Saved Font

Trước/45Sau

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 22: Em Gái Thật Giống Con Chó

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Mẹ, mẹ xem dáng em gái nằm bò ăn đồ vật kia giống con chó không, ha ha!” Một trận trêu đùa ác ý truyền đến tai Hứa Linh.

Hứa Linh mở mắt thấy một bé trai mặt nhỏ mũm mĩm đang nhìn mình, mà thuận theo tay bé chỉ nhìn đứa nhỏ nằm bò trên đất đang ăn một miếng màn thầu trên đất ăn như hổ đói.

Thời tiết rất lạnh, đứa nhỏ lại mặc một chiếc áo, đã dơ đến mức không nhìn ra màu sắc rồi, đầu tóc tối bù như rơm rạ, chính nằm bò như vậy dưới đất ăn màn thầu dơ không sạch sẽ trên tấm thảm.

Rất nhanh ăn hết màn thầu rồi, đứa nhỏ ngẩn đầu giương mắt nhìn hai người.

Thuận theo đứa nhỏ trên đất ngước đầu nhìn Hứa Linh nhìn đến khuôn mặt bé gái, kinh hãi không thôi, xung quanh miệng đường đường dấu đỏ, như bị đồ vật gì làm xưng lên, trên mặt dấu vết xanh xanh tím tím chồng chất, quanh gốc mắt cũng là một mảng đen tím, đứa bé này phạm phải sai lầm gì bị đánh thành như vậy a?

“Nào, học mấy tiếng chó kêu, tao sẽ cho mày ăn màn thầu.” bé trai cầm bánh màn thầu đến trước mặt bé gái để bé học tiếng chó kêu.

Bé gái mắt nhìn chằm chằm màn thầu, nấc nấc miếng nước không mở miệng.

“Tao để mày kêu! Sao mày không kêu?” Bé trai thấy bé không phản ứng một chân liền đá lên người bé gái.

Bé gái đau lập tức cuộn thành một hình tròn, dùng miệng cắn chặt tấm thảm, rách, không dám phát ra tiếng khóc.

Bé trai nhìn thấy phản ứng của bé gái nhấc chân lại muốn đá.

Hứa Linh phản ứng lại, vội lên trước đỡ chân bé trai, lên trước dìu bé gái kiểm tra viết tương của bé.

Đứa nhỏ cảm nhận được có người đụng vào bản thân, toàn thân run rẩy như cái rây vậy, răng nghiến kêu cành cạch, thân người không ngừng đánh như sốt rét, trong cuống họng phát ra âm thanh ô ơ vô thức.

Hứa Linh nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của đứa nhỏ xắn tay áo của nó phát hiện trên cánh tay bị cành trúc từng đường từng đường quất lên, vết thương có mới có cũ, xắn ống quần lên nhìn trên chân cũng là tình trạng y chang vậy, ngực, lưng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn!

Đơn giản là nhìn thấy mà phát hoảng!

Thảo nào đứa nhỏ sợ thành ra dạng này, đây chịu đánh không biết bao nhiêu rồi?

Đứa bé trai bị Hứa Linh lúc nãy dùng tay cản không cẩn thận vấp ngã trên sàn, trong lòng tưởng cô là muốn dạy dỗ em gái giúp mình xả giận kìa, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy động tay, nén không nổi tức hỏi: “Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? sao mẹ còn không đánh nó đi?”

“Tại sao mẹ phải đánh nó?” Hứa Linh quay đầu nhìn bé trai hỏi.

“Không phải mẹ thích đánh nó sao? Nói là nó sống cũng là lãng phí lương thực sao?” Bé trai kì lạ nhìn Hứa Linh, làm sao mẹ đột nhiên thay đổi lạ lạ.

“Hệ thống, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Hứa Linh trực tiếp hỏi hệ thống.

“Đang chuyển ký ức, xin ký chủ đợi chốc lát.” Hệ thống cứng nhắc trả lời.

Hiện tại đang là tháng mười năm 1990. Nơi đây là trấn Thủy Tiên thành phố Mẫu Đơn, nguyên chủ cũng tên Hứa Linh, năm nay ba mươi mốt tuổi.

Năm đó cô tốt nghiệp trường trung cấp chuyên nghiệp phân phối đến nhà máy dệt Tân Hoa trên trấn đi làm, quen biết Đoạn Phi Phàm nhân viên vật tư cùng xưởng, hai người yêu đương kết hôn, không lâu sinh ra bé trai Đoạn Binh ra đời, ngày tháng trôi qua cũng không tồi.

