Saved Font

Trước/258Sau

Ma Nữ Nghê Thường

Chương 146: Có Lẽ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trong lúc cấp bách, kỳ thật cũng không lưu ý đến động tĩnh ở phía bên kia trước tiên, lực chú ý bị Nhạc Minh Kha cùng ám tiễn đánh lén kia cuốn đi, nhưng Thiết San Hô khi được giải cứu, mặc dù người rất phối hợp hành động, nhưng ánh mắt vẫn một mực khóa chặt về phía bên kia không rời, đợi đến khi bản thân nghe thấy nàng tê tâm liệt phế mà tiếng hét lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, Kim Độc Dị dĩ nhiên đã đắc thủ!

Hắn có lẽ là trong lúc hoản loạn vốn không phân rõ là ai, chẳng qua là khoảng cách rất gần, sau khi bị tổn thương nặng liền lảo đảo hai bước, sau đó thuận tay tung ra một chưởng, một chưởng này mặc dù là tùy ý, chỉ là dù sao người này dùng một chiêu Âm phong độc sa chưởng mà thành danh, chỉ thấy người trong bụi tuyết kia bị đánh một chưởng vào vai, giữa lúc băng tuyết sụp đổ cũng nghe không được thanh âm khác, chỉ thấy nàng lập tức bị đánh bay ra thật xa, rơi xuống sườn dốc phủ tuyết phía bên kia cuối cùng lại lăn mấy vòng, mới dừng lại bất động.

"Tiện nhân!" Thanh âm gầm lên giận dữ này lại rất rõ ràng, Kim Độc Dị nhất định là gần đây liên tục chịu thiệt, tràn đầy lửa giận ngay thời khắc này liền bạo phát ra, đánh một chưởng vẫn không muốn bỏ qua, tiếp theo cũng cất bước đi qua, Nhạc Minh Kha thấy vậy không dám tiếp tục chậm trễ, ra sức phóng đến ngăn cản, khinh công của hắn không thấp hơn Luyện nhi bao nhiêu, thoáng đuổi theo, đang muốn ra tay, Kim Độc Dị kêu lên một tiếng: "Mộ Dung Trùng, còn không mau hỗ trợ!"

Mấy người này khoảng cách vốn là rất gần, giờ phút này hai người song song từ phải hướng sang trái, đường di chuyển cách Mộ Dung Trùng không xa, hắn vừa cắn răng rút ra hồ điệp tiêu ở ngang hông, nghe nói liền theo bản năng mà cất bước khẽ vươn tay, vừa vặn cản lại Nhạc Minh Kha, song chưởng tung ra một kích, dưới sự tác động của chân khí hai người cùng lui về phía sau một bước, mà Kim Độc Dị đã thừa cơ phóng tới cạnh người đang nằm lăn trên đất tuyết, nhất định là thấy tình thế không ổn, muốn bắt lấy làm con tin.

Việc này nói ra thì chậm, kỳ thật tại hiện trường phát sinh cực nhanh giống như bóng câu lóe lên qua khe cửa, "Cửu Nương!" Dưới tình thế cấp bách Thiết San Hô thoáng giãy giụa, ta không thể giữ được, để nàng tránh thoát liền nhanh chóng chạy đi, lúc này chúng ta đã lui về phía sau đến một khoảng cách an toàn, nàng chạy tới bên kia chẳng những nguy hiểm, hơn nữa cũng không kịp. "San Hô! Dừng lại!" Biết rõ hô to cũng vô dụng, chỉ là vẫn theo bản năng mà kêu một tiếng, vừa hô to vừa rút kiếm xông tới, quả nhiên không đợi lao đi bao nhiêu bước, một cây phất trần của Ưng Tu Dương liền đã đánh tới tới!

Theo lẽ thường mà nói Thiết San Hô không phải là đối thủ của lão nhân này, nhưng có lẽ là cái khó ló cái khôn, chỉ thấy nàng không quan tâm mà xông lên, dường như muốn liều mạng, trong khoảnh khắc khi muốn xuất thủ bỗng nhiên cúi đầu khom lưng, cả người xông lên lăn một vòng, lại từ dưới cánh tay của Ưng Tu Dương lăn qua một khoảng cách đủ an toàn, sau đó phóng người lên cũng không quay đầu lại mà tiếp tục vội vàng chạy đi.

