Saved Font

Trước/85Sau

Kiếm Lời Ông Xã Đại Nhân

Chương 56: Tuyệt Đối Không Chạm Vào Cô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 56: TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHẠM VÀO CÔ

“Được, vậy anh quyết định cho nó học ở đâu?” Trịnh Liên Nga khoanh tay hỏi anh.

Trần Diên Khang mở lời: “Trường quý tộc hoàng gia.”

Thành phố này đúng là có một ngôi trường như thế, chất lượng hàng đầu, bảo vệ nghiêm ngặt, nhất là về mặt an ninh, họ dùng hệ thống bảo vệ cấp cao, nhưng học phí cũng vô cùng đắt, chỉ có những gia đình giàu có mới chịu được.

“Bao nhiêu tiền một học kỳ?” Trịnh Liên Nga chau mày, học phí của con phải do cô trả.

“Lần trước tôi nghe bạn bè nói, không nhiều lắm, một kỳ chỉ khoảng 3 tỷ thôi.”

Trịnh Liên Nga bị nghẹn bởi chính nước bọt của mình, nhìn biểu cảm ung dung của người đàn ông trước mặt, lưỡi cô như díu cả vào nhau, hỏi lại: “Hơn…hơn 3 tỷ? Đắt thế!”

“Đắt à? Đối với tôi, sự an toàn của con trai mới là quan trọng nhất, tôi không quan tâm tiền bạc.” Trần Diên Khang nhướn mày, sau đó, anh nhìn cô nói: “Vào phòng cùng tôi, tôi có lời muốn nói với cô.”

Cậu nhóc ở bên cạnh nghe, thấy ba mẹ lại nói thầm thì với nhau, tự giác nói: “Con về phòng đây! Hai người ở đây nói chuyện đi!”

“Ngoan, đi đi!” Trần Diên Khang cong môi cười, xoa cái đầu đáng yêu của nó.

Cậu nhóc vào phòng đóng cửa lại rồi, Trần Diên Khang mới nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt: “Hoàn cảnh gia đình của tôi hơi phức tạp, Tiểu Bình là con trai tôi, điều này đồng nghĩa với việc xung quanh nó sẽ xuất hiện nhiều nguy hiểm. Vậy nên, tôi không thể cho nó học ở trường bình thường được, phải để nó học ở ngôi trường có biện pháp an toàn số một.”

Trịnh Liên Nga chớp chớp mắt, với tư cách là một người dân bình thường, cô thật sự không suy nghĩ tới loại việc này.

“Thé nên, con trai phải đến học ở trường quý tộc? Nhưng tôi…tôi không có nhiều tiền đến thế.” Trịnh Liên Nga hơi bất lực.

“Vậy để tôi phụ trách vấn đề an toàn và việc học tập của con, còn nữa, căn phòng này của cô quá thiếu an toàn, đổi căn khác đi.” Trần Diên Khang nghiêm túc nói.

Trịnh Liên Nga nhíu mày: “Đổi? Đổi đi đâu?”

“Gần công ty của cô có vài khu chung cư khá tốt, tôi sẽ mua cho cô một căn, từ nay về sau, cô và con trai đến sống ở đó.”

“Chung cư ở đó bao nhiêu tiền?” Trịnh Liên Nga cắn môi, nếu phải đổi thật, cô cũng không muốn anh trả tiền, cô định tự mình vay thế chấp, bởi trong tay cô cũng có khoản tiết kiệm góp được vài năm nay.

“Hơn 200m vuông, chắc vài chục tỷ!” Người đàn ông điềm nhiên nói.

Trịnh Liên Nga lại bị con số chèn ép một lần nữa, vài chục tỷ một căn? Vậy thì chút tiền tiết kiệm đó của cô đúng là ít đến đáng thương.

“Bắt buộc phải chuyển sao?” Nghĩ đến vấn đề an toàn của con, Trịnh Liên Nga cũng rất quan tâm, hơn nữa, còn bắt đầu thấy căng thẳng.

“Bắt buộc phải chuyển, nếu cô không muốn chuyển, vậy đến ở nhà tôi là an toàn nhất.” Trần Diên Khang nheo mắt, nhìn cô lo lắng cho sự an toàn của con, cũng khá hài lòng.

“Tôi không muốn chuyển vào nhà anh đâu, nếu anh mua chung cư, vậy thì tôi thuê của anh là được, bao nhiêu tiền một tháng, tôi trả anh.” Trịnh Liên Nga không muốn giữa hai người có vướng mắc về tiền bạc.

Người đàn ông vừa nghe đã biết cô muốn phủi sạch quan hệ với mình, lập tức nhướn mày: “Được thôi! Một tháng tính cô 30 triệu.”

Sắc mặt của Trịnh Liên Nga lập tức trở nên hoảng loạn, một tháng 30 triệu? Làm sao cô trả được? Lương của cô có bao nhiêu đâu?

“À…tôi…” Trịnh Liên Nga cảm thấy mình cần phải nói rõ tình trạng tiền bạc của mình.

“Thôi, tôi cho cô thuê miễn phí, dù sao thì tôi cũng mua tặng con trai, coi như cô dọn theo vào là được!” Người đàn ông ngắt lời cô, đứng dậy: “Lát nữa tôi còn phải đến công ty, muốn đi thì tiện đường tôi chở cô đi.”