Nhưng chưa qua hai năm nguyên chủ lại có thai, đúng lúc chính phủ tiến hành kế hoạch chính sách sinh, một nhà chỉ để có một đứa con, đặc biệt là công nhân bọn họ tra càng nghiêm ngặt, một khi phát hiện sẽ bị đuổi việc.

Nguyên chủ sợ bị khai trừ liền chạy đến quê nhà của bản thân sinh ra bé gái gọi là Đoạn Phi, đem đứa nhỏ để cho mẹ mình nuôi, bản thân đến ở cữ cũng không làm thì chạy về đi làm lại.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Mẹ cô nuôi đứa nhỏ hai năm, em dâu của cô cũng sinh con, liền đem bé gái gửi trả lại cho nguyên chủ. Bắt đầu giấy không gói được lửa, chuyện này bị lãnh đạo phát hiện mạnh mẽ phê bình nguyên chủ còn đem hai người đều đuổi việc hết.

Từ đây hai người đều mất đi công việc, Đoạn Phi Phàm còn đỡ nói lần nữa tìm một nhà máy mới làm công kiếm tiền nuôi gia đình, nguyên chủ thì phải ở lại trong nhà chăm bọn trẻ.

Vừa hay ứa nhỏ mới đến có thể có chút lạ nước lạ cái, có chút tiêu chảy, thường xuyên đi ngoài ra quần, bản thân nguyên chủ do sinh bé gái không ở cữ nên một thân bệnh, còn bị nhà xưởng đuổi việc, thì đối với đứa nhỏ rất có ý kiến, bây giờ nó còn mỗi ngày đi ra quần, hại cô mỗi ngày phải giặt quần.

Nguyên chủ bực bội liền không cho đứa nhỏ ăn, không căn thì không tiêu chảy rồi. Nhưng đứa nhỏ không ăn đói khóc liên tục, khóc đến nguyên chủ tâm tư bấn loạn thì đánh một hồi lên mông đứa nhỏ, đánh mông đến sưng cao lên, nhìn đứa nhỏ khóc quỳ trên đất cầu cầu xin tha thứ trong lòng cô mới thoải mái được.

Bắt đầu ngày đánh đứa nhỏ này ngày tháng chịu khổ liên tới rồi, không cho ăn đồ ăn, còn bắt làm việc phụ, làm sai chút chuyện thì là một trận đánh tàn nhẫn.

Đứa bé đói đến không còn cách nào thì lén chạy đến nhà cô hàng xóm hỏi muốn ăn, cô hàng xóm tốt bụng cho nó ăn còn dẫn nó đi ủy ban khu phố, ủy ban khu phố thấy tình hình đứa nhỏ vậy đem đứa nhỏ về cho hai người, nghiêm khắc phê bình nguyên chủ, không được đánh đứa nhỏ nữa.

Nguyên chủ trước mặt đáp ứng tốt lắm, đợi người vừa đi là lấy thân trúc bắt đầu quất đứa nhỏ, không hả giận liền dùng chân đá đứa nhỏ, chỉ đánh đứa nhỏ đến choáng váng mới hả giận.

Sau trận đánh này đến giường cũng không để đứa bé ngủ, vứt lên sàn một tấm thảm rách để nó nằm sấp lên đó ngủ.

Càng đáng hận hơn là đứa bé đói đến lợi hại lén ăn thức ăn cho gà, nguyên chủ vậy mà dùng kim khâu khâu lại miệng đứa nhỏ.

Năm mới nguyên chủ hầm mỡ lợn, cặn dầu thì đặt lên trên bàn, đứa nhỏ ngửi thấy thơm nhịn không nổi ăn một miếng nhỏ, nguyên chủ vậy mà dùng dầu nóng đổ vào miệng đứa nhỏ, nóng đến trong miệng toàn là bỏng, lời trong cổ họng cũng nói không ra được. nguyên chủ đến quản cũng không quản, cuối cùng đứa nhỏ bị hành hạ đến chết.

Hứa Linh thiếp nhận xong ký ức của nguyên chủ hận không thể đem tất cả đau khổ mà đứa nhỏ chịu để nguyên chủ chịu đựng, quá độc ác rồi! Phải nhẫn tâm bao nhiêu mới đem đứa con mình sinh ra sống sờ sờ đánh chết.

