Saved Font

Trước/59Sau

Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui

Chương 58: Em Muốn Đi Tỏ Tình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có vẻ như đại Hiền giả không ngạc nhiên về việc cậu là người xuyên không, sau khi Chu Nam Trạch nghi ngờ hỏi thì mới biết trong lúc ông ta nghiên cứu pháp trận thì đã phát hiện con đường đến thế giới khác, thậm chí còn tìm thấy một vết nứt thời không ngay tại bình nguyên nắng mai.

Cậu lật xem bản đồ của đại Hiền giả, càng nhìn càng thấy “Bình nguyên nắng mai” kia vô cùng quen thuộc.

Đây...... Đây không phải là thành phố Bắc An hiện tại sao?

“Được rồi, về việc làm sao ngươi xuyên không được thì để sau nghiên cứu, giờ phải cử hành nghi thức chuyển chức trước đã.”

Đại Hiền giả nói: “Năng lượng của ta không còn nhiều, nghi thức chuyển chức kết thúc thì ngươi tự tính nhé, việc phục hưng văn minh ma pháp giao cho ngươi đấy.”

Chu Nam Trạch:?

Đừng có giao cái nhiệm vụ quan trọng như thế cho tôi!

Giao diện lập tức nhảy ra.

【 nhiệm vụ chi nhánh 3: Chuyển chức trở thành hiền giả 】

Nhắc nhở: Không thể ngờ nhỉ! FA từ trong bụng mẹ mà lại có hời.

【 tuyến sự nghiệp – cốt truyện cấp sử thi: Phục hưng văn minh ma pháp 】

Nhắc nhở: Chúc mừng bạn đã mở ra cốt truyện ẩn, đây không phải việc một người có thể hoàn thành, hãy sử dụng kỹ năng và danh hiệu của bạn (ví dụ như Kẻ thao túng dư luận), kéo sóng gió mưa bão lên đi!

Chu Nam Trạch nhìn nhiệm vụ khó khăn này, quyết định để nó xuống đáy hòm. Tiếp theo là tiến hành nghi thức chuyển chức dưới sự hướng dẫn của đại Hiền giả.

Đại Hiền giả chỉ cậu vẽ một trận pháp dưới đất, đặt một viên tinh thạch xuống mỗi năm góc, còn cậu đứng ở trung tâm trận pháp.

“Tốt, giờ đọc theo ta.”

Đại Hiền giả ngâm:

“Từ giờ về sau, ta sẽ trở thành tôi tớ của nữ thần, người bảo vệ ma pháp......”

Câu này rất bình thường, Chu Nam Trạch đọc theo.

“Ta không yêu đương, không cưới vợ, không sinh con......”

Chu Nam Trạch cảnh giác.

“Không phải đã nói là không ảnh hưởng đến việc yêu đương sao?”

Đại Hiền giả trừng cậu một cái. “Ta đọc là phiên bản của ta, ngươi cứ đổi thành cái gì đó sa đọa rồi nói thành ý là được, đừng nhiều lời nữa.”

“Được thôi.” Chu Nam Trạch nói: “Ta không thức đêm, không ăn gà rán, không uống trà sữa......”

Đại Hiền giả rất là kính nể.

Này...... Nếu là ông ta thì thà không yêu đương.

Họ đọc xong nửa phần lời thề còn lại, đại Hiền giả đọc một câu thần chú dài, pháp trận sáng lên. Ánh sáng ngũ sắc rực rỡ lóe lên, Chu Nam Trạch cảm thấy cơ thể nhẹ đi, đầu óc tỉnh táo như ngủ từ 11 giờ tối đến 7 giờ sáng.

【 nhiệm vụ chi nhánh 3: Chuyển chức trở thành hiền giả 】 hoàn thành!

Nhìn giao diện, đã có thay đổi lớn.

