Giang Lâm sợ mất dấu tiểu thư nên đã dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét, chạy thật nhanh.Nhưng mà vẫn không theo kịp tốc độ của tiểu thư.Đôi bàn chân nhỏ kia giống như được lắp máy mô tơ, trong nháy mắt đã không nhìn thấy trong tầm mắt.Giang Lâm thở hổn hển hô to: "Tiểu thư, chờ tôi một chút!"Bánh bao sữa vội vã đi cứu người, căn bản không kịp chờ.Nhưng những thư ký văn phòng của Tổng giám đốc đều đang ở ngoài nghe được lời của Giang trợ lý, cũng đều vội tiến lên hỏi thăm."Tiểu thư Tể Tể, ngài chậm một chút.""Tiểu thư Tể Tể, ngài muốn đi đâu?""Tiểu thư Tể Tể, ta chỗ này có mít thơm, cháu ăn không?"......Mọi người đều đi tới, che kín không kẽ hở.Bánh bao sữa nghĩ muốn như một cơn gió lao tới, nhưng lại sợ những người bình thường này căn bản chịu không được sự va chạm của bé.Tốc độ tự nhiên chậm lại, rất nhanh Giang Lâm cũng đuổi đến bên người bé.Hai tay chống nạnh, mệt mỏi thở không ra hơi."Tiểu thư Tể Tể, ông chủ nói để tôi chăm sóc cho cháu."Bánh bao sữa bất đắc dĩ, linh hồn đang nhắc nhở bé, tính mạng Chú Cố đang bị uy hiếp càng ngày càng nặng."Chú Giang, chú có điện thoại của chú Cố không? Có thể gọi cho Chú Cố để chú ấy hôm nay đừng lái xe được không?"Giang Lâm vội vàng gật đầu: "Được, chú lập tức gọi."Bánh bao sữa vẫn không yên lòng, nện bước chân ngắn nhỏ đi về phía thang máy.Bé cảm nhận phương hướng mục tiêu không tốt lắm, bình thường đều là theo hướng quỷ khí đi tới.Nhưng trời tối rồi, nhóm du hồn đi lang thang ở Nhân giới rất nhiều. Bé cảm nhận quỷ khí mong manh trên người Chú Cố, biết trong vòng bán kính trăm dặm khoảng ít nhất một canh giờ nữa sẽ xảy ra tai nạn xe cộ tử vong bốn người.Trừ phi nàng sử dụng phương pháp của minh giới, nếu không sẽ không kịp.Bánh bao sữa rất nôn nóng.Một khi sử dụng “minh thuật” ở đây có rất nhiều người, chắc chắn sẽ bị lộ không thể nghi ngờ.Bánh bao sữa cảm thấy mình bại lộ cũng không sao, nhưng nếu để công ty của cha tuôn ra tin tức quỷ gì thì thật không tốt.Điện thoại mà không ai nghe, Giang Lâm đành bế tiểu thư chạy xuống lầu."Tiểu thư đừng lo lắng, chú đã cho gọi cho trợ lý của Cố viện trưởng là trợ lý tiểu khúc nhắc nhở rồi."Bánh bao sữa nhìn xuyên qua cửa sổ lớn kéo dài từ dưới đất lên cao, nhìn âm khí dày đặc bầu trời ở xa.Có nhân viên công tác của Địa Phủ đến câu hồn!Chú Cố nguy rồi!Đi vào thang máy, Bánh bao sữa ngạc nhiên phát hiện trong thang máy chỉ có bé cùng Chú Giang, không có người khác."Chú Giang, chú nhìn xem đó là cái gì?"Giang Lâm theo hướng bánh bao sữa chỉ nhìn sang, khi hắn quay người, bánh bao sữa cả người nhảy dựng lên đánh một quyền vào gáy.