Saved Font

Trước/190Sau

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 25: Không Đánh Thức Được Bánh Bao Sữa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoắc Trầm Lệnh mang theo con gái bảo bối trực tiếp đến công ty.

Tể Tể nhất định phải mang theo bên người, công việc cũng không thể bỏ qua.

Nhất là bây giờ, đang thời điểm quan trọng để thu mua tập đoàn Trương thị, mẹ vợ của Trương Quốc Đống ở bên ngoài nói chuyện vẫn có thể lớn lối, không biết xấu hổ như vậy, hắn không tự mình can thiệp thì vô cùng có khả năng những người Trương gia kia sẽ lợi dụng chui chỗ trống.

Lúc vợ hắn còn sống, hắn đối với những hành động của Trương gia, luôn một mực mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Làm sao biết lại nuôi lớn ra cả một gia đình lòng lang dạ sói, mang dã tâm lớn như vậy!

Ở đại sảnh tầng một của tập đoàn Hoắc thị, lễ tân nhìn thấy Hoắc tổng đi vào từ cửa xoay, trong ngực còn ôm cái gì đó.

Giang trợ lý lại không làm?

Nhìn kỹ, lại thấy là một đứa nhỏ mập mập tròn tròn!

Có kiểu tóc không giống ai, xoăn xù như mì tôm, còn dựng lên giống như bị điện giật.

Khuôn mặt nhỏ nhiều thịt đang ghé vào đầu vai Hoắc tổng ngủ thiếp đi. Trông ngũ quan xinh xắn, nét mặt thanh tú làm người khác nhịn không được thổn thức, thật là một đứa nhỏ xinh đẹp.

Phát giác ra những ánh mắt đang nhìn từ quầy lễ tân, Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn sang.

Hai người lễ tân thấy liền sợ tái mặt, lo sợ bất an chuẩn bị gọi điện đi cho ai đó, lại nghe được Hoắc tổng tận lực đè thấp giọng nói.

"Đừng nói chuyện, sẽ đánh thức Tể Tể!"

Hai nhân viên lễ tân: "......"

Hoắc Trầm Lệnh như nghĩ đến cái gì, luôn luôn đạm mạc lãnh khốc tích chữ như vàng lại khó có được thấy anh giải thích một câu.

"Tể Tể là tiểu thư của Hoắc thị, con gái của tôi!"

Hai nhân viên lễ tân vội vàng hạ giọng: "...... Chào Hoắc tổng, chào tiểu thư Tể Tể."

Hoắc Trầm Lệnh hờ hững gật đầu, ôm bánh bao sữa đi vào thang máy chuyên dụng.

Hai nhân viên lễ tân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó hai người cùng nhéo tay nhéo đùi người kia kiểm tra.

"Ôi! Đau …!"

"Sếp lớn khi nào có con gái vậy? Không phải chỉ có ba con trai sao?"

"Con gái riêng?"

"Không có khả năng! Sinh hoạt cá nhân của sếp lớn rất sạch sẽ, chỉ có một mình Hoắc phu nhân! Nhưng mà nghe nói ba tháng trước phát sinh tai nạn xe cộ, hai ngày trước Hoắc phu nhân ở bệnh viện đã tạ thế."

"A? Khó trách hai ngày này lúc sếp tới công ty, cả người nhìn so trước lạnh lùng hơn, đáng sợ hơn."

Hai người hạ giọng thảo luận, sau đó ở trong hội nhóm của công ty gửi tin nhắn.

【 Sếp lớn mang theo con gái tiểu thư Tể Tể tới công ty, ai biết tiểu thư Tể Tể là tình huống như thế nào không? 】

Đáp lại hai nhân viên lễ tân, là một tài khoản không hay thảo luận trên nhóm.

【 Chào mọi người, tôi là trợ lý Giang Lâm, tiểu thư Tể Tể là con gái nuôi của Hoắc tổng, mới nhận nuôi hôm trước, có quyền thừa kế công ty ngang bằng như các vị Hoắc thiếu gia! 】

Các nhân viên của công ty hóng hớt: "......"

Mọi người ở trong nhóm không ai dám nói gì nữa, ai dè một tài khoản không bao giờ nói chuyện hay bình luận gì trong nhóm lại là trợ lý đặc biệt Giang Lâm của sếp lớn chứ!

