Saved Font

Trước/306Sau

Ma Đế Quân

Chương 185: Dương Điệp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lão gia tử cùng hai vị trưởng lão nhìn nhau. Nguyễn Nhật trưởng lão hỏi:

- Thiếu gia, liệu mấy ẩn môn kia có tham dự vào chuyện này hay không?

Thanh Ngọc nói:

- Chắc chắn là không. Cái mấy người ẩn môn này muốn là lợi ích mà thôi, ai cho bọn chúng nhiều tiền, chúng sẽ theo người đó. Bây giờ tình huống bên kia ngoài mặt là hợp tác lẫn nhau, nhưng nội bộ thì không phải vậy.

Lão gia tử chắp tay sau lưng, hỏi:

- Mấy lão bất tử kia con nghĩ ai sẽ là người nắm đại quyền?

Thanh Ngọc mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:

- Chưa chắc đã có ai nắm được quyền! Gia gia, lần này người xem Nguyễn gia ta có nên vơ đũa cả nắm lần nữa hay không?

Lão gia tử và hai vị trưởng lão nhìn nhau, cười khà khà rồi nói:

- Hạ gia ở phía Đông Nam?

Trời chập tối, Thanh Ngọc đi qua nơi xây dựng Kiếm Điện, quan sát tình hình một chút, rồi trở về Ngọc Viện. Vừa mới vào tới nơi thì đã thấy Dương Điệp đang quỳ ở đó.

Thấy Thanh Ngọc bước vào, nàng vội vàng dập đầu hành lễ:

- Nô tỳ bái kiến chủ nhân.

Thanh Ngọc đánh gia nữ nhân này một chút, trong lòng cũng mang theo sự đồng cảm. Trước đây nàng là cành vàng lá ngọc, chỉ vì gia đình chọn sai phe mà bây giờ lưu lạc tới bước này.

Nhưng thế đạo chính là như vậy, người thắng quyết định số phận kẻ thua.

Đi sai một nước, không thể quay đầu lại được.

Người nắm đấm lớn là người có được đạo lý.

Thanh Ngọc cũng không muốn o ép gì Dương Điệp, nên nhẹ nhàng nói:

- Miễn lễ đi, từ nay thấy ta không cần phải quỳ. Cũng không cần xưng là nô tỳ, xưng thiếp được rồi. Hầu hạ ta tắm rửa.

Dương Điệp nghe vậy, không biết trong lòng suy nghĩ gì mà mặt không đổi sắc, đứng dậy cúi đầu đi theo Thanh Ngọc vào phòng tắm.

Đến nơi, Dương Điệp vô cùng thành thục cởi y phục cho Thanh Ngọc, rồi lại tự thoát y của mình. Mặt nàng không hề đổi sắc, cũng không có sự ngượng ngùng nào cả.

Thanh Ngọc thở dài, xem ra nữ nhân này đã quyết tâm phải dùng tấm thân nàng mà cứu lấy người thân. Hiện tại Dương Bá và gia đình nàng vẫn còn đang bị tạm giam. Tuy không bị đối xử tàn tệ gì, nhưng mất đi sự tự do vốn có thì cũng không phải chuyện tốt.

Thanh Ngọc đứng im, ngắm nhìn Dương Điệp.

Dung nhan thoát tục, liễu my như yên, môi hồng răng trắng, trên gương mặt không có một chút phấn son nào. Mái tóc tơ xoăn một cách tự nhiên, thả dài tới eo, vô cùng xinh đẹp.

Dương Điệp mang theo một phong thái mặn mà sắc sảo, nhưng lại không phải là kiểu nữ nhân thành thục giống như Trương Phù Hoa, mà còn chút ngây thơ non nớt.

Thanh Ngọc cảm thấy Dương Điệp là nữ nhân có tâm tư thông tuệ, nhưng mà vì hoàn cảnh hiện tại, nàng cũng chỉ là một tiểu thị nữ thôi nên cố tình tỏ ra vẻ ôn nhu dễ bảo.

Xương quai xanh tinh mỹ, trải xuống là một cặp ngực vừa vặn, không lớn không nhỏ, trắng tròn mềm mịn. Khe ngực rất hẹp, do đôi nhũ phong cao ngất kia chạm vào nhau, thể hiện ra một đường nét quyến rũ mê người.