Đỡ thân thể đổ xuống của chú Giang, bánh bao sữa nhỏ giọng mềm yếu xin lỗi."Chú Giang, thật xin lỗi, Tể Tể muốn đi cứu Chú Cố."Trong thang máy âm khí tràn ngập, ánh đèn lúc sáng lúc tối, một tia lửa bùng lên rồi tắt ngúm.Chờ âm khí tán đi, trong thang máy chỉ còn lại Giang lâm đang hôn mê.——Cố Thích Phong xoa nhẹ hai con mắt, lắc lắc đầu.Đêm qua có cuộc giải phẫu, hôm nay lại phải đi làm cả ngày, hắn có chút mỏi mệt.Lúc lái xe không khỏi nhớ tới Tể Tể bảo hắn hôm nay không nên lái xe, nhịn không được mỉm cười.Hắn không để tâm lắm.Chỉ là đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mập mạp mà thôi!Sau khi lên xe, anh mở điều hoà không khí, chỉnh lại nhiệt độ thật thấp cho đỡ buồn ngủ.Bên trong xe lạnh, khiến anh không khỏi rùng mình.Duỗi tay lần mò tìm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Hoắc Trầm Lệnh hỏi xem Tể Tể đã tỉnh chưa, kết quả phát hiện điện thoại quên mang theo.Cố Thích Phong tặc lưỡi, nhìn thoáng qua con đường phía trước, tới ngã ba kia vừa vặn có chỗ quay đầu, hắn quyết định trở về lấy điện thoại.Cơ thể đã thích ứng với nhiệt độ thấp, mí mắt anh bắt đầu rũ xuống.Nhận thấy không ổn, anh lại lắc lắc đầu.Anh nhíu nhíu mày, đem điều hoà không khí mở đến thấp nhất.Biến cố phát sinh trong nháy máy, ở lúc anh điều chỉnh điều hoà không khí.Nghe thấy tiếng hét chói tai của những người qua đường bên ngoài cửa sổ, anh ngẩng đầu lên.Một chiếc xe tải điên cuồng lao tới từ giao lộ bên phải, người lái xe thì đang bấm còi inh ỏi.Cố Thích Phong nhíu mắt, hai tay nắm chặt vô lăng đánh cua thật nhanh sang một bên. Lại thấy một chiếc xe khác bên trái lao tới, má trái đột nhiên nóng ran đau đớn.Vào thời điểm đó, trên bầu trời đầy mây bỗng nhiêu có tiếng sấm nổ vang trời. Cố Thích Phong nhìn chiếc xe tải đang lao thẳng về phía mình, trong đầu chợt hiện lên lời nói của bánh bao sữa."Chú, buổi tối hôm nay không nên lái xe về nhà a! Nếu không sẽ có họa sát thân!"Chậm!Xong rồi!"Phanh" Vài tiếng nổ lớn vang lên, cùng với tiếng thét chói tai của những người qua đường, ba bốn chiếc xe va chạm vào nhau.Cố Thích Phong chỉ cảm thấy gương mặt nóng ran, đau đến mức mất đi tất cả ý thức.Bánh bao sữa đang ẩn hiện trong màn sương đen nhanh chóng giữ lại hồn phách chú Cố kéo trở về, lại ở mi tâm chú Cố nhẹ nhàng điểm một cái.Lúc nhân viên công tác dẫn hồn của địa phủ còn không có hồi phục tinh thần, Cố Thích Phong lần nữa khôi phục nhịp tim.Hai nhân viên của Địa Phủ có chút khó hiểu."Bên này rõ ràng chết hai cái, làm sao chỉ có một?""Có phải hay không chúng ta nhìn lầm?""Sẽ không! Trên Sổ Sinh Tử ta còn nhớ tinh tường!""Nhưng chính là chỉ có một!""Đi, đi xem một chút họ Cố, chúng ta thu được thông tin nói chết hôm nay!"Hai nhân viên vây quanh Cố Thích Phong đi một vòng, kết quả phát hiện nguyên bản phải là ống thép xuyên qua tim, thế mà lệch rất nhiều, biến thành đâm sát qua gương mặt."Loại tình huống như này làm sao mà chết được, không thể nào hiểu nổi!""Có sai lầm gì không?""Có khả năng, trở về rồi hỏi cấp trên.""