Đứa bé nhỏ như vầy làm sao chịu đựng được hành hạ của mẹ ruột? Lúc đó trong lòng nó biết bào hoang mang, bao sợ hãi, mà không một ai giải cứu nó. Ba và bà nội của nó hoặc đã nhìn thấy rồi, hoặc là không nhìn thấy, nhưng mà lại không có bất cứ người nào ngăn cản. Cả trong mắt và tim Hứa Linh đều là đứa trẻ đáng thương, cẩn thận từng li từng tí bế đứa bé trên đất lên, áo bông bọc người trượt xuống lộ ra làn da trần ra ngoài.

“Nhiệm vụ chính tuyến của ký chủ chính là bảo vệ Đoàn Phi không còn chịu tổn hại, có thể đủ khỏe mạnh trưởng thành, nhậm vụ thành công phần thưởng một vạn điểm tích lũy. Nhiệm vụ ẩn dấu cẩn thận dạy dỗ Đoàn Binh, không để nó lầm đường lạc lối, và loại bỏ thói xấu trọng nam khinh nữ của Đoàn gia, nhiệm vụ thành công khen thưởng năm vạn điểm tích lũy.” Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ.

“Còn nữa ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới trước giành được một kỹ năng sinh hoạt và kỹ năng cơ thể, mời ký chủ ngay bây giờ lựa chọn kỹ năng nào cần thêm để nâng cao?” Hệ thống nhắc nhở Hứa Linh tăng thêm điểm kỹ năng liên quan.

“Có thể đem điểm kỹ năng sức khỏe cộng lên trên người Đoàn Phi không? Bây giờ nó một thân toàn vết thương.” Hứa Linh hỏi hệ thống.

“Rất xin lỗi, điểm kỹ năng chỉ dùng thích hợp trên bản thân ký chủ, nhưng hệ thống đã kiểm tra qua rồi, bây giờ Đoàn Phi không có bị nội thương, tất cả vết thương đều là vết thương ngoài da, qua mấy ngày thì tốt. Còn sự tổn thương tinh thần thì cần kỹ chủ dùng tình yêu thương đi giúp cô ấy chữa lành rồi, hệ thống cũng bất lực.” Hệ thống đặc biệt tra xem qua tình trạng của Đoàn Phi.

“Hiểu rồi! Vậy tôi cộng thêm một điểm điểm kỹ năng nấu ăn, thêm một điểm điểm kỹ năng sức khỏe.” Thân thể của nguyên chủ thật sự có một số bệnh tật vẫn là hồi phục sức khỏe chút đi, còn tăng thêm nấu ăn là vì bản thân không biết nấu cơm, có được điểm kỹ năng thì có thể làm đồ ăn bù chất dinh dương cho Đoàn Phi rồi.

“Được rồi, tăng thêm điểm kỹ năng thành công! Chúc cho kỹ chủ sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ!” Nói xong hệ thống liền biến mất rồi.

Làm rõ nguyên nhân hậu quả của sự tình, Hứa Linh nhìn Đoàn Phi nằm bò trên mặt đất, trước tiên tắm một cái đã, trên người cũng dơ quá rồi.

Hứa Linh cẩn thận đặt đứa bé xuống, đối với Đoàn Binh đứng một góc nói: “Mẹ phải đi nấu nước cho em gái tắm, con ngoan ngoãn ở đây đợi, con mà còn dám động em gái con một chút, mẹ sẽ đánh con đó, nghe rõ chưa?”

“Mẹ? Mẹ không sao chứ? Làm sao đột nhiên như biến thành một người khác vậy, mẹ không phải phiền nó nhất sao?” Đoàn Binh ngẫn người nhìn Hứa Linh nói.

“Bây giờ mẹ phiền nhất là con! Con thành thật đứng đó cho mẹ đó!” Nói rồi đi nhà bếp nấu nước.

Nước nóng nấu xong Hứa Linh đếm ôm đứa nhỏ đi tắm, nào biết vừa bế đứa nhỏ lên, đứa nhỏ liền căng thẳng đến run cầm cập, Hứa Linh chỉ có thể nhỏ giọng trấn an đứa nhỏ trước.