Eo Dương Điệp rất nhỏ, mông cong, phía dưới âm huyệt còn có lún phút chút cỏ dại. Hai bắp đùi thẳng tắp trắng hồng, kèm theo đôi chân dài miên man, có thể khiến bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng phải điên đảo say đắm trước hồng nhan tuyệt mỹ.

Dương Điệp đứng đó, cúi đầu, trong lòng nàng rất rối loạn. Vì hôm nay Cung Hà Trang cố ý đẩy nàng tới đây hầu hạ Thanh Ngọc.

Cung Hà Trang nói với Dương Điệp gia đình nàng có cuộc sống tốt hơn hay không chính là dựa vào biểu hiện ngày hôm nay.

Thực sự ra Dương Điệp rất muốn khóc, khóc vì những ấm ức tủi thân mà thời gian qua nàng đã phải chịu đựng. Một thiên kim lá ngọc cành vàng như Dương Điệp lại phải trải qua những ngày tháng thế này.

Thu lại nội tâm đang rối bời, Dương Điệp nói:

- Chủ nhân, thiếp hầu hạ chủ nhân tắm rửa.

Thanh Ngọc và Dương Điệp tiến xuống dưới hồ. Dòng nước mát lạnh bao phủ lấy hai thân thể nam nữ. Dương Điệp gượng gạo dùng tay, theo những gì mà Tâm Như đã dạy, bắt đầu hầu hạ chủ nhân của mình.

Thanh Ngọc đứng im giữa hồ, chậm rãi nhắm mắt, để cho nàng giúp hắn tẩy rửa đi những bụi bẩn trong ngày.

Sau một lúc, hắn mở mắt ra, rồi ôm lấy bờ eo nhỏ tinh mỹ kia:

- Không cam tâm phải không?

Dương Điệp vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lắc đầu, vội vàng nói:

- Thiếp không dám, thiếp không dám, xin người…

Thanh Ngọc không để nàng nói thêm điều gì nữa, mà trực tiếp bá đạo hôn lên đôi môi hồng căng mọng. Lưỡi hắn càn quét, tìm ra con rắn nhỏ xinh bên trong khoang miệng Dương Điệp, rồi điên cuồng quấn lấy.

Dương Điệp bị tấn công bất ngờ, khóe mi rơi ra một giọt nước mắt, nhưng vẫn cố gắng cam chịu đáp trả lại nụ hôn cương mãnh kia.

Phía dưới làn nước, tay phải Thanh Ngọc du dộng liên tục, sau đó dừng lại ở trên bờ mông tròn trịa mà bóp mạnh.

Dương Điệp lần đầu tiên tiếp xúc với nam nhân, trong lòng nàng vô cùng hoảng loạn. Nào là sợ hãi, mặc cảm, tủi thân,…những cảm xúc đó hỗn loạn tâm trí của Dương Điệp.

Nàng đứng im như một khúc gỗ, hai tay nắm chặt vào nhau, không biết làm gì, chỉ để mặc cho Thanh Ngọc giày vò mình.

Trong đầu Dương Điệp còn loáng thoáng nghĩ qua tới cái chết, nhưng nàng lại nhanh chóng gạt bỏ. Bây giờ nếu Dương Điệp tự vẫn, hậu quả của bao nhiêu mạng người Dương gia cũng có thể nghĩ.

Nụ hôn của Thanh Ngọc lấn chiếm hơi thở như lan hương mê người kia, đến lúc mà Dương Điệp phải hổn hển dùng tay đập nhẹ vào ngực hắn thì mới được thả ra. Thanh Ngọc ôm Dương Điệp trong tay, ghé vào tai nàng nhỏ nhẹ một câu:

- Còn dám nói là cam tâm tình nguyện sao? Nàng nghĩ gì trong đầu tưởng ta không biết?

Dương Điệp thực sự sợ hãi, mở đôi mắt to tròn van lơn nhìn hắn. Nàng bây giờ thực sự không biết phải làm gì cả. Những gì mà Tâm Như đã dạy bỗng dưng Dương Điệp quên sạch sẽ.