Trịnh Liên Nga nhớ tới dạo này bởi vì ngồi nhờ xe anh, mà trong công ty tràn ngập lời đồn, cô khoát tay nói: “À! Thôi, tôi đi xe đồng nghiệp.”

Trần Diên Khang nhíu mày theo bản năng: “Nam hay nữ?”

“Nữ, sao thế?” Trịnh Liên Nga hỏi lại.

“Không có gì! Để con trai đi theo tôi, tối về ngủ ở biệt thự.”

“Không được.”

“Cô chắc chắn muốn để nó ở căn nhà không có sự đảm bảo về an toàn thế này à?”

Nãy bị anh dọa làm trong đầu Trịnh Liên Nga toàn tưởng tượng cảnh sát với tội phạm, cô nuốt nước bọt: “Được rồi, nhưng anh phải đồng ý với điều kiện mà tôi đã nói trước, nếu không, tôi sẽ không đi.”

Trần Diên Khang quên mất ba điều kiện cô nói lần trước từ lâu rồi, anh khẽ hắng giọng một tiếng: “Tôi chỉ đồng ý với cô một điều kiện, nếu như cô chưa cho phép, tôi tuyệt đối không chạm vào cô.”

Trịnh Liên Nga hơi hoài nghi, hỏi: “Thật không? Anh không lừa tôi chứ?”

Trần Diên Khang đứng dậy, dáng người cao lớn đầy cảm giác áp bức, anh nhìn cô chăm chú với đôi mắt sâu thẳm: “Trừ khi tự cô trèo lên giường của tôi, tôi không khách khí đâu.”

“Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này.” Trịnh Liên Nga hết sức bảo đảm.

“Tôi không tin cô.” Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, làm như anh mới là người bị hại vậy.

Điều này làm người phụ nữ nào đó bất lực nhìn anh, Trần Diên Khang bế cậu nhóc vào lòng, rồi rời đi trước.

Trịnh Liên Nga gọi điện cho Linda, cô ấy cũng vừa định ra ngoài, hai người hẹn nhau ở cổng bãi đỗ xe.

Ở một căn biệt thự độc lập xa hoa tráng lệ cách trung tâm thành phố không xa, Thẩm Quỳnh Dao đang hưởng thụ bữa sáng ngon mắt, thấy bóng dáng Lục Tuấn Khải bước từ trên tầng hai xuống, chuẩn bị đến công ty, Thẩm Quỳnh Dao lập tức đứng dậy bước tới ôm cổ anh: “Chồng, ăn bữa sáng đã rồi hẵng đi.”

“Thôi, anh đang vội, đến công ty rồi ăn.” Lục Tuấn Khải nói xong, đẩy cô ra định ra ngoài.

Thẩm Quỳnh Dao có chút thất vọng nhìn theo bóng lưng anh, bước đi theo: “Tuấn Khải, buổi trưa em sẽ tới công ty tìm anh, cùng ăn cơm nhé!”

“Để xem đã, có khi phải đi ăn cùng khách hàng.” Lục Tuấn Khải nói xong, quay đầu lại, cười an ủi cô: “Được rồi, hẹn bữa tối đi.”

Thẩm Quỳnh Dao bước lên ôm cổ anh, hôn một cái lên má anh: “Tuấn Khải, anh có còn yêu em không vậy?”

“Anh yêu em vợ à!” Lục Tuấn Khải cười ứng phó cho qua.

“Em yêu chồng.” Thẩm Quỳnh Dao lại cười rất ngọt ngào, hôn một cái lên đôi môi mỏng của anh, rồi mới buông ra, để anh ngồi vào xe.

Nhìn theo xe của Lục Tuấn Khải rời đi, Thẩm Quỳnh Dao hít một hơi, vẻ mặt ngẩn ngơ. Từ khi gả cho Lục Tuấn Khải, hai năm đầu, hai người đúng là rất ngọt ngào, ngày nào cũng quấn quít bên nhau, nhưng công ty càng làm ăn lớn, Lục Tuấn Khải lại càng dành nhiều thời gian hơn cho công ty.

Thời gian dành cho cô ngày càng ít, như bây giờ, rõ ràng cô đã chuẩn bị bữa sáng rồi, anh lại thà chạy đến ăn ở công ty còn hơn, đã vậy, nhiều lúc ăn cơm với khách hang về muộn đã là chuyện như cơm bữa.

Tuy cô rất nỗ lực duy trì sự ngọt ngào nên có trong quan hệ vợ chồng của họ, nhưng tình cảm đã dần dần lạnh lẽo đi nhiều. Thẩm Quỳnh Dao cắn môi, có một dự cảm không lành, cô phải giữ chắc lấy chồng mình, không thể để người phụ nữ khác cướp mất được.

Mà trong đầu cô, người đầu tiên nghĩ đến chính là Trịnh Liên Nga, người đã thay đổi và quay trở lại. Không thể không thừa nhận, Trịnh Liên Nga đã không còn là người con gái ngây thơ vô tri như bốn năm trước, mà đã trở nên độc lập, tài giỏi và xinh đẹp toát ra khí chất câu dẫn đàn ông.

Trước/85Sau

Theo Dõi Bình Luận