Saved Font

Trước/22Sau

Ma Hả Yêu Luôn

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
…Hân bước đến bãi gửi xe và lấy xe đạp của mình rồi bắt đầu đạp đi.Lạ!!!Mọi thường đi vẫn bình thường nhưng sao hôm nay thấy đạp hơi nặng nhỉ?Hân thắc mắc vừa chạy vừa nhìn xuống bánh xe sau xem có xẹp ko thì giật mình khi Ju đang ngồi phía sau xe.Hân liền thắng xe lại xoay lưng lại hỏi:

- Làm cái gì vậy?

- Có làm gì đâu?

- Ko làm gì sao lại ở đây?

- Thì ở nhà ko có gì làm nên đi theo Hân chơi.Hóng mát!

- Muốn hóng mát muốn làm gì thì làm.Xuống xe ngay!

- Ơ?Sao phải xuống?Ju muốn đi cùng với Hân mà.

- Có muốn đi chung cũng ko cần ngồi lên xe như vậy!Ju bay đi theo ko được àk?Ngồi trên xe như thế hèn chi đạp nặng!

- Hơ..lạ vậy?Ju là ma rồi mà lại đạp nặng là sao?

- Ai biết!Bay đi.Tui ko thích chở ai hết!

- Xí,người Ju thế này mà bảo nặng.Vậy thì ngồi lì luôn!Hứ..!

- Cái con nhỏ rắc rối này…lại chứng nữa hả?

- Ừa..vậy đóa!

Ju ngồi 2 chân để 1 bên đung đưa chân ngó lên trời như thể thách thức Hân làm gì được mình.Vì sợ trễ giờ nên Hân ko nói nữa đành lên xe đạp tiếp.Ju thích thú vì cuối cùng cũng chọc được Hân tức mà ko làm gì được nên ngồi hát:

- Mẹ mua cho con heo đất.Í..o…í..o…Ngày hôm nay em vui lắm,cầm heo trên tay em ngắm…í..o..í..o…Làm sao cho heo mau lớn,làm sao cho heo mau lớn…í..o..í…o…Heo ko thèm ăn cơm.Heo ko thèm ăn cám…

- Khục…khục…!

- Hân sao vậy?

- Ko có gì!

-

Ju lại hát tiếp và ko hề biết rằng Hân vừa cố gắng nhịn cười:”Bó tay thật,lớn đến đó rồi

lại hát cái bài con nít”.Thế rồi chiếc xe đạp lướt nhẹ qua những con đường đầy ánh đèn đường thật đẹp.Gió thổi nhè nhẹ thật mát…

8hm,Hân bỗng dừng xe trước 1 khu vui chơi Đầm Sen.Ju tưởng Hân có hẹn đi chơi với ai nên liền nói:

- Wow,ghê ta!Đi chơi với ai mà đến đây vậy?

Mặc cho Ju nói,Hân im lặng dẫn xe vào chỗ gửi rồi bước đi về phía cổng ra vào.Bỗng 1 người đi đến và nói:

- Sao đến trễ vậy?

- Xin lỗi!

- Thôi,được rồi.Cậu vào bên trong thay đồ đi!

- Dạ!

Hân vội đi vào 1 căn phòng rồi thay đồ.Ju ko hiểu gì hết đứng ở bên ngoài chờ Hân ra.[ko dám nhìn Hân thay đồ ]10p sau,Hân bước ra và Ju ko nhịn được cười mà cười phá lên,2 tay ôm bụng nói:

- Trời ơi…ha..ha…ha..nhìn Hân kìa…buồn cười quá…

- !Cười cái gì?

- Nè,cậu kia còn ko mau đội cái mũ vào rồi lại đây đón khách đi.-ông chú lúc nãy lại hối

- Dạ!