"Ây...Xú nha đầu!" Ưng Tu Dương hoàn toàn không ngờ tới một chiêu này, thẹn quá hoá giận xoay người muốn xuất thủ nặng tay, lúc này bản thân vừa vặn tiến đến, một kiếm vung đến, bắt đầu đối chiêu, giải hiểm cho Thiết San Hô, thực sự bởi vì vậy mà ngăn trở tay chân, bắt đầu quần chiến, không cách nào tiếp tục đuổi theo nàng.

Lúc này Kim Độc Dị đã nhảy đến bên cạnh người đang nằm bất động trên mặt đất, giống như lão ưng chụp mồi mà mở năm ngón tay ra muốn chộp xuống, Thiết San Hô vẫn cách đó khoảng mười bước, không có cách nào khác, gấp đến độ kêu to: "Cửu Nương, mau tránh ra, Cửu Nương!" Lúc đó lại có hiệu quả, Mục Cửu Nương vốn vẫn không nhúc nhích trong phút chốc đã khởi động thân thể, nhấc chân một cước đạp về phía lòng bàn tay đang chụp uống của Kim Độc Dị, mượn lực lại lăn ra sau vài vòng, lung la lung lay giống như muốn đứng lên phản kháng. Mà Kim Độc Dị lần nữa tính sai, sớm đã giận đến không kìm được, muốn tiếp tục lao đến, Thiết San Hô lại chạy gần thêm hai bước, chợt đem ngọc tiêu trên tay dựng lên, giống như tác động vào một cơ quan nào đó, chỉ thấy trong ngọc lục tiêu kích ra ba mảnh hàn quang, phá không mà đi, toàn bộ phóng vào trên lưng Kim Độc Dị!

Không ngờ nguy hiểm trước mắt nàng lại có một sát chiêu hậu thủ như vậy, hàn quang kia cũng không biết là thứ gì, sau khi Kim Độc Dị trúng chiêu hét lớn một tiếng, giống như phi thường đau đớn, đáng tiếc thân mình lách đi một chút, cũng không ngã xuống, khi quay đầu lại hai mắt đã như máu đỏ tươi, giống như phát điên mà hướng về phía Thiết San Hô.

Trong lòng lập tức cảm thấy không tốt, muốn xoay bước rời đi, không biết từ đâu một cây phất trần của Ưng Tu Dương lại tiến đến ngăn cản, mặc dù đối với bản thân không quá mức uy hiếp, nhưng thực sự là trong khoảng thời gian ngắn khó có thể thoát khỏi, khoảng cách giữa San Hô và Kim Độc Dị quá gần, chỉ thấy tên điên kia thoáng phản công tới, Thiết San Hô lâm nguy cũng không sợ, một thanh ngọc tiêu tả đột hữu đáng, bất đắc dĩ thực lực cách biệt quá lớn, chỉ trì hoãn được hai ba chiêu, chợt nghe được một tiếng vang giòn, thanh tiêu vỡ thành mấy đoạn! Sau đó Kim Độc Dị vừa nhanh vừa mạnh mà tung ra một chưởng, khiến cho Thiết San Hô quỳ rạp xuống đất, há miệng phun ra máu tươi, trên nên tuyết trắng tinh, lộ ra dị thường xúc mục kinh tâm*!

(*Mắt vừa nhìn thấy thì trong lòng đã kinh sợ.)

"San Hô! Kim Độc Dị tên súc sinh này, ngươi có gì liền nhằm vào ta a!" Một màn này Nhạc Minh Kha đứng cách đó không xa hiển nhiên cũng nhìn thấy rõ ràng, hắn dùng một thanh kiếm chống lại song chưởng của Mộ Dung Trùng, mặc dù giống ta bên này cũng chiếm được thượng phong, nhưng cũng lại vô pháp lập tức thoát thân, chỉ có thể giận dữ rống to, trong lúc cấp bách Mộ Dung Trùng quay đầu thấy vậy, cũng không khỏi kêu lên: "Kim huynh! Không thể, lưu lại người sống!" Nhưng lúc này tên điên đỏ mắt kia làm sao còn nghe lọt? Lại một chưởng muốn đánh xuống Thiết San Hô, tiếp theo lòng bàn tay lập tức phát lực, chưởng phong gào thét đã xuống đến đỉnh đầu Thiết San Hô, đúng là quyết tâm muốn đem nàng giết chết ngay lập tức!

