Saved Font

Trước/117Sau

Long Cơ Chiến Hồn

Chương 23: Dọa Sợ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 23: Dọa sợ

Thanh Đạt ngừng kể, âm thanh có gió đi qua từng hàng cây. Tiếng xào xạc phát ra không ngừng, như thể có người đi qua. Không khí u tối một màu bao trùm không gian nơi đây. Ngọn lửa cháy phừng lên rồi lại trở về nguyên dạng. Lúc này, hắn mới từ từ chậm rãi kể tiếp:

- Từ đó ở đây vào ban đêm, bóng dáng của một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện. Nàng ta bày ra dáng vẻ kiêu sa, trong chiếc áo dài màu trắng. Đã hớp hồn không biết bao nhiêu người đàn ông háo sắc. Đến khi nhận ra đó là ma nữ, đã bị moi tim móc ruột. Cái chết đó từ từ và đau đớn như cái cách mà cô ta đã từng trải qua, họ phải chứng kiến cả quá trình hành hạ của chính bản thân mình. Máu me vương vãi khắp nơi, trong đó còn những phần thi thể bị xé đứt ra. Trông đáng sợ vô cùng, dường như cô ta đang báo thù những kẻ năm xưa đã hại bản thân nhà ta cửa nát!

- Câu chuyện của ngươi, chắc chắn là giả?- Huy, một học viên lớp C.

- Ngươi đấy, biết đâu chừng tối nay, lại gặp được cô ta thì sao?- Thanh Đạt nhân cơ hội này, trêu chọc hắn.

- Ngươi đừng có mà dọa ta, ta không dễ tin thế đâu!- Nói rồi Huy bỏ đi.

- Xì, không tin thì thôi. Có cần phản ứng mạnh vậy không?

Bên này, Huy đi sâu vào trong rừng, hoà mình vào màn đêm. Tìm đến một thân cây lớn mà trút bầu tâm sự đã lâu. Miệng không ngừng lẩm nhẩm:

- Có quỷ mới tin, chuyện ma bây giờ đều là lừa người. Dụ con nít còn được, dụ ta thì đừng hòng!- Huy mạnh miệng nói.

Những cơn gió lạnh thổi qua từng đợt, hoà vào âm thanh của tiếng sói hú tạo nên một bản giao hưởng rùn rợn. Hắn đã có chút sợ trong lòng, nghe đâu một âm thanh tỉ tê phiền não truyền đến:

- Ya... ma... đây, ngươi... đã... sai!

Nghe được lời này, hắn ta đã có chút sợ, vội lùi lại mấy bước. Hét lớn vào màn đêm:

- Ai đấy? Ngươi đừng... Có mà... Dọa ta!

Âm thanh đó lặp tức biến mất, từ trong màn đêm đen tối ấy. Xuất hiện một cặp mắt đỏ, anh mắt ấy như thể nhìn xuyên qua cả cơ thể của hắn.

Lúc này, nổi sợ hãi đã dâng trào, nếu không phải đã giải quyết trước đó, e rằng bây giờ hắn đã tè ra quần. Huy muốn bỏ chạy, ngặt nỗi là chân không ngừng run lên. Đã không còn nghe lời chỉ huy của hắn nữa. Hắn liền hét lớn thị uy:

- Ngươi... Ngươi đừng qua đây, bạn của ta ở rất gần đây. Ngươi mà xông tới, nhất định... Nhất định sẽ chết!

Ánh mắt đó, cũng từ từ biến mất trong màn đêm sâu thẩm. Hắn thở phào nhẹ nhõm, xoay người về sau định bỏ chạy. Nhưng chưa làm gì thì ánh mắt ta chạm phải nhau.

Như xuất hiện giữa không khí, một người toàn thân màu trắng, tóc dài che mắt xuất hiện ở phía sau lưng hắn từ bao giờ.

- M.......... A!- hắn hét lớn, sau đó liền ngất xỉu tại chỗ.

Đám người Thanh Đạt bên này, nghe được tiếng hét vang lên từ khu rừng. Biết rằng có chuyện không hay, lập tức tìm tới. Tới nơi, chỉ thấy tên đó nằm ngất xỉu giữa nơi hoang vắng. Bọn họ lập tức thông qua 7749 bước thành công cấp cứu hắn tỉnh dậy. Trong mơ màng, hắn hét lên đầy sợ hãi:

- Ma, có ma!- giọng không ngừng run lên.

- Ma cái quái gì, ngươi nghe kể chuyện đến ảo luôn rồi à. Không phải ban nãy vẫn còn mạnh miệng bảo là vớ vấn. Giờ thì lại kêu là có ma, ta thấy ngươi đây là tự hù dọa mình mà!- Thanh Đạt lớn tiếng.

- Ta nói thật mà, ta... Ta mới vừa bắt gặp được nó ngay tại đây!- Huy dùng ngôn ngữ cơ thể mà biểu diễn.

Thanh Đạt hơi nhăn mặt, mấy người kia cũng toả ra ngờ vực. Dù sao không bằng không chứng, khó mà làm người ta tin. Thấy được nét mặt tràn đầy sự nghi ngoặc của mọi người. Huy liền miêu tả tất cả quá trình qua một lượt:

- Đây này, khi ta đến đây... Nó như vầy này.... Rồi sau đó thế này... Tiếp đó cô ta xuất hiện.... Dáng vẻ đáng sợ... Cuối cùng là như vậy!- Hắn diễn lại một lần, bày ra tất cả những gì mình chứng kiến.

