Saved Font

Trước/190Sau

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 76: Choáng Váng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoắc tư Thần hai mắt khẽ đảo, trực tiếp hôn mê.

Bánh bao sữa không kịp lắp đầu trở lại, chạy vội xuống giường xem anh ba bị ngã trên mặt đất.

"Anh ba?"

"Anh ba?"

Bánh bao sữa ngồi dưới đất vỗ vỗ mặt anh ba, anh ba không có phản ứng.

Bánh bao sữa cũng không từ bỏ, tiếp tục vỗ vào mặt.

"Anh ba!"

"Anh ba tỉnh nha!"

Bánh bao sữa giày vò một hồi lâu, Hoắc tư Thần bị dọa ngất rốt cục cũng chậm rãi tỉnh lại.

Bánh bao sữa nhìn thấy anh ba tỉnh, cái đầu nhỏ hưu một cái bay đến trước mặt anh ba, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

"Quá tốt rồi, anh ba, anh tỉnh rồi!"

"Anh ba, anh có đói bụng không? Hay là ngủ không ngon? Vì sao lại bỗng nhiên ngất đi?"

Hoắc Tư Thần: "............"

Hoắc tư Thần còn có chút mơ hồ.

Nhưng khi nhìn đến đầu cùng cổ đã tách rời của Tể Tể, toàn thân khống chế không nổi run rẩy, đầu óc đang mơ màng trong nháy mắt tỉnh táo.

Ngay lúc hắn vô thức há mồm muốn hét lên, thân thể bánh bao sữa chạy tới, một tay bịt miệng hắn.

Cùng hắn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bánh bao sữa nhỏ vẻ mặt có chút buồn bực.

"Anh ba, Tể Tể đã nói với anh đây là bí mật, không thể để cho người khác biết!"

Hoắc Tư Thần: "......"

Bạn nhỏ Hoắc tư Thần rốt cục vẫn không chịu được kích thích thần kinh cao độ, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.

Bánh bao sữa: "......"

Bánh bao sữa bỗng nhiên phát giác được cửa phòng có người, thân thể bé vẫn ngồi ở bên cạnh anh ba, đầu đã bay tới cửa.

Nhìn thấy đứng anh Minh Tư đang đứng ở cửa, bánh bao sữa vô thức quay đầu nhìn xem cơ thể của mình vẫn còn ở bên cạnh anh ba.

Bánh bao sữa: "......"

Bạch Minh Tư đã tới được một lúc: "......"

Bánh bao sữa đen nhánh tròng mắt xoay chuyển, vắt hết óc muốn làm sao để anh Minh Tư hỗ trợ bảo vệ bí mật nhỏ của mình.

Cơ thể của bé ở bên cạnh anh ba bản đứng lên, đi bước ngắn rất nhanh tới cửa.

Bạch Minh Tư cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, hoặc là hắn bị tình huống này của bánh bao sữa kích thích làm cho đầu óc trống rỗng, không nghĩ được cái gì.

Nhưng theo bản năng, khi nhìn đến cơ thể bánh bao sữa không có đầu đi tới, hắn liền vội vàng đẩy cửa bước vào, nhanh chóng đóng kín cửa phòng, hơn nữa còn chốt khóa lại.

Đầu bánh bao sữa đầu rốt cục quay trở lại trên cổ, nghe thấy một tiếng động nhỏ, sau đó lại hoàn mỹ, khôi phục như bình thường.

Bạch Minh Tư mím môi, nhìn chằm chằm bánh bao sữa.

"Tể Tể, em......"

Bánh bao sữa ngẩng đầu lên, cắt lời anh Minh Tư.

Giọng trẻ con trong trẻo mềm mại, nhu nhu, rất đáng yêu.

"Anh Minh Tư, Tể Tể cùng anh chơi bi thủy tinh, anh giúp Tể Tể bảo vệ bí mật nhỏ được không?"

Bạch Minh Tư kìm nén sự kinh hãi, vô thức thuận theo lời bánh bao sữa nói.

"Chơi như thế nào?"

Bánh bao sữa trừng to mắt.

Anh Minh Tư đồng ý?

Vậy thì quá tốt rồi!

Thế là bánh bao sữa trơn tru đem hai tròng mắt của mình móc ra, sau đó kiễng bàn chân nhỏ thả một con mắt vào trong tay anh Minh Tư.

"Đây, anh Minh Tư cầm lấy một viên thủy tinh, Tể Tể lập tức dạy anh Minh Tư chơi."

Nói xong bánh bao sữa quay người, chạy đến chỗ anh ba, đem một viên nhãn cầu khác để dưới đất.

"Anh Minh Tư anh nhìn nhé, Tể Tể đem viên viên thủy tinh để ở chỗ này, anh Minh Tư dùng viên trong tay anh nhắm vào viên này, đánh trúng thì Tể Tể liền thua, không có đánh trúng thì đổi thành Tể Tể dùng viên của Tể Tể đánh viên thủy tinh của anh Minh Tư, ai đánh trúng viên bị của người kia thì thắng."

Bạch Minh Tư: "......"

Hắn biết Tể Tể có chút kỳ quái.

Nhưng hắn vẫn luôn nghĩ Tể Tể chắc chắn là người.

Nhưng trước mắt tình huống này......

Nếu là người thì nào ai có thể để cho cổ cùng đầu tách rời ra, sau đó còn có thể nhảy nhảy nhót nhót?