Hân liếc Ju 1 cái với cặp mắt đe dọa xuyên qua cặp mắt kính của mình.Lời đe dọa chính là nếu Ju còn dám cười 1 lần nữa thì ko yên đâu rồi Hân đội cái mũ vào.Bây giờ Hân chính là 1 con vịt dễ thương đang đứng bắt tay với mọi người khi bước vào cổng.Người lớn thì chẳng ai quan tâm nhưng con nít khi được dắt ngang qua là cứ bám lấy Hân sờ sờ lớp lông mịn và đòi ẫm.Ju đứng kế bên quan sát và thầm nghĩ có lẽ Hân đang cười ở bên trong sau lớp con vịt kia với đám con nít.Hình như Hân thích trẻ con lắm.Mãi nhìn theo Hân thì chợt có 1 tốp người đi ngang qua Ju và khiến cho Ju có 1 cảm giác là lạ thoáng qua Ju.1 cái gì đó khiến Ju ko biết diễn tả thế nào nên Ju liền bay theo.

Hân chào đón hết người này đến người khác nên ko để ý đến Ju.Đến khi nhìn lại thì ko thấy Ju đâu hết.Nghĩ có lẽ Ju bay đi chơi đâu đó nên Hân ko vội tìm mà tiếp tục công việc của mình thì Ju lại bỗng xuất hiện trước mặt của Hân nói:

- Hân ơi,Hân ơi,đi với Ju đi!

- Đi đâu?

- Đi vào chỗ ngôi nhà ma.

- Rãnh thì tự đi đi.Ko thấy tui đang làm việc àk?

- Thấy,thấy nhưng mà Hân phải đi với Ju.Gấp lắm,ko có Hân là ko được đâu!

- Ko!Nếu muốn đi thì đợi tui làm hết giờ đã.Còn giờ mà đi thì tui bị đuổi luôn.

- Ko đợi được.Ko đợi được.Chuyện này có thể giúp Ju biết được mình là ai.Hân..xin Hân đó!

Gương mặt thiên thần của Ju năn nỉ khiến Hân muốn bỏ mặc cũng ko được nên liền đi theo Ju mà quên chưa cởi đồ con vịt ra.Thế là 1 con vịt to tướng đi giữa dòng người đông đúc và muốn vào ngôi nhà ma thì đương nhiên bị chặn lại.

- Nè,chỗ này ko vào được!

- Nhưng tui phải vào đó ngay bây giờ!

- Ko được!Cậu ko được phép vào!

Người bảo vệ vẫn cương quyết ko cho Hân vào.Hết cách,Hân đẩy người bảo vệ ra và bước vào.[vì đang mặc đồ con vịt nên to hơn người ta ==> xô ngã được bảo vệ ]Thế là Hân bước vào cùng Ju..nhưng..Ju đâu mất rồi?Hân xoay nhìn lại thì thấy Ju đang ở sau lưng mình.Hân nhăn mặt nói:

- Sao tự nhiên đứng núp sau lưng người ta vậy?

- Ju…Ju…

- Làm gì vậy?

- Á…á….á….ma…kìa…

Ju bỗng hét lên chỉ về phía trước mặt.1 người phụ nữ tóc xõa ra che cả mặt đang bò đến,miệng rên ư..ư..kèm theo tiếng nhạc rùng rợn,bên trong tối hù,đèn ma chóp tắt.Hân thấy bình thường,định xoay lại bảo Ju ko cần phải sợ thì Ju đã nhắm mắt bay thẳng cái vèo khỏi ngôi nhà ma.Phía sau,bảo vệ đi vào tìm bắt Hân nên Hân cũng vội chạy ra.Bị rượt phía sau muốn chết mà còn chạy trong cái bộ đồ con vịt nên Hân mệt thở ko kịp liền vội cởi bộ đồ ra rồi kiếm Ju.Hân đi chung quanh gọi to:

- Ju ơi…Ju…đâu rồi?

- Đây nè….

Ju bỗng xuất hiện bất ngờ,gương mặt vẫn còn chút xanh xao.Hân nhìn Ju nói:

- Sao tự nhiên kêu vào đó đã rồi chạy thẳng ra 1 mạch thế hả?