Cục diện này đã là không kịp can thiệp, ngoài động thủ, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên cả người Kim Độc Dị đều khựng lại một chút, giống như bị cái gì đó khống chế, cẩn thận nhìn lại, thân ảnh phía sau hắn chính là Mục Cửu Nương không thể nghi ngờ! Chỉ thấy lúc này toàn thân nàng là một màu trắng, ngay cả hai hàng lông mày cùng lông mi cũng dường như đều bị tuyết phủ kín, cũng bởi vậy mà một cặp mắt sáng long lanh cùng khóe môi mang theo tơ máu ẩn trong đó càng thêm dị thường bắt mắt, đặc biệt trong cặp mắt kia lộ ra thần thái khác thường, hoàn toàn không giống một người bị trọng thương.

Nhẹ nghiêng thân trong lúc binh khí giao thủ, tranh thủ thoáng nhìn qua, khi thấy rõ ánh mắt này của nàng, trong lòng chính là trầm xuống, Mục Cửu Nương vừa chịu một trọng kích, hẳn là kéo dài hơi tàn mới đúng, nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, ngay lúc này có lẽ là dốc hết công lực đột nhiên tăng lên một cách khó hiểu để cố gắng chống đỡ, hoặc cũng có lẽ là... Hồi quang phản chiếu muốn đánh cược một lần!

Một người chiến đấu vì sinh mệnh, đều biết thời điểm chiến đấu đó là một loại trạng thái điên cuồng như thế nào.

Quả nhiên, chỉ thấy Mục Cửu Nương gắt gao nắm lấy hai tay Kim Độc Dị, thực lực hai người đáng ra là chênh lệch rất lớn, nhưng mà Kim Độc Dị làm sao cũng không thể thoát ra được, lại thêm đối thủ là ở sau lưng, nhất thời bất ngờ, bị Mục Cửu Nương kéo lấy từng bước một cách xa Thiết San Hô, chỉ tiếc lúc này San Hô đã bị trọng thương, thất tha thất thểu gần như vô pháp đứng lên, trong tay cũng thiếu hung khí, nếu không đứng lên đâm ra một đao, có lẽ đã diệt trừ được tai họa này!

Lần đầu tiên trong đời, mong rằng một người có thể lập tức máu phun ra năm bước.

Nhưng e rằng lại vẫn là không được như mong muốn, Mục Cửu Nương bộc phát có mạnh đến đâu, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, dựa vào một chút khí lực điên cuồng căn bản là không có cách nào kéo dài quá lâu...Khi đang lo lắng, đầu óc bỗng nhiên linh cơ khẽ động, đoản kiếm trong tay cùng phất trần kia giao phong liên tục, ngoài miệng lại nói với Ưng Tu Dương: "Ngươi hợp lực ngăn cản ta như vậy, cho rằng có thể để Kim lão quái tranh thủ thời gian bắt lấy con tin sao? Cũng không nhìn một chút, hắn hôm nay đã chém giết đỏ mắt rồi, một lòng chỉ muốn mạng người, nếu Thiết San Hô chết thật rồi, các ngươi chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Đến lúc đó gieo xuống từng việc cừu hận, chỉ sợ đến chân trời góc biển cũng bị Ngọc La Sát cùng Thiết Phi Long đuổi giết!"

Ưng Tu Dương kỳ thật cũng một mực lưu ý động tĩnh ở bên kia, không có khả năng không lo lắng, chẳng qua là đã thành thế cưỡi hổ, không thể không tiếp tục kiên trì, lúc này vừa nghe ta nói đến, lộ ra một chút do dự, trên tay không khỏi chậm lại, ngay từ đầu bản thân chính là chờ đợi một khoảnh khắc này, lập tức một kiếm đẩy ra cây phất trần quấy nhiễu người không thôi kia, vọt người nhảy qua đỉnh đầu hắn, phi thân về phía Mục Cửu Nương.

Chỉ cần thêm một chút thời gian thôi, thêm một chút thời gian như vậy, là có thể cho hắn một kiếm ngay tại chỗ, nhưng vào lúc này Kim Độc Dị e rằng cũng ý thức được tình huống không ổn, bỗng nhiên quát lớn một một tiếng, hai tay bạt mạng giãy giụa tránh thoát, cũng không biết là Mục Cửu Nương dã kiệt lực hay là gì khác, rõ ràng đã để cho hắn từng chút tránh thoát!

