Saved Font

Trước/78Sau

Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 37: Tiền Hiếu Kính

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
37: tiền hiếu kính

Tô Ngữ vẫn còn nhớ rõ, nguyên nhân, nguyên thân bị bán cho Khương Kỳ, là để dùng hai mươi lượng bạc làm của hồi môn cho Tần Liên, nhưng mà cô ở đây đã hơn hai tháng, sao Tần Liên vẫn còn chưa gả đi.?

Tô Ngữ đảo mắt, rồi mở miệng nói: “À, nếu mẹ không nói, thì con cũng đã quên mất, em gái tiểu Liên tổ chức hôn lễ khi nào vậy? Chúng con ở xa, cũng không có ai đến báo với chúng con một tiếng.”

Tô Ngữ vừa dứt lời, liền nhìn thấy sắc mặt Tô An giống như bị táo bón vậy.

Thấy vậy, Tô Ngữ cảm thấy nhất định có chuyện bên trong, ngẫu nhiên cười nói: “Mẹ? Em rể đâu? Sao người không cùng tiểu Liên trở về?”

Sắc mặt bà Lý tức khắc đỏ bừng, đợi nửa ngày mới thốt ra được một câu “Em gái con, còn chưa có gả đi đâu, em rể cái gì chứ, tiểu Ngữ à, lời này không thể nói loạn đâu, lỡ như thanh danh của em gái con bị hủy hoại thì phải làm sao? ”

Ah? Không có em rể?

Tô Ngữ mặc kệ bà Lý, quay đầu nhìn Tần Liên, thấy Tần Liên đã đứng lên rồi, trên mặt có chút ửng hồng.

Thấy Tô Ngữ đang nhìn mình, Tần Liên lấy khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Chị ơi, cha mẹ của Vương công tử, bọn họ ghét bỏ em có ít đồ cưới, nên để Vương công tử lấy một cô gái ở trên trấn trên.”

Nghe được lời này của Tần Liên, Tô Ngữ liền bật cười, của hồi môn hai mươi lượng mà còn ít.

Tô Ngữ dang hai tay ra, bất lực nói với Tần Liên, “Tiểu Liên, chị chỉ đáng giá hai mươi lượng bạc thôi, cũng không thể bán lại được lần nữa, đoán chừng cũng sẽ không có ai mua đâu, em nói đúng không?”

Lời nói vô ý người nghe có ý, cô ta không có đồ cưới thì liên quan gì tới cô?, đừng giả nghèo rồi đứng trước mặt cô khóc vậy chứ?

Tần Liên nhìn dưa hấu với dâu tây ở trong ruộng, nói với Tô Ngữ: “Không phải, không phải chị có thể kiếm tiền à, chị phát thiện tâm đi, giúp em gái một chút.”

“Đúng vậy, Tiểu Ngữ, con giúp em gái đi, nếu nó có thể gả vào gia đình tốt, nó nhất định sẽ nhớ đến công lao của con đấy.” Bà Lý vội vàng nói.

Tô Ngôn và Khương Kỳ vốn đang viết chữ ở trong phòng, lúc này cũng từ trong phòng đi ra, nhìn đám người trong sân, sắc mặt Tô Ngôn liền tái nhợt, Khương Kỳ chán ghét mà cau mày.

Cái nhà này thật đeo bám mà, mới đi một chuyến tới đây, bây giờ liền coi đây thành ngôi nhà thứ hai của nhà họ Tô luôn rồi à?

“Các người tới đây làm gì?” Khương Kỳ nói xong, thì đi đến bên cạnh Tô Ngữ.

Nhìn thấy Khương Kỳ đi ra, đám người Tô An đều giật mình, vừa rồi không thấy hắn, nên còn tưởng rằng hắn không có ở nhà.

Nhưng ngay sau đó vài người lấy lại bình tĩnh, Tần Liên lên tiếng trước.

Chỉ thấy cô ta cười ôn nhu với Khương Kỳ “Anh rể ...”

Khương Kỳ vừa nghe thấy một tiếng anh rể, thì sắc mặt lật tức trở nên khó coi, khí thế trên người đột nhiên tăng lên, khiến Tần Liên ấp úng, không dám nói chuyện nữa.

“Lần trước tôi đã nói, tôi mua Tô Ngữ, đối với Tô Ngôn cũng gần như vậy, các người tới đây, hết lần này tới lần khác, là cảm thấy tôi rất dễ nói chuyện?” Khương Kỳ nói, ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người.

Vẻ mặt Tô An sững lại một lúc rồi nói: “Là anh mua, nhưng đó cũng là con gái và con trai tôi. hiếu thảo với tôi là thiên kinh địa nghĩa, tôi muốn cái gì nếu bọn họ không đưa, vậy là bất hiếu, như vậy sẽ phải ngồi nhà giam ”

Tô An nói xong, đắc ý nhìn ba người Tô Ngữ, ông không tin, bọn họ không sợ.

“Vậy ông muốn thế nào?” Khương Kỳ lạnh lùng hỏi.

