Saved Font

Trước/45Sau

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 23: Em Gái Thật Giống Con Khỉ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Vì sự cố nên mình đã nhầm lẫn tên nam chính, tên đúng của nam chính là “Đoàn Phi Phàm” nha. Xin lỗi mọi người về sự bất tiện này, mình sơ xuất quá!!! T.T

************************************************************************

Nghe thấy âm thanh Đoàn Binh đang say sưa ăn mì sợi bỏ xuống, liền vui vẻ chạy ra đón Đoàn Phi Phàm.

“Ba ba! Ba về rồi! Con nói cho ba nghe a mẹ con hôm nay không biết làm sao rồi? Như biến thành một người khác vậy, mẹ vậy mà không đánh em gái? Còn tắm cho em gái nữa? ba, ba, ba có nghe thấy không?” Đoàn Binh kéo ống quần Đoàn Phi Phàm đang không nói gì lắc lắc.

Đoàn Phi Phàm nhìn bé trai mập có mặt bánh to đang kéo ống quần của mình, ngoài mặt điềm tĩnh, nội tâm bắt đầu chế độ điên cuồng gào thét.

“Một giây trước còn đang ở hiện trường hôn lễ của dì lớn, giây sau thì đột nhiên đến ở xưởng gia công máy móc, một giây trước còn là thiếu niên nhanh nhẹn, giây sau biến thành ông chú bụng béo trung niên, giây trước còn có một cô con gái lolita bảo bối, giây sau nhiều thêm nhóc gấu béo rồi, có ai hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Tôn trọng qua tôi chưa? Đơn giản là ức hiếp người quá đáng!”

Đoàn Binh đợi nửa ngày không nghe thấy tiếng ba, thì nhìn thấy sắc mặt của ba biến đến biến lui, từng sớ thịt trên mặt run rẩy không ngừng, dọa cho nhanh chóng buông tay ra, ba ba không sao chứ?

Thôi kệ, đến cũng đã đến rồi! Cũng không cách nào rời đi, chỉ có thể nhận mệnh thôi!

Đoàn Phi Phàm mất tinh thần vỗ vỗ cái đầu của con trai ngốc rồi tiến vào phòng.

Hứa Linh cùng Đoàn Phi đang ăn mì sợi, nghe thấy âm thanh thì quay lại vừa nhìn, lại một lần cay mắt.

Cũng là người cao hơn mét sáu, nhìn trọng lượng một trăm tám, mặt trên người thân nống áo quần bông màu lam, vừa béo vừa dày căng phồng ra, nhìn như một quả bí đao lùn.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Đoàn Phi Phàm cũng bị vóc người Hứa Linh ngồi như ngọn núi nhỏ dọa một hồi, không chỉ mập mà còn đen, ngũ quan thì không khó nhìn, chỉ là một gương mặt bộ dáng không dễ để người khác dám dễ dàng tiếp cận.

“Đứa nhỏ này làm sao mà ốm như vậy a?” Đoàn Phi Phàm nhìn Đoàn Phi an an tĩnh tĩnh ăn mì kinh ngạt hỏi, một nhà này người đều mập như thế làm sao cô bé này lại ốm vậy?

Do kỳ quái nên giọng nói của Đoàn Phi Phàm cao lên một chút, Đoàn Phi đang ăn mì bị dọa cho đem đũa bỏ xuống hai tay ôm đầu quỳ trên đất, đùi còn không ngừng lắc lư.

“Đây là làm cái gì? Sao đột nhiên quỳ xuống rồi?” Đoàn Phi Phàm tiến lên muốn kéo đứa nhỏ đứng dậy.

Ai mà nghĩ qua vừa chạm vào cánh tay đứa nhỏ, cô bé liền bị dọa cho không ngừng cầu xin: “Con sai rồi, con không nên ăn mì sợi! Con có tội! Con đáng chết! Con đáng chết!”

Đoàn Phi Phàm bị làm cho không biết nên làm thế nào, nhìn Hứa Linh hỏi: “Đứa nhỏ làm sao bị đánh đến lợi hại như vậy? Ai làm ra?”

“Nào, Phi Phi đứng dậy a! Mẹ không đánh con nha, sau này đều không đánh con nữa nha! Yên tâm a! Đứng dậy đem mì ăn hết nha.” Hứa Linh vừa nói cũng quỳ xuống nhìn vào mắt nói với cô bé.

Đứa nhỏ nhìn Hứa Linh thật sự không có ý định đánh mình mới dám từ đất đứng dậy, cũng không dám ngồi xuống ăn rồi, nhỏ giọng nói: “Con ăn no rồi!”

Hứa Linh nhìn nửa bát mì sợi còn lại cũng không còn miễn cưỡng cô bé nữa, nghĩ trời còn chưa tối đi trung tâm y tế lấy thuốc mỡ bôi cho cô bé một chút, lại thoa thêm chút thuốc tiêu độc lên vết thương đang phát viêm kia.