Tình thế đột ngột thay đổi, chỉ thấy người này xoay người liên tục xuất chưởng vào Cửu Nương, Phong sa chưởng ác liệt, toàn bộ đánh vào trên người, nàng đã sớm lung lay sắp đổ, làm sao còn có thể chống lại cái này? Lùi lại phía sau một chút sau khi liên tục xuất chưởng, Kim Độc Dị vẫn không buông tha nàng, vẫn tiếp tục nhắm mắt tiếp tục ra tay, cuối cùng một chưởng đánh trúng khiến cho nàng như có như không bay ra xa mấy trượng, lại cứ như vậy trực tiếp rớt xuống hạp cốc cách đó xa xa!

Lúc này khoảng cách giữa bản thân và các nàng chỉ vẻn vẹn mười bước, thấy vậy trong đầu ông lên một cái, có một thoáng choáng váng, ngược lại Thiết San Hô không khóc không gọi, phản ứng cực nhanh, chỉ thấy nàng không nói tiếng nào mà chạy thật nhanh, ngay cả khi lướt qua Kim Dị Độc cũng xem như không thấy, chẳng qua là cũng không quay đầu lại mà tung người nhảy lên, tiếp theo nhảy vào cốc hạp sâu thẳm!

Một lần tung người nhảy xuống này, khiến cho Nhạc Minh Kha ở phía xa vô cùng bi thương, cũng làm cho ta tỉnh lại thần trí.

Trước mắt Kim Độc Dị cũng không thể xen vào chuyện gì nữa, lúc này hắn cũng giống như đã hao hết tinh lực, trước mắt dường như biến thành màu đen, chỉ lo mò mẫm quỳ xuống đất mà hổn hển thở, chính là thời điểm tốt để đòi nợ! Lúc này ta chỉ lướt qua hắn toàn lực chạy vội tới bên hạp cốc, thăm dò nhìn xuống, hạp cốc sâu gió lớn, đứng từ bên ngoài nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy trong thiên địa một mảnh tuyết trắng bao la mờ mịt, đúng là nhìn không thấy điểm cuối cùng!

Này...Nên làm như thế nào đây? Đứng ngây người tại chỗ, trong lòng tuyệt vọng, lúc này trong đầu mới mơ hồ xuất hiện một đoạn ngắn ký ức, mặc dù chỉ là chút ít trí nhớ vụn vặt, chỉ là lần này vốn chính là một mình Thiết San Hô gặp nguy hiểm không sai đi? Tại sao lại biến thành hai sinh mệnh?

Là bởi vì sao?

Là bởi vì sự tồn tại dị thường của bản thân, mới làm cho hết thảy càng trở nên nguy hiểm sao?

Có vài ý tưởng không thể khống chế mà nhảy ra, rất nhanh lóe qua bộ não, tay chân dần dần lạnh như băng, nhưng vào lúc này, trong phút chốc ánh mắt thoáng nhìn qua một chút sắc thái, đó là một vòng màu tím nhạt, tím lạnh nhàn nhạt giữa một mảnh mê mê mang mang u ám của sắc trời liền rất chói mắt, nhưng chỉ là nhoáng lên một cái, giống như lưu tinh cản nguyệt, ném vào trong không gian bao la mờ mịt.

Hôm nay Luyện nhi chính là đang mặc áo ngoài màu tím nhạt, ta tự tay chuẩn bị lấy trong rương quần áo ra đặt ở bên gối cho nàng đổi, tuyệt đối không nhớ lầm!

Ý nghĩ này hiện lên, trong lòng liền dần dần lại có một tia hi vọng, đó tất nhiên chính là Luyện nhi không sai, nàng cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu sẽ không giao đấu lâu dài, một khi đối phương dừng tay nàng liền cũng sẽ dừng lại, tuy rằng khả năng còn có thể đấu khí, cũng không biết bên này xảy ra chuyện gấp gì, chỉ là ta đã hướng Trác Nhất Hàng dặn dò rõ ràng hướng đi, lui một bước mà nói dù cho nàng không quá lo lắng cho ta, một khúc tiêu thê lương của Thiết San Hô, nàng cũng sẽ không bỏ qua.