- Ju xin lỗi…Ju..ko..dám…đi…vào..đó..!

- Bên trong đó có gì đâu mà ko dám?

- >”

- Chỉ toàn là người ta hóa trang đóng giả thôi mà.Có gì phải sợ?

- Biết..là..vậy…nhưng…vẫn…ghê…ghê. ..>”

- (-.-”) ma thiệt mà đi sợ ma giả là sao thế hả?

- Ju…Ju…

….Ju đứng nói trong miệng như muốn khóc thì ông chủ của Hân tìm đến nói giọng tức giận:

- Đang làm việc mà cậu dám bỏ ngang vậy àk?

- Ah..xin lỗi,tại..vì…

- Ko cần nói nữa.Cậu bị đuổi việc.Từ nay ko cần đến đây làm nữa.Tiền lương của cậu ngày mai hãy đến nhận đi.

Nói xong,ông ấy bỏ đi.Ju biết mình vừa hại Hân mất việc nên vội nói:

- Xin…lỗi…Hân….!

Nhưng Hân ko nói gì mà bỏ đi về.Suốt chặng đường về,Hân cũng ko thèm nhìn lấy Ju.Chỉ im lặng chạy thẳng về nhà.Gương mặt lạnh băng đó của Hân khiến Ju sợ và chẳng dám nói thêm gì,lẳng lặng bay theo Hân.Về đến nhà,Hân vào phòng đóng cửa lại.Ju ko dám vào bên trong và cũng tối rồi nên Ju đành ở ngồi ở ngoài.Đồng hồ tíc tắc tíc tắc từng nhịp….1h đêm rồi….nhưng Ju vẫn chưa ngủ mà cứ ngồi trên ghế nhìn ra cửa sổ.Có lẽ làm ma rồi nên ko cần ngủ như con người hay do vì Ju đang nghĩ đến chuyện của mình?Đến nhóm người đi ngang qua Ju lúc ở Đầm Sen cho Ju 1 cảm giác kì lạ….

Chợt Ju nghe trong phòng của Hân có tiếng động.Dường như là tiếng rên thật khẽ của Hân.Tò mò,Ju bay vào phòng của Hân và giật mình khi thấy Hân đang nằm vật vã trên giường,2 tay ôm đầu của mình.Ju vội đến gần Hân hỏi:

- Hân sao vậy?Hân bị đau đầu hả?

- Tui ko sao!Đi ra đi.Ra khỏi phòng đi!-Hân cố gắng nói trong cơn đau và ko nhìn vào mặt của Ju.

- Sao lại đi ra?Hân đang bị như thế mà ko sao gì?Hân bị sao vậy?Nói cho Ju nghe xem Ju có giúp được Hân ko?

- ĐÃ BẢO ĐI RA MÀ….!-Hân bỗng hét to lên nạt Ju rồi dùng tay định đẩy Ju ra thì cánh tay của Hân xuyên qua người Ju.Chợt nhận ra mình quên mất Ju là ma nên Hân liền rút tay ra rồi nhìn Ju định nói xin lỗi thì gương mặt của Ju ko khỏi kinh hoàng nhìn Hân,miệng run run nói:

- M…m..ă..ắt….mắt…H..ân…mắt…Hân.. .sao…sao…lại…sao…lại….

- Đừng có nhìn.Ju đi ra khỏi phòng ngay đi!-Hân vội trùm mền lên mình để Ju ko nhìn thấy nữa.Tuy ko hiểu và có hơi sợ khi nhìn thấy như thế nhưng Ju cố gắng lấy hết can đảm của mình ra nói:

- Hân…Hân…nói cho Ju biết đi.Sao…sao..mắt…của…Hân…sao..con..ng ươi…lại..là..màu..đỏ..?

- Đừng nhiều chuyện.Đừng hỏi gì hết.Đi ra ngoài đi!

- ……………!

Trước/22Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Đế Tôn