“Sớm nói như vậy không phải được rồi à?” Tô An cho rằng đó là Khương Kỳ thỏa hiệp, chắp tay sau lưng tiến lên hai bước, nói tiếp, “Tôi không muốn nhiều, chỉ cần… lấy một trăm lượng bạc. , coi như tiền báo hiếu của năm nay, năm sau, tới lúc đó rồi tính.”

Nghe xong lời Tô An nói, ánh mắt bà Lý lóe lên, nhanh chóng nói:” Tiểu Ngữ, Tiểu Ngôn, nhìn xem cha của con đối với con tốt như thế nào đi, chỉ lấy của hai người có 100 lượng bạc, chao ôi, cha con còn không phải vì thương các con hay sao.”

Nói xong, bà Lý nhìn Tô Ngữ, chờ cô lên tiếng phụ hoạ cho lời nói của mình.

Tô Ngữ và Khương Kỳ đồng thời nghĩ, hai người này, mất não rồi à?

Khi Tô Ngữ định nói, thì Khương Kỳ đã dẫn đầu nói: “Tôi không quan tâm, bà có uống nhầm thuốc hay quên uống thuốc, nhưng nếu bị bệnh thì đừng chạy lung tung.”

Tô An và bà Lý lập tức sững sờ, nghe nhầm đúng không? Khương Kỳ này làm sao dám nói như vậy?

“Tô Ngữ, đây là chồng của con đấy à? Nghe anh ta nói cái gì kìa, đi, cùng chúng ta quay về, không ở đây nữa.” Tô An sắc mặt tối sầm nói.

Khương Kỳ không hoảng sợ, tiếp tục nói: “Muốn đem con gái của mấy người về cũng được, tôi sẽ không ngăn cản, trước tiên đưa tôi sáu mươi lượng bạc.”

“Dựa vào cái gì?” bà Lý nói.

“Mua Tô Ngữ tốn hai mươi lượng, mua Tô Ngôn tốn ba mươi lượng, bọn họ vừa gầy vừa yếu trả được cái tích sự gì, lại còn nuôi không công mất mấy tháng, các người đương nhiên là phải trả tiền rồi, chỗ tôi cũng không phải chỗ làm từ thiện.”

Khương Kỳ nói một hơi, khiến mặt Tô An và bà Lý tái đi, nhưng Tần Liên lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng không phải chị đã trồng dâu tây và dưa hấu rồi hay sao, anh dựa vào cái gì mà đòi tiền chứ?”

Bà Lý cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, những quả dưa hấu và dâu tây này đều là do Tô Ngữ từ nhà họ Tô mang đến, tôi không quan tâm đến những chuyện khác, hôm nay anh nhất định phải đưa cho chúng tôi tiền bán hàng, dưa hấu và dâu tây ở trong ruộng này cũng là của chúng tôi hết.”

Tô Ngữ lúc này chỉ muốn ôm trán, thật sự là trợn mắt nói dối, da mặt cũng đủ dày.

“Tôi nhớ, lúc Tô Ngữ đi theo tôi, là cô cùng cô ấy gói ghém đồ đạc, cô sẽ để cô ấy đem hạt giống đi à?” Khương Kỳ nhíu mày nhìn Tần Liên.

Tần Liên cứng họng khi bị Khương Kỳ hỏi, cô làm sao có thể quên được.

“Hơn nữa, mấy người nói hạt giống là của mấy người, vậy mấy người nói xem, hạt giống trông như thế nào? Từ chỗ nào lấy được? Sao lại không tự mình trồng?”

Khương Kỳ hỏi một loạt câu hỏi, khiến cho mấy người Tô An không nói lên lời.

Tô Ngữ lúc này cũng không cười nữa, mở miệng nói “Tiểu Ngôn, em đi tìm trưởng thôn cùng những người có danh vọng trong thôn tới đây, nói chị và anh rể có chuyện muốn gặp.”

Tô Ngôn không hiểu, chị muốn tìm trưởng thôn làm cái gì, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn chạy về phía thôn.

Tô Ngữ nhìn Tô An nói: “Thật khó chịu mà, mấy người hết lần này tới lần khác làm như vậy, tranh thủ hôm nay cùng nhau giải quyết một thể luôn đi.”

“Giải quyết? Con muốn giải quyết cái gì?” bà Lý sững sờ, hỏi Tô Ngữ.

Tô Ngữ cũng lười nói nhảm với bà ta, xoay người đi tới trong phòng, một lúc sau lại đi ra, lúc đi ra còn nắm hai cái ghế.

Sau khi đi tới đi lui vài vòng, lấy ra tất cả các ghế dài có thể ngồi trong nhà ra, bốn chiếc ghế và ba chiếc ghế dài.

Thấy vậy, vẻ mặt của Tô An và bà Lý dịu đi một chút, bọn họ cho rằng, Tô Ngữ chuyển ghế là ngầm thừa nhận thua.

Nếu lúc này Tô Ngữ biết bọn họ đang nghĩ gì, cô nhất định sẽ trợn tròn mắt vài cái, đừng quá ảo tưởng, cô là vì mấy người tý nữa đến, chuyển ghế ra không được à?

Tần Liên dẫn đôi song sinh đã ăn đủ quay về, ngồi bên cạnh bà Lý và Tô An.

Truyện được đăng tại dtruyen

Trước/78Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Hoàn Khố Phi