Saved Font

Trước/18Sau

Long Vương Điện Hạ

Chương 13:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tiêu Tử Đồng tuy rằng tò mò, nhưng vẫn là nhịn xuống không tiếp tục truy vấn. Hắn đã nhìn ra, Long Tích Nính tuy rằng cùng Đại Quốc Sư lớn lên thực rất giống, nhưng tính lại cách xa vạn dặm, hơn nữa tuổi còn quá nhỏ, cơ hồ không chịu hiểu đạo lý, hoàn toàn vô pháp giao lưu. Đương nhiên, trong kinh thành vị Đại Quốc Sư cao cao tại thượng kia, Tiêu Tử Đồng cũng chưa bao giờ từng có cơ hội thâm nhập giao lưu qua—— chỉ là nghe nói, vị kia là người rất thần kì!

Vì lấy lòng Quốc Sư đại nhân, Tiêu Tử Đồng một điểm giới hạn đều không có, hoàn toàn nhiệt tình với Long Tích Nính, đối Quốc Sư đại nhân rất tôn sùng, cơ hồ nhịn không được muốn quỳ bái. Làm cho Hoài Anh nhịn không được hoài nghi hắn theo như lời nói về vị Đại Quốc Sư kia, cùng với từ miệng Long Tích Nính về việc trang điểm làm đẹp lại không có bản lĩnh gì, thật sự có phải là Tam ca của con rồng kia không?.

“Kia có thật sự là Tam ca của ngươi không?” Tiêu Tử Đồng rốt cuộc nói cũng biết mệt rồi, Hoài Anh lặng lẽ kéo Long Tích Nính đến một bên, nhỏ giọng hỏi hắn, “Ta như thế nào lại cảm thấy người và vị Tam ca kia giống không giống nhau? Có ta đang nghĩ sai rồi không? Ngươi không phải còn có mấy huynh trưởng khác sao, lẽ nào là bọn họ chăng?”

Long Tích Nính cười nhạo một tiếng, nói: “Không phải là hắn thì còn có thể là ai? Đại ca, nhị ca ta đều đã thành rồng rồi, vẫn luôn ở trong biển không ra khỏi cửa. Đến nỗi Tứ ca ta, hắn so với ta tính tình còn gắt gỏng, táo bạo hơn, một ngày không đánh nhau sẽ không thoải mái. Mấy năm trước đi Côn Luân Sơn, nói là tìm ai quyết đấu, cũng không biết được đã chết hay chưa. Hơn nữa, ngươi không nghe Tiêu Tử Đồng nói sao, cái vị Quốc Sư kia mặc trung y trắng, còn thích cầm kỳ thư họa thơ ca rượu trà, còn cố tình làm ra vẻ cứng cáp mạnh mẽ, trừ bỏ Lão Tam còn có thể có ai.”

Hắn cũng không biết xấu hổ so sánh đến cái tính cách không tốt kia, Hoài Anh thật là bội phục chết hắn. Bất quá, cùng người đánh nhau, tốt xấu gì cũng là huynh trưởng của hắn, sao lại nói cái gì chết chưa chẳng rõ? Hoài Anh có chút khó chịu mà trách: “Kia chính là Tứ ca ngươi, ngươi không lo lắng an nguy của hắn, còn không dao động mà trù hắn chết?”

“Ta nào có?” Long Tích Nính không vui mà trợn mắt lên, “Ta cũng chỉ là tùy tiện nói thôi, hắn chết hay không thì sao ta biết được. Bất quá, ta còn phải cách hắn xa một chút, bằng không hắn lại muốn đòi ta đánh nhau, ta đánh không lại, cuối cùng lại chịu thiệt.” Hắn nói tới đây liền không cam tâm tình nguyện, hiển nhiên việc mình bại dưới tay Tứ ca vẫn không cam lòng.

Càng nghĩ hắn lại càng thêm nóng giận, nghiến răng nghiến lợi mà mắng: “ cái tên cẩu Giang Phiên Long kia, nếu không phải hắn ngầm hại lão tử, lão tử cũng đâu đến nông nỗi phải lưu lạc như bây giờ. Cũng không hiểu được cái đồ cầu ấy rốt cuộc đã dùng pháp khí gì để đả thương lão tử, tĩnh dưỡng nhiều ngày như vậy, nửa điểm chuyển biến tốt đẹp cũng không có, tức chết lão tử mà.”

“Không có chuyển biến tốt đẹp sao?” Hoài Anh có chút ngoài ý muốn, “Ngươi ngày đó không phải có thể biến thân sao? Hơn nữa sau lại còn bắt gà……” Thời điểm hắn vặn cổ gà động tác còn rất nhanh nhẹn dứt khoát.

Long Tích Nính tức giận mà trắng mắt liếc nàng một cái, nói: “Bằng không ngươi cho rằng pháp lực của lão tử ta cũng chỉ có nhiều như vậy thôi?”

Hoài Anh cười gượng hai tiếng, nhanh nhẹn lấp liếm cho qua. Tiểu Bạch Long trong Tây Du Ký kia tựa hồ không phải rất lợi hại sao, bằng không như thế nào có thể thành thành thật thật mà nhanh chóng đưa Đường Tăng lên Tây Thiên thỉnh kinh được, cho nên, tuy rằng Long Tích Nính vẫn luôn khoác lác mình uy mãnh bao nhiêu, Hoài Anh cũng không hoàn toàn tin.

Sau đó, Long Tích Nính lại bắt đầu đắc ý dào dạt mà cùng Hoài Anh kể chuyện, nào là một mình chiến đấu với thần tiên, lại đi nơi nào đoạt lấy viên tiên đan, cướp địa bàn…… Cái nào cũng không tuân theo luật pháp gì, tiểu tử này nếu là con người, thì chắc chắn đến bảy tám chín phần trăm đều là phần tử phản xã hội.

Tới ngày hôm sau, Tiêu cha quả nhiên đã mời một đầu bếp nữ về, là một phụ nhân bốn mươi tuổi, họ Trần, tướng mạo cũng có phần đoan trang, nói chuyện lanh lẹ, vừa đến nơi liền xuống bếp làm bốn món ăn vào giờ trưa, Hoài Anh nếm thử, tay nghề thật đúng là không tồi. Chẳng qua, đối với lượng cơm Tiêu gia ăn phỏng chừng có điểm nhầm lẫn, càng chuẩn xác mà nói, là đối với Long Tích Nính có phần sai lầm, phân lượng đều không đủ cho hắn ăn, mỗi người chỉ phân nửa chén cơm thì trong nồi đã không còn, làm cho Long Tích Nính suốt một buổi chiều đầy bụng u oán.

Chờ đến tối, Hoài Anh cố ý đi theo Trần thị chào hỏi, nghĩ nghĩ, vẫn là tự mình đi phòng bếp xem thử.

“…… Thiếu, thiếu, lại thêm ít đi, bằng không không đủ ăn, giữa trưa Ngũ Lang bị đói.” Hoài Anh chỉ huy Trần thị múc nhiều thêm một chén, “Buổi tối đem hai miếng gà này nấu đi, làm thịt kho tàu, xào hai cái món, một canh, cái này không sai biệt lắm là đủ rồi.”

Trần thị nhịn không được líu lưỡi, “Trước kia ta nghe người ta nói người đọc sách ăn đều thiếu thốn, nguyên lai đều là gạt người.” Nàng dứt lời, lại nhịn không được hỏi lại một lần, “Hai miếng gà đều nấu hết sao? Gà này cũng rất béo, tính ra cũng phải đến sáu bảy cân thịt, chủ nhân nhà chỉ có bốn miệng ăn thôi, ngài vẫn muốn kho thêm thịt kho tàu nữa sao?”

Hoài Anh biểu cảm muốn rút lui , phỏng chừng không được bao lâu, Hữu Đình trấn trên liền sẽ truyền ra tin Tiêu gia người trong nhà đó ai cũng là thùng cơm cả. Nếu phải chịu mang cái thanh danh không dễ nghe này, nàng về sau còn có thể gả ra ngoài được nữa sao? Chỉ cần nghĩ chút thêu đều làm người ta muốn khóc thét rồi.

Đến lúc dùng cơm, đúng như dự đoán, Long Tích Nính lại một lần làm cho Tiêu cha cùng Tiêu Tử Đạm đều kinh hãi, Hoài Anh làm bộ trấn định hỏi: “Tam ca ngươi cũng ăn như vậy sao?”

Long Tích Nính không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Hắn ta sao? Hắn mới không ăn như vậy đâu.” Tiêu cha cùng Tiêu Tử Đạm vừa mới thở ra một hơi, Long Tích Nính lại hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Hắn một bữa cũng có thể ăn đến mười bát.”

Sắc mặt Tiêu cha và Tử Đạm lập tức liền chấn kinh . Tiêu cha tuổi tác cũng đã cao rồi, trải qua nhiều việc rồi cũng phải kinh ngạc ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, ít nhất thì trên mặt là như thế, nhưng Tiêu Tử Đạm mới bao lớn, bởi vì Tiêu Tử Đồng mỗi ngày ở trước mặt hắn ríu rít Quốc Sư đại nhân thế nào là giống nhân vật thần tiên cao cao tại thương, thế cho nên hắn dù chưa trực tiếp thấy, nhưng trong lòng ít nhiều cũng sinh ra mấy phần kính nể hảo cảm, kết quả đột nhiên nghe xong một câu như vậy, hoài nghi Hoài Anh, thế giới quan của hắn phỏng chừng đều đã sụp đổ.

“Nếu không như thế thì sao là Đại Quốc Sư được, thật là không tầm thường mà.” Hoài Anh nhịn cười, tổng kết nói.

Tiêu Tử Đạm giống nằm mơ, nhìn nàng cùng Long Tích Nính liếc mắt một cái, tiếp tục mờ mịt……

Có lẽ là Tiêu Tử Đạm căn cứ vào tình cảm bằng hữu của hai người mới không dám đem chuyện này nói cho Tiêu Tử Đồng, chắc Tiêu Tử Đồng đối với Đại Quốc Sư đã thành sùng bái đến mù quáng mà bỏ qua hết thảy trình độ rồi, dù sao chờ đến lúc Hoài Anh gặp hắn, Tiêu Tử Đồng nửa điểm khác thường cũng không có, ngẫu nhiên đề cập đến vị Quốc Sư đại nhân kia, cũng sẽ là vẻ mặt kính ngưỡng.

Mấy ngày ngắn ngủi sau, Mạc Khâm đem mấy bức họa của Hoài Anh mà vẽ lại một lần. Hắn có bản lĩnh am hiểu sau về nghệ thuật, tranh như thế này cũng không làm khó được hắn. Nhưng trên thực tế, để vẽ được bức tranh này, nhập môn thì dễ dàng, nhưng muốn đạt được đến trình độ này, mỗi nơi đêu toát lên ý vị thâm tình, lại phải đòi hỏi một quá trình rèn luyện mới có được. Về điểm này, bất luận là Hoài Anh hay Mạc Khâm, đều còn kém rất nhiều.

Về phần bức họa của Mạc Khâm, vẫn có chỗ thảm không nỡ nhìn. Đối với kết quả này, Hoài Anh cũng đã đoán ra được, bởi vì tranh sơn dầu vốn là nghệ thuật cổ truyền ở phương tây, xét về nghệ thuật biểu đạt hình thức của văn hóa Trung Quốc văn hóa vẫn có điểm khác biệt lớn, mà Mạc Khâm lại là một Nho gia chính thống tới vẽ bức tranh sơn dầu, luôn có điểm rất quái lạ. Thứ hai, tranh sơn dầu sử dụng loại thuốc màu so với thuốc màu tầm thường hoàn toàn bất đồng, Hoài Anh còn phải tự mình điều chế rất nhiều, Mạc Khâm căn bản là không thể biết được.

Mấy ngày này Mạc Khâm từ sớm đến tối cứ ở lại Tiêu gia, Hoài Anh thấy không sao, nhưng Long Tích Nính lại thập phần không hài lòng nổi, thường nhân lúc anh không có ở đó, ngầm lặng lẽ cùng Hoài Anh oán trách: “Hắn sao không về nhà đi, làm cứ ở nhà của chúng ta hoài thế? Còn trú lại nhà ăn cơm, thật là vô lễ mà!”

A, hắn còn biết có cái từ vô lễ kìa, thật đúng là hiếm thấy nha. Hoài Anh cười như không cười mà nhìn hắn: “Người ở lại ăn cơm không phải ăn không không trả tiền mà còn mang theo đồ tới. Ngươi cũng không thử nghĩ, ngươi đã bao lâu không đi ra ngoài săn thú?”

Long Tích Nính tức khắc nghẹn lại, một lát sau lại hừ nói: “Chỉ là mấy con gà thôi, lại không phải cái gì thứ tốt, ngươi lại nhớ kỹ. Ngày mai ta liền đến sau núi bắt lợn rừng, một cái đầu heo còn nhiều hơn gà của hắn!”

Hoài Anh cười, “Ngươi đánh nhiều hay ít đầu lợn rừng kia thì cũng là vào bụng ngươi, giống như người khác ăn nhiều thêm một chút.” Nàng khi nói chuyện lại nhịn không được nhìn chằm chằm vào bụng hắn, lại giơ tay sờ soạng một phen, bụng nhỏ của hắn vẫn như vậy, đương nhiên vẫn là một tiểu hài tử, da thật trắng mịn mềm mại.

“Ngươi ngươi…… Ngươi làm cái gì đó ?” Long Tích Nính bỗng như giật mình cả lên, khuôn mặt còn có chút đỏ, “Ngươi sao lại sờ soạng lung tung như thế? Bụng của nam nhân là có thể tùy tiện sờ sao?”

Hoài Anh tức khắc cười đến đau bụng, “Ngươi thật đúng là một nam nhân a! Vậy nam nhân buổi tối hôm nay ngủ mình ngủ đi, ta ở mép giường cho ngươi ngủ dưới đất. Hay là, ngươi vào phòng Tử Đạm ngủ đi?”

“Mới không cần đâu!” Long Tích Nính lập tức liền nóng nảy, “Tiêu Tử Đạm sẽ nhanh chóng đem ta đuổi ra khỏi phòng thôi.”

“Ngươi không phải Long Vương điện hạ sao, còn sợ hắn làm chi?”

Long Tích Nính nhăn cái mũi lại, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ , “Ta đương nhiên là không sợ hắn, nhưng hắn không phải là ca ca của ngươi sao.”

Hoài Anh nghe vậy cũng có chút ngoài ý muốn, nàng thật đúng là không nghĩ tới việc tên này lại nói ra những lời có đạo lý, làm nàng thật đúng là có điểm không được tự nhiên.

Qua một lúc, Hoài Anh mới khôi phục lại được tinh thần, nghiêm túc mà nhìn Long Tích Nính, nói: “Ngày mai đừng đi sau núi, ngươi đã quên chuyện gì rồi à? Hắn sẽ không xuống tay với ngươi nữa đâu”

Lần trước ở trên phố, Long Tích Nính trong miệng nói thì rất nhẹ nhàng nhưng kỳ thật vẫn là đối Giang Phiên Long có chút cố kỵ, bằng không, hắn cũng sẽ không lặng lẽ trốn sau lưng Hoài Anh đi.

“Không cần.” Nhắc tới cái tên kẻ thù lớn kia, Long Tích Nính sắc mặt liền không được tốt, “Ta sau này đã suy nghĩ cẩn thận, chuyện ta cùng hắn đoạt địa bàn này lão nhân cũng biết, nếu ta thật sự xảy ra chuyện gì lão gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Ngươi đừng nhìn hắn đem lão tử chỉnh thành như vậy liền cho rằng hắn có bản lĩnh, kỳ thật đều là ỷ vào cái pháp khí kia. Bất quá, hắn chỉ có thể khi dễ lão tử, nào dám trêu chọc đến lão nhân nhà ta. Chưa cần nói đến lão nhân, chỉ tính mỗi Tử ca thôi, hắn cũng đủ xong đời rồi.”

Hoài Anh đại khái đã minh bạch, vị này chính là sự điển hình của quan nhị đại, phía sau có chỗ dựa to lớn, khó trách tính cách lại hống hách như vậy.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận