nguyệt tim loạn nhịp đập mạnh nhìn hắn không giải thích được hỏi: “Tại sao nói như vậy?”

Ánh mắt An Kỳ Lạc có chút thản nhiên, còn có chút bối rối mơ hồ nhẹ nói: “Bởi vì bộ dạng ngươi hình như rất không vui, không phải vì thấy hắn rời đi nên không vui sao?”

“Ta vẫn luôn là bộ dạng này, ngươi suy nghĩ nhiều quá. Hiện tại hắn muốn rời đi, ta có chút không nỡ cũng là chuyện rất bình thường, không phải sao?”

Lam Tịch Nguyệt có chút khó hiểu liền nhíu hạ mi, nàng tại sao lại giải thích những chuyện này, đây căn bản là chuyện rất bình thường, không cần thiết phải giải thích? Ánh mắt An Kỳ Lạc ảm đạm, yên lặng nhìn ánh mắt của nàng, đột nhiên đưa tay ôm nàng vào trong ngực, ghé bên tai của nàng nói: “Tịch nhi, ngươi có phải thích hắn hay không?”

“Ngươi nói cái gì? Điều này sao có thể?”

Nhưng An Kỳ Lạc tựa hồ vẫn không tin, thanh âm buồn bực nói: “Hắn là sư huynh của ngươi, hai người các ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, hơn nữa ta nhìn ra được hắn rất thích ngươi”. Lam Tịch Nguyệt hơi nhíu lông mày, đẩy An Kỳ Lạc ra, nhìn hắn hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Nàng nhớ nàng chưa từng nói qua với hắn những chuyện này. An Kỳ Lạc sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó nhớ lại hắn đã đáp ứng Ti Đồ Triệt không để Tịch nhi biết chính sư huynh nàng đã tiết lộ chuyện đó, ánh mắt lóe lên mấy cái, lầm bầm nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Mặc dù ta còn chưa rõ ràng chuyện của các ngươi, nhưng ta cũng biết một phần trong đó”.

Lam Tịch Nguyệt thần sắc lại lạnh lùng, nhìn hắn lạnh giọng nói: “Ngươi điều tra ta sao?” An Kỳ Lạc có chút ngạc nhiên nhìn thần sắc lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, nhưng là hắn đã đáp ứng Ti Đồ Triệt sẽ không để lộ chuyện, mặc dù vô cùng không muốn thấy lại bộ dạng hiện giờ của nàng nhưng vẫn gật đầu nói: “Ta cũng không cố ý muốn điều tra ngươi”.

Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng xoay người bước qua, nằm trở lại trên giường, nhắm mắt hờ hững nói: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”. Thật ra cho dù An Kỳ Lạc có điều tra nàng cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, nhưng không biết tại sao, nghe An Kỳ Lạc nói có đi điều tra, trong lòng nàng chính là rất khó chịu.

Có chuyện gì muốn biết nàng muốn hắn tự mình tới hỏi nàng, không muốn hắn dùng phương thức điều tra, mặc dù trước lúc thành thân nàng cũng từng điều tra. Đã là một đặc công nhiều năm như vậy, hình như trong tiềm thức chỉ đi điều tra người ta mà thôi, không hề muốn mình bị điều tra lại. Ánh mắt An Kỳ Lạc nhanh chóng phai nhạt xuống, mím chặt môi nhìn thân ảnh trên giường đang quay lưng lại với hắn, tay nắm chặt thành quyền, trong mắt lóe thần sắc kiên định, lạnh lùng mở miệng: “Cho dù ngươi thật sự thích Ti Đồ Triệt, ta cũng sẽ không buông tay, ta muốn để ngươi cả đời sống ở bên cạnh ta!” Nói xong xoay người rời khỏi phòng, trước khi rời đi vẫn quan tâm không quên đóng kín cửa phòng lại, chỉ có điều hắn không thấy Lam Tịch Nguyệt nghe những lời của hắn trong mắt sâu mơ hồ có hơi nước, còn không tự chủ được giơ hai tay ngăn lại.

Trước/90Sau

Theo Dõi Bình Luận