Saved Font

Trước/50Sau

Ký Sự Thăng Cấp Của Thần Tượng Công Chúng Ở Thập Niên 60

Chương 33:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Giám đốc nhà máy cũng đang hối thúc, dự định sẽ bắt đầu cung ứng hàng hoá cho Thượng Hải Nam Kinh vào tháng sau rồi. Nếu lỡ như đến lúc đó áp phích quảng cáo của chúng ta mà vẫn chưa có, thế thì phòng tuyên truyền của chúng ta cũng xong phim theo nó luôn!”

"Cũng không thể để Biên Hồng Ba tiếp tục quay chụp cho chúng ta được. Nếu thật sự tìm không ra người thay thế thì cứ tìm một thanh niên nào hợp mắt trong nhà máy của chúng ta đi. Xem như đó là nét độc đáo của nhà máy chúng ta…”

*

Lúc Đới Dự mang theo bọc lớn bọc nhỏ về nhà thì mọi người trong nhà đã ăn xong cơm tối rồi, giờ đang ngồi trong sân hóng mát.

Đới Lập Quân và Đới Vinh nghe nói anh mua linh kiện về để lắp ráp radio thì tò mò qua xem.

"Trước kia cậu cũng chưa từng lắp lần nào, đây không phải là lãng phí tiền sao?" Chị dâu Đới vừa nhìn đã thấy mấy thứ đó hẳn là không rẻ, cảm thấy chú em chồng chị ta lại làm loạn nữa rồi.

“Trong sách giáo khoa trung học cơ sở có sơ đồ lắp ráp chất bán dẫn đơn giản nhất rồi.” Đới Dự giải thích.

Thời gian đầu, giáo trình vật lý học vẫn là rất chú trọng thực tiễn, lúc nguyên thân đến trường cũng thích nhất là học môn vật lý.

Đới Vinh sợ vợ mình lại cãi cự xung đột với thằng em mình nên mở miệng cắt ngang lời chị dâu Đới định nói: "Một người mới học đến tiểu học như cô thì biết cái gì! Đừng có nói vớ vẩn!"

Đới Dự trộm vui vẻ, anh cũng là mới được biết, thì ra tiểu học lại còn chia ra tiểu học và cao tiểu nữa. Dưới ba năm mà bỏ học thì bị phân vào trình độ tiểu học.

Đới Vinh không nói thì thôi, chứ vừa nhắc tới trình độ văn hóa, chị dâu Đới liền gấp lên: "Anh mới là trình độ tiểu học ấy, tôi rõ ràng là đã tốt nghiệp cao tiểu!"

Chị ta bây giờ để ý nhất là người khác nói đến trình độ văn hóa của chị ta, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao chị ta nhìn Tô Tiểu Uyển không vừa mắt như vậy.

Đều là con dâu nhà họ Đới, xuất thân mỗi người đều không chênh lệch lắm, nhưng chị ta là trình độ cao tiểu, còn Tô Tiểu Uyển người ta lại là sinh viên lận!

So sánh như vậy, không phải là chị ta trực tiếp bị so thành bùn đất dưới chân hay sao!

Chị ta có thể thích được Tô Tiểu Uyển mới gọi là kỳ quái đấy!

Đới Lập Quân không để ý tới đám tiểu bối cãi nhau, lúc này ông một lòng một dạ đều tập trung vào đống linh kiện bán dẫn trước mặt.

Mặc dù là thợ nguội cấp tám, nhưng công việc của ông về cơ bản là đánh bóng thủ công các bộ phận của thiết bị lớn, và anh ấy chưa bao giờ có cơ hội chạm vào các linh kiện điện tử như vậy.

Mặc dù ông là thợ nguội cấp 8 nhưng công việc của ông về cơ bản đều là đánh bóng thủ công các bộ phận của thiết bị lớn, ông chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với các linh kiện điện tử như thế này. Vậy nên lúc này ông không khỏi hưng phấn mà xoa xoa tay.

"Ba, nhà ta có mỏ hàn điện không?" Bắt tay vào lắp ráp, Đới Dự mới phát hiện anh đã quên mua dụng cụ trọng yếu nhất là mỏ hàn điện rồi.

"Không có." Đới Lập Quân đứng dậy đi về phía phòng chứa đồ lặt vặt sau nhà, "Con chờ chút, ba đi tìm thử."

Đới Lập Quân tìm được một đoạn đầu đồng đỏ, sau đó rút ra một thanh sắt dày hơn một chút, ông siết chặt một đầu thanh sắt vào đầu đồng đỏ, sau đó gia công cho đầu đồng đỏ thành hình chóp dẹt.

Nung trên lửa một lúc, lại mài bằng giấy nhám cho nhẵn, vậy là có thể thành công tự chế ra một cái mỏ hàn rồi!

Đới Dự cho ông một ngón cái kính nể, quả nhiên vẫn là tay nghề của thế hệ trước, đủ trâu bò!

Ba người đàn ông vây quanh bàn cơm lắp ráp radio, mấy đứa nhỏ đều bị đuổi ra ngoài sân.

Đới Dự đặt từng linh kiện một, bôi chất trợ dung, để Đới Lập Quân - người đang nóng lòng muốn thử, cũng là người tự cho là có tay nghề ổn định nhất trong ba người, dùng cái mỏ hàn tự chế để hàn lại.

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hàn xì...

Qua hơn một giờ, cuối cùng cũng miễn cưỡng làm ra được phần nguyên mẫu cốt lõi của radio.

Đới Lập Quân có chút thấp thỏm đề nghị: "Thử nối nguồn điện xem sao?"

"Thử xem." Đới Dự cũng không có áp lực gì. Dù sao anh cũng mua đến ba bộ linh kiện, lần này cho dù không thành công thì vẫn còn có cơ hội khác.

Đới Vinh cẩn thận từng li từng tí bật nguồn điện lên, Đới Dự điều chỉnh đơn giản vài cái, trong loa phát ra âm thanh rì rầm của điện lưu.

Không bao lâu, một bài hát du dương cuối cùng cũng phát ra từ chiếc radio đơn giản do ba người họ hoàn thành—

"Nước Hồng Hồ ~ Sóng, sóng, sóng ~"

"Bên bờ Hồng Hồ ~ Vâng, đó là quê hương của tôi ~"

Trong nhà chính vang lên tiếng hò reo vui mừng của mấy người đàn ông!

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối