Saved Font

Trước/44Sau

Mặc Tang

Chương 35: Yến Tiệc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cố Cẩn mời Cố Mân ngồi ở bên trái hắn, nhận lấy trà từ trong tay nội thị, đưa cho Cố Mân, ân cần nói:

"Nương nương thế nào rồi? Hôm nay có đỡ hơn không?”

"Cha đã nói chuyện với bà rồi, nương nương luôn tâm tư nặng nề, suốt ngày tâm sự lo lắng, bằng không, bệnh hen suyễn này cũng không đến mức không trừ được tận gốc." Cố Mân thở dài.

"Nương nương thương nhị thúc nhất." Thẩm Minh Thư liếc mắt nhìn Cố Cẩn.

"Cha có nói cho đệ biết Thẩm Vân phạm phải chuyện gì không?" Cố Cẩn nhìn Cố Mân mỉm cười hỏi.

"Đã nói rồi." Cố Mân buồn bã đứng lên,"Còn có người đồng hành..."

Cố Cẩn không để ý tới Cố Mân đang buồn bã phía sau, quay đầu nhìn về phía Thẩm Minh Thư:

"Nghe nói cha ngươi bị nhiễm lạnh, triều hội tết nguyên đán năm nay, cũng không thấy ông ấy, ông ấy đã đỡ hơn chưa?

Lại nói tiếp, may mà có Nhị thúc ngươi, cha ngươi bị nhiễm lạnh, bệnh một hồi, rất nhanh có thể khỏi, không đến mức mất mạng.”

Dừng một chút, Cố Cẩn nhìn Thẩm Minh Thư sắc mặt tái xanh, mỉm cười nói:

"Ngày hôm qua Thế tử lại đây, ta khuyên hắn nửa ngày, đều nói thế tử tính tình nóng nảy, chịu không nổi ủy khuất, từ lần này nhìn lại, ngược lại Thế tử càng có thể lấy đại cục làm trọng.

Đệ thấy sao?"

Nói xong lời cuối cùng, Cố Cẩn nhìn về phía Cố Mân vẻ mặt bi thương, cười hỏi.

"Thế tử vẫn luôn hiểu chuyện, cha cũng thường khen hắn." Cố Mân vội vàng trả lời.

"Hôm nay là sinh nhật đại ca, chúng ta không nói những chuyện lộn xộn này nữa, đại ca chuẩn bị rượu ngon gì cho chúng ta vậy? Hôm nay phải uống không say không nghỉ!" Cố Vân cười nói.

"Các đệ đều thích rượu, cho nên ta đã chuẩn bị đầy đủ các loại rượu cho các đệ rồi, hôm nay muốn uống bao nhiêu tùy thích." ngay sau đó Cố Cẩn cao giọng cười nói với Cố Quân.

Bên trong hậu đường vừa mới náo nhiệt lên, thì bên ngoài một tiếng: Thế tử đã đến, giống như một muỗng nước lạnh đổ vào trong nồi nước sôi, trong phòng lập tức im bặt.

"Tính ra chỉ có đệ ấy đến trễ, tí nữa nhất định phải phạt đệ ấy vài chén." Cố Cẩn cất tiếng cười nói.

"Muội đi đón huynh ấy." Cố Cẩn dứt lời, Ninh Hòa công chúa đã xách váy xông ra ngoài.

Cố Cẩn nhìn Ninh Hòa vội vàng lao ra ngoài, hơi nhíu mày, rồi lập tức dãn ra.

Hai người Cố Vân và Cố Khải đã đi ra ngoài nghênh đón, Cố Cẩn ra hiệu cho Thẩm Minh Thư đang nhìn nhị hoàng tử," Ngươi cùng Minh Nghĩa cũng đi đón đi.”

Thẩm Minh Thư cụp mắt đồng ý, hắn cùng Thẩm Minh Nghĩa đi ra cửa điện.

Thẩm Minh Thanh đứng lên, lại không ra ngoài chào hỏi. Cố Phế nghiêng đầu nhìn ra phía cửa, nhìn thấy Cố Hi đi vào, mới chậm rãi đứng lên.

Cố Hi đi ở đằng trước, trên mặt như có ý cười, vén rèm vào phòng.

Nhị hoàng tử Cố Mân theo bản năng muốn đứng lên, lại bị Cố Cẩn ngồi bên cạnh hắn đè tay lại.

Cố Cẩn cười nhìn Cố Hi sải bước đi vào,"Sao lại đến trễ như vậy? Lát nữa phải phạt ba chén rượu trước!”

"Sáng sớm đã ra khỏi thành, vốn nghĩ có thể tới sớm một chút, không nghĩ tới sự tình nhiều như vậy, cho nên mới bị vướng lại.”

Cố Hi cười đáp một câu thì dừng lại sửa sửa quần áo, Văn Thành, Văn Thuận Chi đi theo phía sau, ba người trịnh trọng dập đầu chúc mừng sinh nhật Cố Cẩn.

Cố Hi đứng lên, chắp tay với Cố Mân đang ngồi sóng vai Cố Cẩn, rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Cẩn.

Phía sau Cố Hi, ánh mắt Thẩm Minh Thư híp lại, vẻ mặt khó chịu, nhìn Cố Hi chỉ chắp tay với nhị hoàng tử Cố Mân.

Thẩm Minh Thanh đẩy đẩy Ninh Hòa công chúa, đi về phía trước hai bước, vừa vặn chắn ở giữa Thẩm Minh Thư và Cố Hi, cong đầu gối cười nói: "Hơn nửa năm không gặp thế tử, thế tử đã khỏe chưa?”

"Không tệ, cảm ơn." Cố Hi hơi gật đầu, mỉm cười đáp lại.

"Mọi người, mời ngồi." Cố Cẩn khom người ra hiệu cho mọi người.

Cố Hi đứng dậy khom lưng muốn ôm Cố Cẩn, Cố Cẩn đẩy hắn ra, cười nói: "Vẫn là ngồi ghế thuận tiện.”

Nội thị bên cạnh đã đẩy một chiếc xe lăn cao hơn một chút, Cố Hi nhích sang một bên, đứng cùng một bên với thị vệ, đỡ cánh tay Cố Cẩn, đỡ hắn ngồi lên xe lăn, cho lui nội thị, tự mình đẩy Cố Cẩn tới bàn tròn.

Cố Mân và Cố Hi giơ tay nhường đường cho nhau, ngồi ở hai bên Cố Cẩn.

Nhị hoàng tử Cố Mân vẫy tay gọi Ninh Hòa công chúa:" A Nguyệt ngồi bên này.”

Ninh Hòa công chúa lại kéo Thẩm Minh Thanh không buông tay, đứng đối diện Cố Cẩn cười nói:" Muội muốn ngồi chung với đại tỷ tỷ. Đại tỷ tỷ, chúng ta ngồi đây có được không?”

"Công chúa mà ngồi bên dưới, ta cùng biểu đệ chẳng phải phải ra ngoài phòng ngồi sao?" Cố Vân cười nói.

"A Nguyệt muốn ngồi chỗ nào thì cứ ngồi đi, đại ca là người tu hành, không quan tâm đến lễ nghi thô tục." Cố Hi không nhìn Cố Vân, chỉ vào vị trí bên dưới mà Ninh Hòa công chúa nhìn trúng.

"Đại ca muội nói đúng đó, muội ở chỗ này đừng quan tâm nên ngồi ở đâu không nên ngồi ở đâu, muội thích ngồi ở đâu thì cứ ngồi ở đó đi." Cố Cẩn nhìn Cố Vân cười nói.

"Vâng, là đệ thô tục." Cố Vân vội vàng cúi người cười đáp.

Ninh Hòa công chúa vui vẻ ngồi xuống bên dưới cùng, Thẩm Minh Thanh ngồi xuống bên cạnh Ninh Hòa công chúa.

Cố Phế liếc mắt nhìn Ninh Hòa công chúa, đang muốn ngồi ở phía bên kia của Ninh Hòa công chúa, lại bị Thẩm Minh Thanh giữ chặt," A Phế ngồi ở đây đi.”

Cố Phế hừ một tiếng như có như không, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Minh Thanh.

Cố Vân nhìn Thẩm Minh Thư ngồi xuống bên cạnh nhị hoàng tử Cố Mân, đi qua ngồi xuống bên cạnh Cố Hi.

Cố Khải và Thẩm Minh Nghĩa mỗi người ngồi xuống bên cạnh huynh trưởng đối phương.

Văn Thành và Văn Thuận Chi vẫn đứng ở vòng ngoài cùng, tự nhiên là ghế cuối cùng, cũng ngồi xuống bên cạnh Ninh Hòa công chúa.

Văn Thuận Chi ngồi bên cạnh Ninh Hòa công chúa, Văn Thành bên cạnh Cố Khải.

Tiểu nội thị châm rượu, Cố Hi trước tiên nâng chén cười nói:" Chúc đại ca sống lâu trăm tuổi."

Cố Cẩn nâng chén cười nói:" Đại ca tửu lượng kém, không thể chịu được các đệ từng người một tới đâu, một chén này, mọi người cùng nhau uống đi.”

Mọi người ồn ào nói lời chúc phúc may mắn, mỗi người uống một ly rượu.

Cố Cẩn buông chén xuống, vỗ vỗ Cố Hi, nhìn về phía mọi người cười nói:" Đệ thay ta kính mỗi người một chén, nhất định phải uống hết rượu.”

Cố Hi cười đứng lên, từ trong tay nội thị nhận lấy bầu rượu, xoay người qua, bắt đầu mời rượu từ Cố Mân.

Tuy rằng tửu lượng của Cố Mân không tốt, uống rượu lại sảng khoái, uống một ngụm, cười nói với Cố Hi:" Vết thương của huynh còn chưa lành, rượu không thể uống nhiều.”

"Đây là Nhị gia thông cảm, bất quá chén rượu này của Nhị gia, Thế tử cũng không thể không uống." Thẩm Minh Thư ngay sau đó cười nói với nhị hoàng tử Cố Mân.

Cố Hi liếc hắn ta một cái, uống rượu trong chén, ra hiệu tiểu nội thị thêm rượu cho Thẩm Minh Thư, nâng chén rỗng với Thẩm Minh Thư, cười như có như không nói:" Uống rượu, hôm nay là sinh nhật đại ca, tất cả mọi người đều phải thật vui vẻ.”

Hai người nghiêng đối diện, Cố Vân cười nhìn hai người.

Thẩm đại lang, thư đồng của hoàng tử này, không nhìn được nhất chính là người ta không đối đãi Nhị gia như Thái tử gia, nhưng bây giờ lại có chút xấu tính đến mức chỉ trích đại ca của mình, có chút quá không có ánh mắt.

Nhị gia nhất định sẽ kế thừa đại vị, nhưng lúc này, dù sao cũng chỉ là một quận vương, ở trước mặt vị đại ca đại gia này, lại là vào ngày sinh nhật đại gia, lại quá không linh hoạt.

Ai, Thẩm gia không có một người nào có thể chân chính chống đỡ được chuyện gia chủ, điểm này, hắn cùng mẹ hắn phát sầu như nhau.

Thẩm Minh Thư nhìn vào cái ly rỗng trong tay Cố Hi, đang do dự là mình thêm rượu cho hắn, hay là gọi tiểu nội thị thêm rượu. Cố Hi đã vươn ngón tay gõ nhẹ vào ly rượu trong tay Thẩm Minh Thư," Mau uống đi, nếu không uống thì ta uống.”

"Còn không mau uống." Cố Mân giật mình, vội vàng vỗ Thẩm Minh Thư thúc giục.

Lần trước Đại Lang bị Thế tử cầm bầu rượu rót rượu, sặc ho hơn nửa tháng.

Thẩm Minh Thư ngửa đầu uống cạn chén rượu, giơ lên cho Cố Hi xem, Cố Hi đã chuyển hướng sang Cố Khải

"Không dám, đệ tự mình làm." Cố Khải vội vàng đứng lên, từ trong tay nội thị nhận lấy bầu rượu, rót đầy cho mình, giơ tay lên với Cố Cẩn, ngửa đầu uống một hơi.

Bên cạnh Cố Khải là Cố Phế, cầm ly đứng lên,"Muội uống kém, chỉ có cái này thôi.”

Cố Hi không nói gì, chỉ nâng ly lên với Cố Phế, lướt qua nàng ta, đứng bên cạnh Thẩm Minh Thanh.

Thẩm Minh Thanh đứng lên, khom gối cười nói với Cố Hi: "Không dám nhận, muội nên kính đại ca và thế tử.”

"Uống kém không cần miễn cưỡng, đại ca luôn chú ý bốn chữ tùy tâm tự tại." Cố Hi nâng chén với Thẩm Minh Thanh, uống một ly rượu.

Thẩm Minh Thanh cười cảm ơn, rót đầy chén, uống vài ngụm.

Ninh Hòa công chúa đi vòng qua Văn Thuận Chi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Văn Thành một cái, muốn tìm cơ hội nói chuyện.

Nhưng Văn Thành lại toàn tâm toàn ý chú ý đến mỗi người trên bàn rượu, ngoại trừ nàng ấy.

"A Nguyệt tửu lượng tốt, uống chén này đi." Cố Hi thêm chút rượu vào ly cho Ninh Hòa công chúa.

"Lát nữa muội cũng thay đại ca kính một vòng." Ninh Hòa công chúa bưng chén lên, uống vài ngụm, cười nói với Cố Hi.

"Muội vẫn nên uống ít vài chén đi, vừa uống nhiều liền phát điên, trở về gây sự khiến người ta đau đầu." Cố Cẩn vội vàng nói chuyện cười nói.

Cố Phế phụt cười ra tiếng.

Thẩm Minh Thanh vừa cười vừa kéo Ninh Hòa công chúa ngồi xuống.

" Chỉ một lần..." Ninh Hòa công chúa mặt đỏ bừng, lảo đảo ngồi xuống.

Cố Hi kính một vòng, nhị hoàng tử Cố Mân lại nâng chén mời một vòng, Cố Phế liền ôm đầu nói uống rượu nhiều quá, phải về nghỉ ngơi.

Cố Cẩn cũng không lưu lại nhiều, dặn dò Cố Hi thay hắn tiễn mọi người đi ra ngoài

Trước/44Sau

Theo Dõi Bình Luận