Hai dòng nước mắt chảy dài trên mi Dương Điệp, nàng vừa khóc vừa mếu máo nói:

- Chủ nhân, xin người…Thiếp không biết phải làm gì cả, xin người…

Thanh Ngọc vẫn giữ nguyên Dương Điệp trong tay, lại nói tiếp:

- Nàng không muốn cứu người nhà ra sao?

Dương Điệp càng khóc to hơn, nàng cảm nhận thấy mình đang ở trong vòng tay một ác ma đáng sợ. Ở trước mặt hắn dường như những tiểu tâm tư của Dương Điệp đều trở nên vô dụng. Toàn thân nàng run rẩy, rồi từ từ đưa hai cánh tay thon thả ra, ôm lấy lưng Thanh Ngọc.

Dương Điệp không biết phải làm sao nữa, chỉ gục đầu vào vai hắn mà vừa khóc vừa nói:

- Chủ nhân, người giày vò thiếp thế nào cũng được, chỉ xin…

Thanh Ngọc bế xốc Dương Điệp lên tấm nệm, rồi nằm đè lên người nàng. Hắn bá đạo nói:

- Mở mắt ra, nhìn ta!

Dương Điệp nằm im một chỗ, mặc cho Thanh Ngọc hôn môi nàng, hai mắt cũng không dám nhắm lại. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, rồi bàn tay của hắn trực tiếp vuốt ve lấy âm huyệt của Dương Điệp.

Dương Điệp lần đầu tiên bị nam nhân khiêu khích chỗ đó, vô cùng lo sợ. Hai chân của nàng nửa muốn kẹp chặt lấy bàn tay thô bạo kia, nửa lại không dám.

Thân thể nữ nhân trinh nguyên cứ thế mà run rẩy, mặc cho Thanh Ngọc hành hạ. Từ người Dương Điệp tỏa ra một mùi lan hương nhè nhẹ, khiến hắn càng điên cuồng hơn. Từ khe hẹp của nàng tràn ra rất nhiều âm thủy, chứng tỏ ngọc thể mê người kia cũng đang rất kích thích.

Thanh Ngọc nhếch môi, hỏi bằng một giọng điệu gian ác:

- Thích không?

Dương Điệp sợ hãi, mặc dù không muốn lâm vào hoàn cảnh này chút nào, nhưng chính thân thể lại đang bán đứng nàng. Thực sự trong lòng Dương Điệp là một mảnh hỗn loạn. Phẩm hạnh, đạo đức, tội lỗi, dục vọng… tất cả những thứ đó đang điên cuồng dằn vặt lấy nội tâm yếu ớt nhỏ bé. Thanh Ngọc nhìn vẻ mặt sững sờ ngơ ngác của Dương Điệp, cười tà, rồi một tay vẫn điên cuồng vuốt ve nơi âm huyệt kia, còn miệng thì gục đầu xuống một bầu vú non mềm mà mút lấy.

Dương Điệp nằm một chỗ, thấy những nơi tư mật đang bị điên cuồng khiêu khích mà tràn ra một cảm giác lạ lùng. Nàng không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận số phận.

Thanh Ngọc sau khi đã chơi chán hai chú tiểu bạch thỏ kia, bắt đầu đưa lưỡi của hắn xuống bụng, rồi trực tiếp banh chân Dương Điệp ra mà tấn công vào khe hẹp thầm kín.

Chiếc lưỡi của hắn như một con tiểu xà, điên cuồng di động trong nơi nhỏ nhắn mà hồng hào kia. Hai bên khe thịt mềm mại, lại toát ra thứ hương vị đặc trưng của nữ nhân, khiến Thanh Ngọc đắm chìm trong đó không biết mỏi mệt.

Dương Điệp lúc này đã không còn biết gì nữa rồi, vì nàng đang phải đối chọi với một con ác ma ăn thịt người. Cảm giác từ âm huyệt tràn lên đến não, khiến Dương Điệp phải oằn mình lên mà đón nhận. Hai bắp đùi của nàng kẹp chặt lấy đầu Thanh Ngọc, như muốn hắn dừng hành động đang diễn ra lại.