【 Bậc thầy điều khiển trường lực】 đã trở thành nghề tay trái của bạn, chuyển chức mang đến kinh nghiệm, đưa chức nghiệp từ S ( 3500/5000) lên thẳng SS ( 2000/10000), hơn nữa giao diện xuất hiện thêm một nghề nghiệp mới.

【 chức nghiệp chính: Pháp sư 】

Cấp bậc: Hiền giả ( đạt được nhờ độc thân 40 năm)

Kỹ năng: Đọc theo tốc độc sóng lượng tử ( lv1)

Tri thức: Thuật giả kim ( lv2)

Đạo cụ: Di tích ngầm

Tóm tắt: Nếu bạn không muốn trở thành đại hiền giả thì cũng hết cách, mời nỗ lực truyền bá tri thức!

Đọc theo tốc độ sóng lượng tử ( lv1): Kỹ năng cố định, giúp bạn tăng gấp đôi tốc độ đọc, thăng cấp càng nhanh.

Thuật giả kim ( lv2): Dù trong đầu bạn có tri thức của thuật giả kim, nhưng không có kinh nghiệm thực tế, cần cố gắng hơn.

Di tích ngầm: Chúc mừng bạn đã giành được quyền sở hữu di tích này, giàu nhất một vùng.

Chu Nam Trạch gãi đầu: “Thôi quyên góp đi, tôi có đủ tiền rồi.”

Lúc này, hình ảnh đại Hiền giả bắt đầu mờ dần.

“Năng lượng ta gần hết rồi, học trò, chúng ta đã đến đây rồi. Trong vách tường sau lưng ngươi đều là sách, tài liệu ma pháp của chúng ta, có gì thì cứ hỏi Trọc Trọc, ra ngoài ráng học cho tốt, làm người đứng đắn......”

Chu Nam Trạch ngoan ngoãn gật đầu.

Đại Hiền giả cười vui mừng.

Ông ta biến mất hoàn toàn, cửa phòng hồi tưởng tự động mở ra.

Thấy Chu Nam Trạch bước ra, mọi người đứng đợi bên ngoài cuối cùng cũng yên lòng.

“Sao lâu thế? Như nào rồi, đại Hiền giả đâu?”

“Ông ta biến mất rồi.” Chu Nam Trạch trả lời.

“Sao ta cứ thấy nhóc khang khác.” Kỳ Tùng suy tư gì đó.

Chu Nam Trạch: “...... À, cháu trở thành Hiền giả rồi.”

Mọi người ngạc nhiên. Trở thành Hiền giả, nghe bộ rất cao sang, đúng là học trò truyền thừa của đại Hiền giả.

Chu Nam Trạch nhìn ánh mắt hâm mộ của họ, nói thẳng cho họ biết điều kiện tất yếu để trở thành HIền giả là ế 40 năm.

Sau khi biết được Chu Nam Trạch nắm quyền sử dụng di tích, Kỳ Tùng kéo cậu sang một bên thảo luận về tiến trình thám hiểm tiếp theo. Bản thân Chu Nam Trạch cũng không quá quan tâm đến của cải di tích, chỉ để ý tới đống sách, hai người nhanh chóng nhất trí.

Đến tận giờ, cuối cùng chuyến thám hiểm di tích cũng đã kết thúc, họ quay lại mặt đất chịu mật trận sóng phỏng vấn.

“Xin hỏi đội thám hiểm đã nhìn thấy gì trong di tích vậy?”

“Đây là ngôi mộ của một quý tộc cổ đại sao?”

“Giá trị dự trù bao nhiêu?”

Vốn Chu Nam Trạch không định kỳ kèo với phóng viên, nhưng nghe đến câu cuối cùng thì cậu đẩy cái mic đang di vào miệng mình ra, nghiêm túc trả lời: “Vô giá.”

Sau khi hoàn thành thăm dò di tích, tin tức về văn minh ma pháp được tuyên bố trên mạng, cùng ngày đã lên hot search, đứng trên top 1 nguyên cả tuần.