Ở trong nhóm lâu như vậy, trợ lý Giang một mực im lặng theo dõi tình hình?

Các nhân viên công ty: "......"

Sếp lớn cài người quá sâu!

Không còn có ai dám ở bên trong hội nhóm phát biểu, nhưng cũng không ngăn cản được các nhân viên đàm tiếu bên ngoài.

Mọi người thừa dịp lúc nghỉ ngơi, tụ tập ở phòng uống nước nghị luận ầm ĩ.

"Giang trợ lý nói tiểu thư Tể Tể cùng ba vị thiếu gia giống nhau, đều có quyền kế thừa công ty!"

"Cái này thật kỳ lạ! Sẽ không phải là con gái thân sinh của sếp lớn đi?"

"Ôi này, muốn bàn chuyện không liên quan thì tự mình đi bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức, đừng mang chúng tôi theo!"

......

Trong công ty nghị luận ầm ĩ, văn phòng Tổng giám đốc lại đặc biệt yên tĩnh.

Bởi vì bánh bao sữa vẫn một mực ngủ, Hoắc Trầm Lệnh liền có nhiều có thời gian xử lý công việc trong tay.

Nhưng mà người cha bảo mẫu này vẫn chưa quên chuyện muốn uốn nắn bánh bao sữa về nhịp sinh hoạt ngày đêm cho đúng, cho nên nhanh chóng xử lý văn kiện, chuẩn bị đi phòng nghỉ bên cạnh gọi con gái dậy.

"Tể Tể, tỉnh dậy đi con."

"Tể Tể ~~"

"Tể Tể ~"

......

Gọi mãi không thấy bé dậy, Hoắc Trầm Lệnh cảm thấy gọi bánh bao sữa rời giường so với xử lý mười mấy cái hợp đồng trị giá tỷ đô còn khó khăn hơn, hai tay chống nạnh đứng trước giường, người đẹp trai tuấn mỹ mặt ủ mày cau.

Trợ lý Giang Lâm vừa vặn tiến vào.

"Thưa ngài, mười phút sau có cuộc họp hội nghị xuyên quốc gia."

Hoắc Trầm Lệnh nhéo nhéo mi tâm, nhìn về phía Giang Lâm.

"Giang Lâm, anh có biện pháp nào để đánh thức Tể Tể không?"

Trợ lý Giang Lâm thử lên tiếng: "Dùng cái trống lúc lắc?"

Hoắc Trầm Lệnh: "Trống lúc lắc?"

Trợ lý Giang Lâm vội vàng giải thích: "Cháu ngoại trai hơn bốn tuổi của tôi, từ nhỏ khi nghe được tiếng trống lúc lắc, ngủ cỡ nào cũng tỉnh dậy."

Hoắc Trầm Lệnh mím môi: "Đi mua một cái trở về, đem Tể Tể đánh thức xem sao."

Giang Lâm: "...... Là!"

Chờ Trợ lý Giang Lâm mang trống lúc lắc trở về, Hoắc Trầm Lệnh tự mình đi đến phòng họp mở hội nghị.

"Cậu ở bên đây chiếu cố Tể Tể đi."

Giang Lâm: "Vâng, Thưa ngài."

Bỗng nhiên biến thành bảo mẫu, Trợ lý Giang Lâm mặc dù có chút mông lung nhưng đã có kinh nghiệm chiếu cố cháu ngoại trai, cũng không sợ hãi.

" Tiểu thư Tể Tể?"

" Tiểu thư Tể Tể?"

"Đông đông đông......"

"Đông đông đông......"

......

Bánh bao sữa đang ngủ say, chợt nghe tiếng "Đông đông đông......", bé nhăn mày nhăn mặt một cái.

Xoay người, ngủ tiếp.

"Đông đông đông......"

Bánh bao sữa: "......"

Không phải nói qua với nhân viên của địa phủ rồi sao?

Thời điểm dẫn hồn không dùng lại loại trống này, quá ồn.

Giác quan quá nhạy cảm, một chút âm thanh cũng giống như phóng đại gấp trăm ngàn lần, "Đông đông đông......" làm cho bé đau cả đầu.

Trợ lý Giang Lâm vẫn còn tiếp tục, một bên dịu dàng hô tiểu thư Tể Tể, một bên nhẹ nhàng đung đưa trống lúc lắc.

Bánh bao sữa không chịu nổi phiền nhiễu, mơ hồ xốc lên mí mắt nhìn một chút.