Lúc này chạy đến, tuy rằng đã chậm nửa bước, nhưng thực sự có lẽ sẽ tìm được đường sống.

Trong lòng chỉ có thể yên lặng chờ mong như vậy, nhìn hạp cốc kia, hận không thể nhìn thấu qua màn tuyết bao la mờ mịt kia, nhất thời cũng đã quên đi đủ loại chiến cuộc ở sau lưng, thẳng đến khi nghe được một tiếng hét lớn, lúc này mới kinh sợ tỉnh táo lại! Vừa quay đầu lại, chỉ thấy Nhạc Minh Kha rốt cuộc đã thoát khỏi Mộ Dung Trùng, mắt hiện tơ máu, thế lực như hổ điên, trong miệng quát lớn: "Họ Kim kia!" Trường kiếm khẽ đảo liền phóng về phía bên này.

Đêm trước Kim Độc Dị bị Luyện nhi gây thương tích, lại trúng ám khí của Thiết Mục hai người, sau một phen chém giết vẫn còn thở dốc vô định, nghe thấy một tiếng hổ gầm này, run rẩy một cái nhảy lên bắt lấy chống đỡ, nhưng lại là tay không khó địch bảo kiếm, mới né tránh vài cái, Nhạc Minh Kha người theo kiếm mà tiến đến, tật nhược kinh sâu*, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Đưa đầu đến đây!" Nâng lên một cước, đem Kim Độc Dị đá cho ngã lăn, Mộ Dung Trùng muốn cứu giúp đã là không kịp, chỉ nghe Kim Độc Dị kêu thảm một tiếng, kiếm quang lóe lên, đầu người đã cầm trong tay Nhạc Minh Kha!

(*Một câu dùng để chỉ tốc độ nhanh chóng)

Đáng chết, nhưng lại là chết quá muộn, thấy một màn máu tanh phát sinh ngay trước mắt, trong lòng lại chỉ có một ý nghĩ chợt loé lên như vậy.

Nhạc Minh Kha giết Kim Độc Dị, cũng không trì hoãn, đem đầu ném đi, trở lại hướng Mộ Dung Trùng rút kiếm đánh tới, ngoài miệng quát lớn: "Ngươi muốn ta hồi kinh diện thánh, ta muốn ngươi đến âm phủ đi gặp Diêm Vương!" Nói xong trường kiếm phong phiên vân dũng, Mộ Dung Trùng thấy hắn liều mình, có lẽ cũng biết việc này không đấu đến chết sẽ không thể bỏ qua, vừa vung quyền xuất kích, vừa hướng Ưng Tu Dương bên kia nói: "Còn không mau hỗ trợ! Nếu như ta chết, ngươi làm sao có thể một mình chạy trốn?"

Hắn nói lời này, không thể nghi ngờ là muốn đối phương tương trợ, nào ngờ Ưng Tu Dương vốn đang trợn mắt há hốc miệng, lúc này bị một lời bừng tỉnh, lo nghĩ, ngược lại liền bỏ chạy, chạy vội vàng tới cuối cùng còn dùng cả tay chân, leo lên vách đá dựng đứng càng đi càng xa, đúng là muốn một mình chạy trốn.

Mộ Dung Trùng thấy vậy, tức giận đến lên tiếng mắng to, lại không thể làm gì khác, chỉ thấy Nhạc Minh Kha càng công càng mạnh mẽ, chính là không tiếc mạng sống chỉ muốn giết địch, có lẽ cũng cảm thấy không ổn, chỉ thấy hắn vừa đấu vừa lui, thối lui đến bên cạnh vách đá dựng đứng, trong phút chốc tung người nhảy lên, cũng là làm theo Thiết San Hô mà nhảy xuống, bất quá dưới vách núi đá này lại là một sườn núi rộng lớn, tuy rằng dốc đứng, chỉ là lúc này tuyết dầy bao trùm, một đường lăn xuống cũng vẫn có thể xem là phương pháp trốn chạy thoát chết.

Bản thân canh giữa bên cạnh hạp cốc, một lòng chỉ muốn nhanh chóng biết rõ tình huống phía dưới, những chuyện đánh nhau sống chết này ngược lại không quá để ở trong lòng, lúc này cũng không có tiến lên hỗ trợ, chẳng qua một cục diện vốn là bế tắc lại dùng loại phương thức này để cởi bỏ, không khỏi có chút rầu rĩ.