Tiếp đó tin cậu và Trạm Mặc có dị năng 3S bị lộ, qua mấy hôm, tin cậu thừa kế di tích lại bùng nổ trên hotsearch.

Bước dầu thám hiểm hẻm Đông Khê đã hoàn thành, tin này đến tin kia làm đám đông hóng hớt choáng váng, ngày nào cũng lướt mạng, đều đọc được tin tức sự kiện không thể tưởng tượng nổi, đúng là đổi mới tam quan.

Mà trung tâm sự kiện không tưởng đó, chịu nhiều sự chú ý nhất là Chu Nam Trạch.

Mọi tài khoản của cậu bị nổ thông báo đến nỗi phiền không chịu được, thẳng tay đổi acc mới cảm thấy thế giới yên bình.

Cậu ở hoang dã hơn nửa năm, không biết khá nhiều chuyện, dùng acc mới kết bạn với đám Giang Thi Vân rồi mới hỏi tình hình gần đây.

Giang Thi Vân hiện vẫn học tại đại học Bắc An, vừa học vừa quản lý công ty dược Nam Tinh. Từ hai đứa trẻ làm ruộng đến xin độc quyền, đến đứng đầu giới thuốc dị năng, công ty mang đến rất nhiều tiền bạc cho họ, cũng khiến cô được lược vào bảng xếp hạng người giàu trẻ tuổi ở thành phố Bắc An.

Về phần Chu Nam Trạch, cậu không quản lý công ty nhưng số cổ phiếu sở hữu vẫn mang đến một lượng tiền dồi dào cho cậu, dệt hoa trên gấm cho nhà họ Chu.

Mẹ Giang Thi Vân cũng giảng hòa với Chu Nam Trạch, bây giờ nói đến việc mặc đồ nam làm ruộng thì không còn là người già coi điện thoại trên tàu điện ngầm nữa mà là tự hào về con gái.

Dạo này Chu Nam Trạch mới biết, Giang Thi Vân đang hẹn hò với một người bạn bằng tuổi, mấy năm sau có thể sẽ cưới.

Ôn Y Dao hoàn toàn thoát khỏi gia đình, hô mưa gọi gió ngoài hoang dã, từ người bị thổ phỉ đánh cướp trở thành người dạy dỗ thổ phỉ, đàn em cô càng ngày càng nhiều một cách vô lý. Hết cách, cô đành chấp nhận họ làm đàn em, thành lập một đoàn thám hiểm hoang dã, phi vụ ngày một lớn.

Chu Nam Trạch làm xong việc mình thì nhận được giấy mời của đại học Bắc An. Lần này không phải với thân phận sinh viên mà là thân phận đối tác.

Đại học Bắc An cảm thấy hứng thú với truyền thừa của Chu Nam Trạch, còn Chu Nam Trạch thì muốn hoàn thành nhiệm vụ cấp sử thi 【 phục hưng văn minh ma pháp 】, thẳng thắn mượn ảnh hưởng của giới học thuật, hai bên ăn nhịp.

Sau khi quyết định hướng đi, cậu tìm thấy Trạm Mặc.

“Dạo này bận lắm hả?”

Trạm Mặc chớp mắt, không hiểu ý cậu.

“Từ khi khai quật di tích thì luôn bận.”

“Ừm......” Chu Nam Trạch hơi thất vọng. “Tớ muốn hỏi cậu có muốn về Bắc An với tớ một chuyến không.”

Trạm Mặc lập tức sửa miệng: “Không bận! Tớ sẽ nhờ Tuyên Nguyệt giúp.”

“Quyết vậy nhé!”

Chu Nam Trạch vui ra mặt.

Phía xa Tuyên Nguyệt ở di tích bỗng có linh cảm xấu.

Chu Nam Trạch vốn định ra khỏi di tích thì sẽ tỏ tình với Trạm Mặc ngay, nhưng cứ lên hotsearch mãi, đám phóng viên bu ngoài cửa như kiến, làm kế hoạch bị chậm từng ngày. Sau khi quay lại Bắc An thì ngày nào cũng phải đối phó với một đám hủ nho mắt sáng quắc, mệt như chó.

Mấy tháng sau, chuyện đâu vào đó, ngẩng đầu đã thấy mai là Lễ Tình Nhân.

Chu Nam Trạch sửa sang đống tài liệu Diệp Nhiễm Đình quăng lên bàn, đúng lý hợp tình mà nói: “Mai em không đi đâu.”

Diệp Nhiễm Đình ngẩng đầu nhìn cậu, khó hiểu.

“Sao lại là ngày mai?”

“Ngày mai là Lễ Tình Nhân mà.”

“Thì Lễ Tình Nhân liên quan gì đến cậu?”

Chu Nam Trạch: “......”

Học trò giỏi, làm thầy bực nghen.

Cậu nói với Diệp Nhiễm Đình: “Em muốn đi tỏ tình.”

Giọng điệu rất kiêu ngạo.

Diệp Nhiễm Đình nhướn mày: “Thầy cứ đi, còn lại để tôi, chúc cậu thành công.”

Chu Nam Trạch rất cảm động. Đây mới là học trò ngoan!

Cậu xuất phát từ đại học Bắc An, hồi trước sinh nhật Trạm Mặc, Ôn Y Dao đã giới thiệu một cửa hàng quà tặng cho cậu, phải tạt qua chút. Lần trước ông chủ còn chê cậu không có bồ, làm cậu tức giận đòi đi quán new, giờ có rồi thì phải đi khoe!

Chu Nam Trạch hạ quyết tâm, đi vào cửa hàng đó.

Chủ quán vẫn nhớ rõ cậu, lười biếng ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách hỏi: “Thế nào rồi, có bồ chưa?”

Chu Nam Trạch vốn định bảo có, nhưng nhớ lại mình chưa tỏ tình thành công thì nói không nên lời: “...... Chưa, sắp đi tỏ tình.”

Chủ quán gật đầu, cười vui mừng.

“Là người nhóc mua quà sinh nhật lần trước hả?”

Chu Nam Trạch sửng sốt. “Sao bác biết.”

“Mấy đứa thanh niên như tụi bây, bác liếc phát là ra.”

Ông chủ cười trêu một hồi, vẫy tay chỉ về một bó hoa được gói rất tỉ mỉ trên kệ.

“Được rồi được rồi, hoa này cho nhóc, coi như chúc phúc, bác già vậy rồi mà chưa hề thấy thằng nhóc nào đẹp mà ế lâu như mày, mau thoát ế đi.”

Chu Nam Trạch nhất thời không biết đây là chê hay là cổ vũ, hoang mang nhận hoa, cảm ơn ông chủ rồi lại hoang mang về nhà.

Một tháng trước, cậu đã dọn khỏi nhà, ở chung với Trạm Mặc, đó là một biệt thự ở khu vực hẻo lánh trong thành phố Bắc An, dù nhiệt độ trên mạng đã xuống nhưng cậu vẫn sợ đi đâu cũng bị người hóng hớt nhận ra.

Dọc đường đi thì vô cùng tự tin, nhưng đến cửa thì chậm chạp không ấn chuông, vô tri vô giác trở nên căng thẳng.

Sau khi làm giao diện tức chết, Chu Nam Trạch chưa bao giờ hi vọng cái phần chinh phục nhân vật trở về đến thế, vì bây giờ cậu không thấy được giá trị yêu thích của Trạm Mặc nữa.

Nếu Trạm Bì Bì di tình biệt luyến thì tính sao?

Không, cậu ấy trung trinh với mình.

Nếu giao diện chết rồi không áp dụng được quy tắc thì tính sao giờ....

Chu Nam Trạch càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng căng thẳng, đến khi cửa đột nhiên mở ra.

Trước/59Sau

Theo Dõi Bình Luận