“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ sẽ không đánh con nữa, sẽ không đánh con nữa! Phi Phi đừng sợ a, mẹ không đánh con đâu, không đánh a, đừng sợ đừng sợ....” nhẹ giọng từ từ trấn an đứa nhỏ đang kinh sợ, cảm thấy đứa nhỏ từ từ bình tĩnh xuống rồi, chỉ là bàn tay nhỏ nắm chặt lấy áo Hứa Linh.

Xem ra đứa nhỏ chịu tổn thương tinh thần đã rất nghiêm trọng rồi, có phản ứng căng thẳng rồi. Không biết có còn vấn đề tâm lý khác nữa không, hiện tại bác sĩ tâm lý trên trấn căn bản không có, chỉ có thể bản thân từ từ suy nghĩ thôi.

Hứa Linh ôm đứa nhỏ cởi đồ ra đặt vào trong chậu lớn, cẩn thận từng li từng tí rửa đi vết bẩn trên thân, một bên còn cẩn thận hỏi han có làm nó đau hay không.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Đứa nhỏ chỉ ngẩn ngơ nhìn Hứa Linh cũng không dám nói chuyện, chính là dùng ánh mắt nhìn thẳng nhìn Hứa Linh.

Hứa Linh cũng không miễn cưỡng nó, trước sau thay ba chậu nước cuối cùng mới là rửa sạch người và đầu tóc.

Trong nhà căn bản là không có áo bông để Đoàn Phi mặc, Hứa Linh chỉ có thể tìm áo bông nhỏ lúc nhỏ của Đoàn Binh thay cho, tránh cho nó lại lạnh đến cảm.

Tóc dài thời gian dài không chải đều thắt nút rồi, Hứa Linh chỉ có thể lấy kéo cắt ngắn đi một ít cho nó.

Nhìn thấy Hứa Linh trên tay lấy ra kéo, đứa nhỏ mới vừa còn an tĩnh ngồi bị dọa đến “tùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt Hứa Linh, “Con sai rồi! Con không dám nữa! Con sai rồi! Con không dám nữa!” vừa la vừa dập đầu với Hứa Linh.

“Nhanh đứng dậy! Mẹ chỉ là muốn cắt tóc cho con, không đánh con!” Nước măt Hứa Linh cũng chảy xuống rồi, kéo đứa nhỏ đứng dậy, đứa nhỏ đáng thương này a!

Hứa Linh cẩn thận cắt đi tóc đã thắt nút với nhau đi, dùng lược chải tốt đầu tóc. Cả quá trình tay đứa nhỏ đều nắm chặt thành nắm ở hai bên.

Tắm rửa dọn dẹp xong, Hứa Linh nghĩ là đứa nhỏ nhất định là rất đói rồi, liền hỏi Đoàn Phi: “Mẹ nấu cho con bát mì ăn nha?”

Đoàn Phi cuối đầu vừa nghe đến mì liền ngẩn đầu nhìn Hứa Linh, nhìn thấy Hứa Linh không có tức giận mới dám biên độ nhỏ gật đầu.

“Mẹ, con cũng muốn ăn mì sợi!” Đoàn Binh vừa nghe cũng nói theo.

May mắn đã tăng thêm điểm kỹ năng nấu ăn rồi, nếu không mì sợi này Hứa Linh còn thật không nhất định có thể làm ra được.

Một hồi công phu đã làm xong hai bát mì trứng cà chua, nhìn cũng không tệ.

Hứa Linh để Đoàn Phi ngồi bên bàn ăn, đưa mì cho nó, “Cẩn thận chút ăn, còn chút nóng đó!”

Đoàn Phi không dám tiếp mì sợi, nhìn Hứa Linh sợ Hứa Linh nói đùa, không dám ăn.

“Làm sao thế? Không biết ăn sao? Có cần mẹ đút con không?” Hứa Linh nhìn đứa nhỏ không nhận bát còn nghĩ nó không cần ăn nữa.

Đoàn Phi vậy mới dám nhận mì qua, ngụm nhỏ ngụm nhỏ ăn lấy, vừa ăn vừa nhìn sắc mặt Hứa Linh.

Lúc này ngoài cửa có tiếng xe đạp kêu lên, chắc là chồng nguyên chủ Đoàn Phi Phàm về rồi.

Chỉ là Đoàn Phi Phàm này đến cùng là người nào đây?

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Xuân Ấm: Gia Có Tiểu Phúc Thê