“Anh tự làm cơm đi, tôi đưa Đoàn Phi đi trung tâm y tế lấy chút thuốc mỡ bôi vết thương, rồi mua bộ áo bông nhỏ, còn có giày bông.” Hứa Linh nhìn giày vãi trên chân đứa nhỏ cũng lộ cả ngón chân rồi, muốn mua cho đôi giày bông ấm áp.

“Được, cô đi đi, có chuyện gì đợi cô về rồi nói sau. Cô có tiền không? Đây là tiền công vừa được phát, tám mơi đồng tiền, cô cầm lấy đi đi.” Đoàn Phi Phàm đem tiền trong túi moi ra đưa cho Hứa Linh.

“Ba, không phải ba nói khi có tiền lương sẽ mua máy chơi game cho con sao? Con muốn mua máy chơi game! Còn muốn ăn thịt!” Đoàn Bính nhìn thấy người ta chơi máy trò chơi Tetris (trò chơi điện tử) rất là hâm mộ, quấn lấy Đoàn Phi Phàm đòi rất lâu mới đáp ứng lấy tiền lương tháng này mua cho cậu một cái.

“Máy chơi game có thể lần sau lại mua, nhưng trên người em gái con bây giờ đến cái áo bông với đôi giày bông cũng không có, sẽ lạnh hỏng đó.” Đoàn Phi Phàm không kiên nhẫn giải thích cho Đoàn Binh.

“Con mặc kệ, con chính là muốn! Nó không có đồ mang thì không đừng mang nữa! Dù sao cũng không lạnh chết! Con còn đang đợi máy trò chơi cùng thi đấu với Vương Tiểu Minh sát vách đây này!” Vừa nghe không mua cho mình, tiểu mập mạp không chịu được, lớn tiếng ồn ào.

“Cô đừng quản nó nữa, nhanh đưa đứa nhỏ đi đi.” Đoàn Phi Phàm kéo giữ Đoàn Binh không biết xấu hổ lại, để Hứa Linh nhanh đưa đứa nhỏ đi xem bệnh.

Trạm y tế cách đây không xa, Hứa Linh dứt khoát dẫn Đoàn Phi đi đến.

Hứa Linh nắm tay Đoàn Phi, rõ ràng cảm nhận được cô bé trốn rụt lại, rồi rất nhanh từ bỏ, “Đừng sợ, mẹ chỉ là nắm tay của con thôi!” Hứa Linh nhẹ giọng nói với cô bé.

Đoàn Phi ngây ngây gật gật đầu, không dám động nữa, mặc kệ Hứa Linh nắm tay mình.

Trước tiên đi trung tâm y tế bôi thuốc cho đứa nhỏ, lúc này đúng lúc giờ cơm, chỉ có bác sĩ già mặt mày hiền hậu ngồi đó đọc báo, nhìn thấy người đến hỏi bọn họ bị làm sao.

Hứa Linh để bác sĩ già xem xem vết thương trên người Đoàn Phi nói là xử lí một chút, nhìn thấy vết thương của đứa bé, vốn bác sĩ già vẫn còn đang cười hô hô sắc mặt trong chốc lát liền biến rồi, dùng ánh mắt khiển trách nhìn Hứa Linh, “Vết thương trên người đứa nhỏ là đánh lên đúng không? Đứa nhỏ mới lớn bao nhiêu mà dùng cách đánh như vậy, vạn nhất có nguy hiểm gì thì làm sao? Còn nữa cô không cho đứa nhỏ ăn cơm sao? Làm sao mà gầy như vậy? Ngày nay cũng không giống mấy năm trước khó khăn không có cơm ăn nữa, không làm trễ phát triển của đứa nhỏ sao? Nhìn tuổi cũng không nhỏ nữa là làm mẹ sao vậy?” Bác sĩ già nghiêm khắc phê bình Hứa Linh một trận.

Hứa Linh không cách nào giải thích cái gì chỉ có thể nhận sai lầm này, để bác sĩ già nhẹ tay bôi thuốc cho đứa nhỏ.

“Haizz! Yên tâm đi! Tôi không có ra tay nặng với đứa bé nhỏ như vậy đâu!” Bác sĩ già nhìn Hứa Linh hừm lạnh nói.

Xoay người thì thầm với Đoàn Phi nói: “Ông bôi thuốc cho con nha, nếu đau thì con nói với ông a!”

Đoàn Phi không lên tiếng để bác sĩ già bôi thuốc cho mình, bôi thuốc xong bác sĩ già đưa Hứa Linh một loại thuốc mỡ, “Một ngày bôi một lần, chú ý vết thương không được đụng nước, không ăn ớt, cho đứa nhỏ ăn nhiều cơm đó, cô xem xương sườn cũng sắp lòi ra rồi.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ ạ!” Hứa Linh cảm ơn bác sĩ rồi nắm tay đứa bé đi ra ngoài.