( Đó là câu chuyện do ta bịa ra, làm sao mà có thật. Tên này, không phải là bị dọa sợ nên sinh ra hoang tưởng đấy chứ?) Thanh Đạt nở nghĩ thầm. Sau đó liền nói:

- Được rồi, chúng ta trở về thôi. Chuyện này để sau nói tiếp!

- Ta nói thật mà, các ngươi phải tin ta, phải tin ta!- Huy nói trong vô vọng.

- Được rồi, chúng ta tin ngươi mà. Nào chúng ta cùng nhau trở về!- Thanh Đạt nhăn mặt đáp.

- Các ngươi, các ngươi rõ ràng là không tin ta!

- Được rồi, trở về trước. Rồi nghĩ cách tìm ra chân tướng, giải quyết vấn đề!- Nhược Tuyết lên tiếng.

Bỗng phía xa, truyền đến tiếng thét thất thanh. Bọn họ lập tức đến cứu viện, lần này lại là một người bị hù cho tới hoảng sợ. Chỉ tay vào màn đêm, giọng run rẩy:

- Có... Có ma!

- Các ngươi nghe gì chưa? Rõ ràng là có ma!- Huy liền nói lớn.

- Các ngươi, có thôi đi không hả? Đó chỉ là một câu chuyện do ta bịa ra, là bịa ra đó. Làm gì có thật mà hết người này, tới người khác đều nói là gặp ma!- Thanh Đạt hét lớn.

Cả đám người nghe được lời này, đều im lặng. Chỉ còn lại tiếng gió thổi qua, cơn lạnh bất chợt ùa tới. Bất giác mà lạnh cả người, da gà nổi hết cả lên. Có người đã bị dọa cho đến sợ, có người vẫn không tin là thật. Nhược Tuyết thì rơi vào suy nghĩ.

- Nhưng nó mới vừa xuất hiện ở đây!

- Các ngươi...- Thanh Đạt.

- Được rồi, chuyện này cần phải bàn bạc. Chúng ta trở về thôi!- Nhược Tuyết.

Sau khi thông qua nhất trí giữa mọi người, họ đưa ra một biện pháp. Vì đảm bảo an toàn, sẽ thành lập một đội tuần tra. Bảo vệ an ninh trật tự, an toàn dân sinh vào ban đêm. Một nhóm ít nhất bốn người, thay phiên nhau tuần tra.

Từ đó về sau, ban đêm mọi người không dám ra ngoài. Đều ở yên trong lều, không khí sợ hãi bao trùm tất cả.

Một đêm nọ, Thanh Đạt trong đám người tuần tra. Tất nhiên chuyện có ma này, người tin kẻ không. Thanh Đạt là người không tin vào loại chuyện này. Hắn cất tiếng:

- Các ngươi nói xem, liệu thật sự là có ma không? Ta nghĩ rằng có kẻ giở trò!

- Kẻ nào rảnh rỗi lại đi làm chuyện này? Triệu Hoài, hắn ta giờ chạy trốn khỏi yêu thú còn là cả một vấn đề. Thử hỏi ngoài hắn ta, thì còn ai có khả năng này.

- Liệu có phải là thử thách của học viện hay không?

- Học viện sao? Chuyện này quả thật là khó nói!

Giữa lúc mọi người cùng nhau thảo luận. Xem xem kẻ nào là hung thủ, vẫn là cái kịch bản cũ. Gió lạnh một hơi thổi tới, bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện. Mờ ảo giữa màn đêm, một thân vải trắng xuất hiện, nó bay phấp phới giữa không trung.

- Thanh Đạt, ngươi... Nói thử xem cái thứ đó là gì?- một tên run giọng nói.

- Chỉ là một tấm vải trắng, không cần phải sợ!

( Thứ này mà không sợ, thì ngươi muốn ta sợ thứ gì?) Một tên nghĩ thầm.

- Đi thôi, đuổi theo nó!- Thanh Đạt lớn tiếng.

- Không đuổi theo nó được không?

- Ngươi nghĩ xem!

Dưới sự thúc giục của Thanh Đạt, mọi người đành phải làm theo. Dù sao vẫn cần đáp án cho chuyện này, sự thật sẽ được phơi bày.

- Khoan đã, ta cảm giác thiếu thiếu gì đó. Tại sao chỉ còn lại ba người?- Một người nhận ra điểm bất thường.

- Thanh Đạt, hắn ta đâu?- một tên hét lớn.

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Chúng ta... Liệu có đi tiếp hay không?- Một người run giọng.

- Đi? Còn đi cái quái gì nữa. Trở về, nói chuyện này với lớp trưởng!

Vốn dĩ là đi 4 người, bây giờ lại chỉ còn 3, Thanh Đạt mất tích giữa màn đêm. Dọa cho những người còn lại sợ mất mật, từ đó mà bỏ cuộc tìm kiếm cái gọi là sự thật.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Trước/117Sau

Theo Dõi Bình Luận