- A…Chủ nhân, đừng…a…

Nghe thấy tiếng cầu xin, Thanh Ngọc càng dữ dội và mạnh bạo hơn nữa. Cái lưỡi kia càng tiến vào sâu hơn, càng càn quét nhanh hơn. Đến khi thân thể Dương Điệp co giật liên hồi, cảm nhận được sự gấp gáp trong hơi thở nàng, hắn mới buông tha.

Thanh Ngọc tiếp tục banh chân Dương Điệp ra, đưa mệnh căn vào, không hỏi ý của nàng mà trực tiếp đâm một nhát thật mạnh, phá tan đi lớp màng ngăn cách kia.

- Á…á…

Dương Điệp đang nằm mà gào lên thật to, sau đó đưa tay lên che miệng khóc rưng rức. Thanh Ngọc mạnh mẽ tách hai tay nàng để lên trên đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Dương Điệp mà nói:

- Nếu còn khóc nữa, tự biết hậu quả.

Dương Điệp nghe vậy, càng không thể ngừng được nước mắt. Thanh Ngọc ngay lập tức bắt đầu cử động hạ thân, làm nàng phải gào lên:

- A…đau…Đồ khốn kiếp, ngươi giết ta đi, a…a…

Thanh Ngọc mỉm cười, xem ra cuối cùng tiểu nữ nhân này cũng biết nói thật rồi đấy. Từ trước tới giờ hắn hoàn toàn biết là Dương Điệp cố gắng giả bộ mà thôi.

Ánh mắt căm thù của nàng dành cho hắn là không thể che giấu được. Dương Điệp nằm đó, trong hạ thân nàng còn đang cắm vật cương mãnh của nam nhân kia, trong lòng là một mối thương tâm vô hạn.

Nàng đã trở thành đồ chơi cho người ta, bây giờ còn có thể làm gì?

Tại sao thiên đạo lại bất công như vậy?

Thanh Ngọc mặc kệ Dương Điệp đang khóc, hắn thì vẫn đẩy từng cái, từng cái nhè nhẹ vào âm huyệt của nàng. Nơi khe hẹp này thật sự mê người, khiến cho Thanh Ngọc không thể nào dừng lại được. Trong đầu đã có tính toán, hắn muốn hàng phục con mèo nhỏ khó ưa trong lòng mình, để nàng cam tâm tình nguyện mà hầu hạ dưới thân.

Cảm giác chinh phục được một nữ nhân như Dương Điệp cũng không tệ!

Càng ngày Thanh Ngọc di chuyển càng nhanh hơn, khiến Dương Điệp nằm tê liệt một chỗ, cam chịu số phận, toàn thân nàng không còn một chút lực chống trả nào. Lúc đầu là đau đớn, sau đó tê dại, đến bây giờ thì thân thể Dương Điệp lại có cảm giác đê mê dục vọng.

Dương Điệp vừa khóc vừa lấy tay che miệng, nàng nghĩ sau khi thỏa mãn nam nhân này cả bản thân mình và Dương gia chắc chắn sẽ phải chết.

Tại sao vừa rồi nàng lại có thể thốt ra một câu như vậy?

Thanh Ngọc càng ngày di động càng nhanh, khiến cho Dương Điệp cũng không chịu nổi khoái cảm lần đầu giao hoan mà phải rên lên từng tiếng dâm mỵ. Ngọc thân của nàng ửng hồng lên, vô cùng xinh đẹp.

- Ưm…ưm…

Thanh Ngọc bế xốc nàng dậy, để Dương Điệp ngồi lên đùi mình, sau đó vỗ thật mạnh vào bờ mông căng mịn:

- Làm sao? Muốn làm phản sao?

Dương Điệp uất ức muốn chết, nhưng không dám phản kháng. Nàng ôm chặt lấy cổ Thanh Ngọc, để hắn muốn làm gì thì làm. Thanh Ngọc được nước làm tới, vỗ liên tục vào cặp mông trắng mềm mại kia, đến khi nó đỏ lên mới thôi.

Hắn lại đè Dương Điệp xuống, nhấp từng cái mạnh mẽ. Hai tay hắn đưa ra, vuốt ve làn da láng mịn như tơ lụa của nàng, thậm chí còn bóp chặt lấy hai bầu vú căng tràn kia. Cặp chân thon dài cân xứng của Dương Điệp quắp lấy hông Thanh Ngọc, phô ra một thân thể tinh xảo đẹp đẽ đến tận cùng.

Thanh Ngọc thực sự tận hưởng cái cảm giác chà đạp một tuyệt sắc nữ nhân này. Mặc kệ Dương Điệp khóc lóc kêu rên, hắn cứ tiếp tục đẩy tới, dấn sâu từng cái thật nhanh vào trong nơi âm huyệt mê người kia.

- A…Tên khốn…Đừng…a…

Toàn thân Dương Điệp run rẩy mạnh mẽ, cứ khi nào mệnh căn to lớn kia vào đến ngập cán, nàng lại có cảm giác như thân mình muốn nhũn ra vậy. Trong lòng không muốn, nhưng cử chỉ cơ thể lại trực tiếp bán rẻ nàng.

Cả người Dương Điệp cong lên mà đón lấy từng động tác của Thanh Ngọc, thậm chí còn chủ động phối hợp, đón nhận lấy những cú dập thô bạo của hắn.

Bạch…Bạch…

Trong phòng tắm tràn ngập những âm thanh dâm mỹ, thi thoảng còn có những hơi thở gấp gáp mà hổn hển.

- A…Đừng…Giết ta đi…

Dương Điệp cũng đang cảm nhận sự đê mê tràn đầy dục vọng, mỗi một khi vật cương cứng của nam nhân kia chạm vào nơi sâu kín đó, nàng lại thấy thân thể mình tê dại từng cơn.

Thanh Ngọc sôi trào lên một nỗi khoái cảm phiêu bồng, vô cùng thích thú.

Hắn dâm tính đại phát, cây hung khí kia dấn sâu vào âm huyệt Dương Điệp, dằn từng cái thật mạnh, mặc kệ nàng đang cầu xin rên rỉ. Sau một lúc, ngọc thể của Dương Điệp bỗng dưng căng cứng lên, giật giật từng hồi. Nàng gào lên:

- A…Ta…Ta chết mất…a…

Dương Điệp cảm nhận được một cỗ nhiệt lưu xông vào trong thân thể mình, cùng lúc đó nàng cũng đã tiết thân. Thanh Ngọc gục xuống người Dương Điệp, chưa bao giờ hắn trải qua một trận giao hoan nào mà kích thích như vậy. Cái cảm giác một nữ nhân như hoa như ngọc dưới hạ thân mình muốn phản kháng nhưng vô lực nằm đó, hơn nữa cả hai người lại còn tới đỉnh cao cùng một lúc làm hắn đê mê trong lòng.

Dương Điệp ngơ ngác nhìn nam nhân kia đổ gục trên khuôn ngực của mình. Nàng nhắm mắt lại, dòng lệ vẫn chưa ngừng rơi.

Dương Điệp biết mình sẽ có kết cục gì.

Chắc chắn nàng phải chết.

Không những thế, toàn bộ Dương gia cũng sẽ phải chôn theo.

Nhưng mà lúc sau, Dương Điệp lại bất ngờ kinh ngạc mở mắt ra, khi thấy nam nhân kia không hề giết mình, mà hắn còn đang ôm nàng xuống hồ tắm.

Dương Điệp khóe mi vẫn còn vương lệ, nàng ngơ ngác hỏi:

- Ngươi không giết ta sao?

Thanh Ngọc đứng dưới hồ nước, ôm lấy thân thể Dương Điệp mà vuốt ve, nhẹ nhàng nói:

- Ta có nói sẽ giết nàng sao?

Dương Điệp không tin nổi sự thực này, không biết phải làm sao cho tốt. Nàng vẫn tiếp tục rơi nước mắt, nhưng hai cánh tay đã bất giác ôm eo hắn từ lúc nào.

Thanh Ngọc ôm chặt lấy Dương Điệp, để mặt nàng rúc vào trong ngực mình mà nói:

- Có biết tội chưa?

Dương Điệp là người thông minh, nàng thỏ thẻ:

- Thiếp biết tội rồi.

...

Nay viết được 5 chương ở cơ quan luôn!

Mn ơi donate cho em bằng linh thạch nhá, em cám ơn!

Trước/306Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bách Luyện Thành Thần