Được! Trước tiên mang hồn phách kia đi đã!"Hai nhân viên âm phủ mang đi một hồn phách của người khác, nhanh chóng rời đi.Bánh bao sữa trốn ở ngoài trăm mét thấy thế che miệng vụng trộm cười, lắc lắc cái đầu mì tôm rôi biến mất vô tung vô ảnh như một cơn gió.——Ga ra tầng ngầm, Giang Lâm tỉnh lại phát hiện thang máy dừng ở ga ra để xe tầng hầm dưới lòng đất.Mà trong thang máy chỉ có một mình hắn, tiểu thư không biết đi đâu rồi.Tim Giang Lâm đập loạn xạ, sắc mặt trắng bệch."Tiểu thư?""Tiểu thư?"Tình hình không ổn rồi, Giang Lâm bị dọa lập tức gọi điện thoại cho ông chủ.Hoắc Trầm Lệnh nghe nhíu mày, nhưng rất bình tĩnh.Chỉ cần Tể Tể còn ở công ty, đem toàn bộ camera giám sát của công ty ra điều tra là biết.Vì vậy, vừa kết thúc cuộc họp Hoắc Trầm Lệnh liền bật màn hình giám sát thang máy chuyên dụng, cẩn thận chăm chú nhìn.Nhìn một lúc, phát hiện trong thang máy ánh đèn bắt đầu lúc sáng lúc tối, về sau liền tối đen một màu.Nhưng chỉ trong chốc lát, lúc khôi phục lại bình thường, trong thang máy chỉ còn lại Giang Lâm nằm dưới đất, Tể Tể đã không thấy tăm hơi.Hoắc Trầm Lệnh đứng lên, vừa muốn ra ngoài tìm người thì nhìn thấy màn hình theo dõi khác có bóng dáng quen thuộc.Tể Tể xuất hiện tại tầng hầm thứ ba trong ga-ra để xe, đang đi loanh quanh lung tung với vẻ mặt bối rối.Hoắc Trầm Lệnh: "......"Hoắc Trầm Lệnh bình tĩnh ngồi trở về, nhìn chằm chằm màn hình giám sát.Âm thầm nghĩ để Tể Tể chạy xung quanh nhiều một chút cũng tốt.Chạy mệt mỏi, tự nhiên ban đêm không còn sức mà thức nữa.Hắn gọi điện thoại cho Giang Lâm: "Tể Tể ở dưới tầng ngầm, khu ga-ra để xe, cậu từ từ tìm."Giang Lâm tưởng đứa nhỏ mất tích, sợ tới mức hồn vía lên mây: "...... Vâng, Thưa ngài!"——Tầng hầm thứ ba, dưới lòng đất.Bánh bao sữa đi và về không đến mười phút.Nhưng mà Hoắc thị bên này phong thuỷ vô cùng tốt, căn bản không có bất luận cái gì âm trầm quỷ khí ở đây cả.Nàng là trở về, nhưng lại quên Chú Giang ở đâu.Chỉ nhớ rõ lúc ấy đáng ngất Chú Giang đi ra thì đằng trước đằng sau đều có bức tường.Kia là một tầng hầm.Bánh bao sữa thấy thật khó chịu vì bé không biết chữ. Những gì cha Diêm Vương dạy đều là văn tự cổ được lưu truyền từ mấy ngàn năm trước. Những con số đều là được viết bằng văn tự: Một, hai, ba, bốn, năm ….Bánh bao sữa đứng ở tầng hầm số ba của ga ra để xe, lượn quanh một vòng lại một vòng, càng đi càng choáng váng.Bánh bao nhỏ vỗ vỗ cái trán của mình, mắt đều muốn hoa lên rồi."Phía trước có tường, đằng sau cũng có tường, ở đâu đây?"Bên trong văn phòng Tổng giám đốc, Hoắc Trầm Lệnh bị những động tác đáng yêu của bánh bao sữa chọc cho bật cười không biết bao nhiêu lần.