Còn có người nào chơi trò đánh bi thủy tinh, mà lại trực tiếp đem nhãn cầu của mình biến thành viên bi thủy tinh mà chơi?

Bánh bao sữa đang chờ anh Minh Tư chơi, kết quả chờ một lúc lâu thấy anh Minh Tư vẫn y nguyên đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Không chỉ không nhúc nhích, thậm chí còn một mực nhìn chằm chằm bé.

Bánh bao sữa không hiểu.

Bé ngẩng lên đầu, dùng đôi mắt trống rỗng tối như mực "nhìn thấy" anh Minh Tư đứng yên giống như cọc gỗ.

"Anh Minh Tư, anh không muốn chơi trò chơi này phải không? Vậy chúng ta......"

Bánh bao sữa lời còn chưa nói hết, Bạch Minh Tư giống như cọc gỗ bỗng nhiên sải bước hướng đi tới chỗ bé.

Nhưng chậm một chút.

Hoắc tư Thần yếu ớt tỉnh lại, hai tay chống đất chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy.

Dưới tay trơn bóng, lành lạnh, hắn thử đè lên, còn rất co dãn.

Bởi vì tò mò, Hoắc tư Thần nhất thời không nhớ ra được chuyện lúc trước khi ngất đi, vô ý thức nhấc tay ra nhìn về vật vừa rồi hắn đè phải.

Thấy tình thế không ổn, Bạch Minh Tư vội vã chạy tới còn cách một đoạn, thấy thế vội vàng lên tiếng.

"Tư Thần, đừng nhìn!"

Đã chậm!

Hoắc tư Thần hai mắt nhìn chằm chằm vật trên sàn nhà, thậm chí còn cầm lên.

Hai màu đen trắng rõ ràng, hắn nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Mềm mềm!

Xúc cảm rất tốt.

Bất quá nhìn giống như......

Hoắc tư Thần đưa lại gần nhìn kỹ.

"Cái này...... Làm sao nhìn giống......"

Nhìn thấy anh ba tỉnh lại, bánh bao sữa đặc biệt cao hứng.

Lại thấy anh ba đối với viên nhãn cầu của mình cảm thấy hứng thú, vội vàng vui vẻ hỏi anh ba.

"Anh ba, cái này chơi vui không?"

Hoắc tư Thần còn nhìn chằm chằm hạt châu trong tay: "Chơi vui."

Bánh bao sữa lại hỏi: "Sờ tới sờ lui có thoải mái không?"

Hoắc tư Thần không ngừng gật đầu: "Mềm mềm, trơn bóng, còn tròn xoe, đặc biệt thoải mái."

Bánh bao sữa từ trong túi móc móc, móc ra một nắm lớn nữa.

"Đây anh, Tể Tể có rất nhiều, anh ba chúng ta cùng nhau chơi đi."

Ánh mắt Hoắc tư Thần nhìn xuống một nắm lớn viên cầu tròn trịa, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bánh bao sữa.

Sau đó, nhìn thấy hai hốc mắt đen sì của bánh bao sữa!

Đầu Hoắc tư Thần tê dại.

Bánh bao sữa không có nhãn cầu còn đang vui tươi hớn hở cười, đem cho hắn một nắm lớn nhãn cầu khác.

"Đây! anh ba những cái này đều cho anh, chúng ta cùng một chỗ chơi viên thủy tinh đi!"

Hoắc tư Thần nhìn Tể Tể không có tròng mắt, lại nhìn trong tay một hạt châu nhỏ, nhìn nhìn trên tay bé một nắm lớn hạt châu nhỏ nữa......

Sau đó phát ra tiếng thét chói tai.

"A a a a!!!!"

Bạch Minh Tư đã sớm đoán trước được điều này, cũng may hắn kịp đập môt tấm cách âm phù ở trong phòng này rồi.

Lúc này nghe Hoắc tư Thần thét lên, vội vàng đi qua cầm chặt tay hắn.

"Tư Thần, đừng sợ, đây là Tể Tể."

Hoắc tư Thần bị dọa đến run rẩy, khuôn mặt tái nhợt trắng xanh.

"...... A a a!!! Em cũng biết đây là Tể Tể, mấu chốt là tròng mắt của Tể Tể vì sao có thể lấy ra, em ấy vẫn còn có thể nói chuyện, a, đầu em ấy bị kéo ra rồi, còn có thể sống lại nhảy nhảy loạn xạ! Ô ô ô...... Anh Minh Tư, Tể Tể đến cùng là thế nào?"

Bánh bao sữa lúc này mới ý thức được một chuyện.

Anh ba giống như bị mình dọa sợ.

Bánh bao sữa không hiểu: "Anh ba, anh không phải là không sợ quỷ vật sao?"

Anh ba trước đó cũng đã gặp, nhưng biểu hiện so với chú Cố còn tốt hơn cơ mà.

Thân thể Hoắc tư Thần căng thẳng, nhìn hốc mắt tối như mực của Tể Tể, không ngừng nuốt nước miếng, thanh âm run run lắp bắp nói.

"...... Cho nên...... Tể Tể, em không phải người?"

Bánh bao sữa mím miệng, có chút ngượng ngùng cười cười.

"Anh ba, Tể Tể cũng có thể coi là người!"

Hoắc Tư Thần: "......"

Cái gì gọi là cũng coi như?

Trước/190Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Chí Tôn