Sự buồn bã trong lòng Nhạc Minh Kha, chắc hẳn càng lớn hơn ta, hắn chứng kiến đối thủ người thì bỏ mạng người thì trốn thoát, nhưng trên mặt chỉ là một mảnh thẫn thờ, thả lỏng trường kiếm, mặc cho nó loảng xoảng rơi xuống đất cũng là mặc kệ, không nhìn ta, cũng không nhìn tử thi trên mặt đất kia, chẳng qua là đi đến nơi Thiết San Hô ngã xuống hộc máu lúc trước, nâng lên hoa tuyết đỏ thẫm trên mặt đất kia, ngây ngốc quỳ ở nơi đó, dường như là có một hàng rào ma chướng cách biệt

Không đành lòng nhìn hắn như thế, muốn nói với hắn có lẽ còn có một tia hi vọng, mở miệng lại trở thành: "Nhạc huynh, ngươi...Ngươi đừng như vậy, ngươi như vậy, San Hô sẽ bất an, cũng không phải là lỗi của ngươi..."

Lúc này tình hình bên dưới hạp cốc còn chưa rõ, nếu như tùy tiện cho hắn hy vọng, sau đó lại bị thực tế đánh vỡ, liền quá mức nhẫn tâm.

Nhạc Minh Kha chính là không nói gì, dường như không có nghe hiểu, qua một hồi lâu, mới nói: "Là lỗi của ta, người là bị ta dẫn tới Quảng Nguyên, nếu như ta không đến, cũng không có chuyện gì...Ta vốn định, vốn định nói xin lỗi với nàng...Chuyện cự tuyệt hôn sự, chẳng qua là vì khí phách mà nói như vậy, nhưng ta lại không làm được...Ngay cả chuyện cứu thoát nàng khỏi tay người khác cũng làm không được...Nhìn nàng bị đánh chết..."

Nghe thấy những lời nói đứt quãng này, mới phát hiện ra tựa như hắn đã hiểu lầm gì đó, cho rằng Thiết San Hô là bị Kim Độc Dị sát hại, có lẽ là trong lúc hỗn chiến cũng không thể nhìn thấy rõ ràng a, vì vậy bứt rứt quá sâu... Trong lòng muốn an ủi hắn, nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ muốn nói San Hô không phải là bị sát hại, mà là tự tử? Này không khỏi cũng quá...quá khó xử, bỗng nhiên lại nghe thấy cách đó không xa là tiếng hô không ngừng, lần này là giọng nữ quen thuộc, chính là kêu vang khắp nơi: "Ngọc La Sát, ngươi chạy đi đâu? Ngọc La Sát! Ngươi nói dẫn ta đến xem Kim Độc Dị, người đâu! Trốn cái gì, mau đưa người giao ra đây!"

Chỉ nghe đến thanh âm này, liền biết rõ chỉ có một người, nhìn lại thi thể trên mặt đất một chút, chợt cảm thấy đau đầu không thôi, còn chưa quyết định tốt nên làm như thế nào, Nhạc Minh Kha dường như cũng bị tiếng thét này làm bừng tỉnh, đem khối tuyết nhuốm máu kia giống như bảo bối mà cẩn thận để xuống, bỗng nhiên nhảy người lên, cầm lấy đầu người trên mặt đất lên nổi giận đùng đùng mà hô lớn: "Kim Độc Dị ở đây!"

Hắn vừa dứt lời, trên ngọn núi liền bay xuống một đạo hồng ảnh, sau khi đáp xuống ánh mắt vừa đưa tới, chỉ thấy Hồng Hoa Quỷ Mẫu hít sâu một hơi, lại dán mắt nhìn đầu người máu thịt be bét kia mấy lần, đỉnh đỉnh sừng sững giơ lên thiết trượng, chỉ vào Nhạc Minh Kha đang mang theo đầu người, run giọng kêu lên: "Là ngươi giết hắn?"

Nhạc Minh Kha ha ha bật cười, xúc động phẫn nộ nói: "Ân, Đúng vậy! Loại người này, chết thêm mười cái nữa cũng không đổi lại được San Hô của ta!" Hồng Hoa Quỷ Mẫu làm sao chịu được lời này, giận dữ nói: "Ngươi là ai? Hắn lại không phải là một món đồ, dù sao cũng từng là phu thê với ta, cũng từng giết chết nhiều kẻ thù như vậy, làm sao đến phiên tên tiểu bối như ngươi? Ta cũng muốn giết ngươi để đền mạng cho hắn!"

Hồng Hoa Quỷ Mẫu tính khí cực quái, lại tự phụ, thật đúng là sợ nàng không hỏi thị phi trắng đen liền muốn động thủ, như vậy liền không xong, nhưng Nhạc Minh Kha làm sao còn nghĩ đến những chuyện này, lúc này tức giận nói: "Nhạc mỗ thân giữa thiên quân vạn mã vài chục lần nguy hiểm nhưng vẫn còn sống, trong lúc bị gian hoạn đuổi bắt cũng đã sớm đem tính mạng để ngoài vòng suy xét, ha ha, ngươi muốn giết ta đền mạng! Tốt, vậy tính mạng của Hùng Kinh Lược, tính mạng của San Hô hiền muội ai đến đền!"

Những lời lẽ chính nghĩa này, làm cho Hồng Hoa Quỷ Mẫu khựng lại giống như bị sét đánh, lúc này nàng hẳn là đã nghe Trác Nhất Hàng đem thị phi khúc chiết đều nói rõ, chẳng qua e là vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng, lúc này gặp đúng người đúng việc, nàng cũng không thể không tin, lập tức giống như thoát lực, trượng đầu rồng giơ lên cao cũng dần dần rủ xuống, qua một hồi lâu, mới hữu khí vô lực mà hỏi: "Ngươi tên Nhạc Minh Kha? Là tham tán của Hùng Kinh Lược trấn thủ biên quan?" Giống như còn muốn xác nhận đến cùng.

Nhạc Minh Kha thấy nàng không ra tay, tất nhiên cũng sẽ không chủ động, lúc này gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Hơn nữa ta cũng biết rõ ngươi chính là Hồng Hoa Quỷ Mẫu, hừ, mọi người gọi ngươi sai rồi, trượng phu của ngươi mới chính là quỷ! Mà ngươi mặc dù tính tình bản thân không tệ, nhưng đã biết rõ bản tính của hắn, lại còn lưu tình cũ mấy chục năm qua mà giúp hắn giữ mạng sống, hắn ở ngoài nối giáo cho giặc bức hại trung lương sát hại người vô tội, ngươi cũng là đồng bọn!"

Lúc này hắn vừa trải qua buồn phiền đại thảm thiết, khẩu khí đương nhiên sẽ không tốt, Hồng Hoa Quỷ Mẫu nhưng lại là càng nghe sắc mặt càng trắng bệch, tuy rằng ta và nàng không tính là quen thuộc, chỉ là dù sao năm đó từng cùng đường một đoạn thời gian, người thường lộ ra thần sắc như vậy chẳng qua là chán ngán thất vọng, chỉ là đối với người cao ngạo như nàng và Luyện nhi lộ ra thần sắc lại hết sức khác thường, đang muốn mở miệng điều đình, đã thấy nàng đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Mà thôi, mà thôi! Nếu như người này quả nhiên bức hại trung lương, lúc đầu ta cứu hắn chính là sai lầm lớn, còn có mặt mũi nào gặp lại đồng đạo võ lâm!" Nói xong nắm chặt lấy trượng đầu rồng, lại bỗng nhiên muốn lao đi đánh mạnh vào vách đá phủ tuyết phía trước!

"Không thể!" Hôm nay quá nhiều biến cố, đã không muốn lại thấy xảy ra thêm bất kỳ chuyện gì nữa, vội vàng nhảy dựng lên ngăn cản, nhưng làm sao còn kịp? Người duy nhất có thể bắt kịp là Nhạc Minh Kha lại chỉ sững sờ đứng nhìn, Hồng Hoa Quỷ Mẫu vốn là cao thủ, đã có chủ tâm muốn chết, tốc độ vô cùng nhanh, khi sắp sửa va chạm, lại đột nhiên có ngân quang phá không, quấn chặt thấy trượng đầu rồng kia, cưỡng chế đà lao đến, bắt buộc Hồng Hoa Quỷ Mẫu lảo đảo mà dừng lại!