Chú này bé đã gặp qua, hình như là trợ lý của cha.

Bánh bao sữa lộ ra khuôn mặt cười mềm yếu, giọng nói trẻ con non nớt chào:

"Chào chú Giang."

Trợ lý Giang Lâm thở phào một hơi, nửa giờ, tiểu thư Tể Tể mới tỉnh.

"Tể Tể, ngài......"

"Hô! Hô! Hô!"

Giang Lâm: "......"

Trợ lý Giang Lâm không thể không tiếp tục gọi người.

Lại qua nửa giờ, Hoắc Trầm Lệnh trở về.

Trợ lý Giang Lâm vừa sợ vừa bất đắc dĩ: "Thưa ngài, Tể Tể tiểu thư......"

Cái này nằm trong dự liệu, Hoắc Trầm Lệnh cũng không có trách cứ, mà là giao cho hắn một cái nhiệm vụ khác.

"Giang Lâm, hôm nay công việc buổi chiều của cậu chính là đánh thức Tể Tể, không cho bé ngủ."

Giang Lâm: "...... Dạ."

Hắn muốn đi họp, muốn chỉnh lý hợp đồng, muốn đi làm việc...... Cảm giác so với gọi Tể Tể rời giường dễ dàng hơn.

Ba giờ hơn, Hoắc Trầm Lệnh đi gặp một đối tác thương mại, Trợ lý Giang Lâm tiếp tục ở lại văn phòng gọi bánh bao sữa dậy.

Kết quả lại nửa giờ trôi qua, bánh bao sữa trở mình, ngáy nhỏ khò khò hô hô, vẫn ngủ say sâu giấc.

Trợ lý Giang Lâm nhịn không được cảm khái: "Tể Tể tiểu thư, cháu thế này thì người ta mang đi bán cũng không biết."

Bánh bao sữa nằm ngửa ngủ, miệng nhỏ có chút mở ra, lộ ra non nửa cái răng cửa.

Một đôi tay nhỏ nhiều thịt đang nắm lại đặt hai bên đầu, trên đầu thì có kiểu tóc xoăn xù mì che khuất non nửa khuôn mặt của bé, trong mớ tóc dày hỗn độn nhìn thấy cái miệng nhỏ hồng, càng nhìn càng để cho người ta yêu thích không thôi.

Trợ lý Giang Lâm cũng không nỡ đánh thức Bánh bao sữa.

Anh lại thử đong đưa trống bỏi, lắc lắc đong đưa, lắc lắc đong đưa chỉ kém dỗ ngủ luôn bản thân.

Hơn sáu giờ chiều, Hoắc Trầm Lệnh vẫn ở trong phòng họp họp hội nghị, trời dần dần chuyển tối.

Trong lúc ngủ mơ bánh bao sữa thấy ngực nóng lên, nhanh chóng mở to mắt.

Nhìn thấy Chú Giang đang ghé vào bên giường trông coi bé, bánh bao sữa quay đầu chào anh.

"Chú Giang, chào buổi tối."

Trợ lý Giang Lâm còn chưa lên tiếng, bánh bao sữa đã trơn tru xoay người, quay lưng về phía hắn từ trên giường hướng mé bên cạnh giường tụt xuống.

Một đôi chân nhỏ vừa chạm xuống đất, cơ thể tròn tròn của bé cũng đã đứng vững vàng.

"Chú Giang, Chú Cố gặp nguy hiểm, Tể Tể muốn đi tìm Chú Cố, Chú Giang muốn cùng đi không?"

Trợ lý Giang Lâm nghĩ đến người mà bánh bao sữa nói đến là Cố viện trưởng, liền vội vàng gật đầu.

"Đi."

"Vậy đi thôi!"

Trợ lý Giang Lâm vội vàng cầm điện thoại, ngẩng đầu lên thấy bánh bao sữa chân ngắn cao chưa tới đùi mình đã chạy ra khỏi phòng làm việc của ông chủ rồi, vội vàng co cẳng đuổi theo.

"Tể Tể, cháu chậm một chút!"

Bánh bao sữa vẫn lật đật nện bước nhỏ chạy ra bên ngoài: "Không thể chậm, nếu không Chú Cố sẽ xuống âm phủ ở mất."

Giang Lâm: "......"

Trước/190Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Giới Vô Địch Hệ Thống