Chiêu thức ấy lập tức khiến cho mọi người kinh hãi, không chỉ là bởi vì xuất hiện quá đột ngột, mà còn bởi vì xuất hiện quá quỷ dị, ngân quang kia giống như có sinh mệnh, ở đằng kia đầu trượng đột nhiên bị cuốn đi, chỉ mơ hồ nhìn thấy giống như một vòng tơ mỏng, mà có thể dùng tơ mỏng ngăn trở thân thể Hồng Hoa Quỷ Mẫu, này không thể nghi ngờ là làm cho người líu lưỡi, nhất thời cũng không biết đó là quái nhân, thần thánh phương nào.

Ta cùng Nhạc Minh Kha nhìn nhau một cái, trong vô thức cảm thấy hẳn là nên phòng bị, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, mà Hồng Hoa Quỷ Mẫu đứng tại chỗ, nhưng chỉ là ngẩn người, ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên cười như điên nói: "Hảo hảo hảo! Cái mạng này của ta xem ra còn có chút hữu dụng, còn sống cũng coi như có chút thú vị! Lão bằng hữu, ngươi cho rằng đổi binh khí, ta cũng không nhận ra nội gia chân khí của ngươi sao!" Vừa nói xong, tung người lên liền hướng về phía tơ mỏng kia bay tới.

Bởi vì một câu này của nàng, trong lòng đột nhiên run lên! Bản thân cũng không bận tâm đến chuyên lưu lại Nhạc Minh Kha một mình sẽ phát sinh cái gì, thậm chí cũng không bận tâm đến chuyên Luyện nhi bên kia hành động có thuận lợi hay không, không chút nghĩ ngợi, căng chân liền dán chặt mắt đuổi theo Hồng Hoa Quỷ Mẫu!

Khắp nơi hoang vu, khắp nơi hoàn toàn là một màu trắng mờ mịt, tuy là trời quang, gió lại rất lớn, cuồn cuộn bụi tuyết làm ảnh hưởng đến tầm nhìn, trong đời chưa từng chạy nhanh đến như vậy, cơ hồ giống như liều mình mà dốc hết toàn lực, đạo thân ảnh màu đỏ kia một mực lắc lư trong tầm mắt, có khi rõ ràng có khi mơ hồ, khinh công của Hồng Hoa Quỷ Mẫu có chút thua kém Luyện nhi, lại tuyệt đối không thua kém ta, chạy thật nhanh, chỉ có thể có gắng bám theo, nhưng không có cách nào đuổi theo kịp.

Ngay cả như vậy, cũng không hy vọng nhìn thấy người ở phía trước dừng lại, người ở phía trước một mặt toàn lực chạy đi, không chút do dự, tất nhiên là đã phát hiện ra gì đó...Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cũng đủ để làm cho tim đập rộn lên không thôi.

Rốt cuộc, thời điểm đến gần nhất, cuối tầm mắt, tựa như ở trước đạo thân ảnh màu đỏ kia mơ mơ hồ hồ đã hiện lên một chút màu trắng, không giống với bụi tuyết hoang vu lạnh lẽo, đó là màu trắng mang theo ấm áp như ánh trăng.

Chẳng qua là vận khí tốt nhất cũng sẽ có giới hạn.

Một đường có gắng bám theo không ngừng, dần dần thuận thế núi mà đi xuống, liền thoát ly khỏi thế giới màu trắng hoang vu, hiện ra xanh biếc, thế nhưng lại càng thêm vướng víu, khi bước vào trong rừng với một cây phủ tuyết rậm rạp, rốt cuộc, ngay cả thân ảnh màu đỏ kia cũng không còn nhìn thấy nữa.

Thở hổn hển, lồng ngực khó chịu, hút vào quá nhiều không khí lạnh lẽo, cổ họng khô đau đến muốn chết, lại không để tâm quá nhiều, hốt hoảng luống cuống mà nhìn quanh một hồi, thật sự không có cách nào khác, chỉ có thể thả lỏng mà hô lên, mặc cho những cơn gió thổi mạnh kia mang theo thanh âm của bản thân phiêu đãng khắp mọi nơi.

Không biết nên nói cái gì, cho nên thanh âm này thủy chung chỉ lập lại hai âm tiết.

"Sư phụ ——!"

Trước/258Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ảnh Hậu Miệng Khai Quá Quang