Gần ra khỏi cổng còn nghe tiếng bác sĩ già vọng ra: “Hừ, đúng là dạng ba mẹ gì cũng có a! Bản thân mập thành trái banh còn đứa nhỏ ốm như khỉ, cái thứ gì!”

Hứa Linh “…”

Từ trung tâm y tế ra trời có chút tối rồi, liền tiến vào một tiệm quần áo trẻ con bên đường mua áo bông nhỏ cho Đoàn Phi.

Hứa Linh để chủ tiệm lấy áo bông dày một chút và ấm, chủ tiệm nhìn nhìn hình thể của Đoàn Phi, lấy một kiện áo bông màu đỏ lớn cho Đoàn Phi mặc thử.

Đứa nhỏ mặc lên quá rộng rồi, lắc lư trên người. “Không sao, mặc bự chút có thể mặc mấy năm.” Chủ tiệm hòa giải.

“Rộng như vậy có thể giữ ấm không? Tiệm cô không còn loại nhỏ hơn sao?” Hứa Linh nhăn mày nhìn mặc lên như áo chồng opera, đây cũng quá khó coi rồi.

“Không có nhỏ rồi, đứa nhỏ tuổi này lớn nhanh quần áo đều mua bự một chút, hàng nhập đều lớn, cũng là đứa nhỏ nhà cô ốm quá.” Chủ tiệm vừa nhìn liền chú ý đến viết thương trên mặt Đoàn Phi rồi, không tiện nói gì, chỉ có thể uyển chuyển nói.

Hứa Linh chỉ có thể đưa đứa nhỏ lại vòng qua chỗ khác xem xem, cuối cùng ở một tiệm thời trang trẻ em mua được quần áo và giày bông không sai biệt lắm, còn có một thân sao áo thu quần thu, áo lót, như vậy tiền lương của Đoàn Phi Phàm giảm đi một nửa rồi.

Về đến nhà Đoàn Phi Phàm đang đợi hai người về ăn cơm, Đoàn Binh đang trước tivi đen trắng hứng thú xem Tây Du Ký, nhìn thấy Hứa Linh nâng đồ tiến vào liền chạy qua, giựt túi đồ qua liền bắt đầu đào với nhìn xem đồ vật trong túi.

“Làm sao toàn là quần áo a? Máy chơi game của con đâu? Không mua thịt sao?” Đem quần áo Hứa Linh mua cho Đoàn Phi vứt đến một góc, bịch cũng đáp đất rồi cũng không thấy gì khác.

Đem quần áo gì đó vứt ngồi bịch xuống là bắt đầu gào thét, “Con muốn máy chơi game! Con muốn ăn thịt! Ba mẹ đều lấy tiền tiêu cho nó rồi! Con thì sao? Con không chịu!” vừa gào vừa đạp loạn xạ, chính là không có nước mắt.

Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm đối mắt với nhau, đều không nhịn được cười ra ngoài, điệu bộ lăn lộn khóc lóc đường phố này học của ai vậy?

Đoàn Binh nhìn thấy hai người không chỉ không dỗ mình mà còn cười tới ra tiếng, cũng không gào nữa, đứng dậy nhìn hai người hét: “Con phải đi nói với bà nội là hai người ức hiếp con! Để bà nội đến thu thập hai người! Hứ!” nói rồi liền chạy ra ngoài.

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Trở lại! Trời tối rồi còn chạy đi đâu? Nói với ai cũng vô dụng, không phải là không mua máy chơi game cho con, trước tiên phải mua quần áo cần thiết cho em gái con, tháng sau rồi lại mua cho con, đừng náo nữa, còn náo nữa mẹ đánh con á!” Hứa Linh kéo Đoàn Binh đang chạy ra ngoài về.

“Con mặc kệ, con chính là muốn bây giờ! Nó không có quần áo mặc thì liên quan gì đến con, lạnh chết là đáng đời! Chết rồi bớt đi một người tiêu tiền kìa, thật tốt!” Đoàn Binh không bỏ qua nói.

Một cái “bốp” đánh lên mông Đoàn Binh đang náo loạn kia, “Nói chuyện kiểu gì đó? Nó là em gái con, là người nhà của con!” Hứa Linh tức đánh Đoàn Binh một cái.

Đoàn Binh bị đánh sững sờ một chốc, cái đánh này làm cậu nhớ ra mình chưa bị đánh qua bao giờ, “Mẹ đánh con làm gì? Không phải chính mẹ nói nó là đứa xui xẻo sao, chết rồi càng tốt sao? Đau quá a!” còn khóc lên nữa.

“Được rồi, còn náo loạn là ba cũng đánh con luôn, nhanh rửa tay ăn cơm đi, ba chiên cho con miếng thịt.” Đoàn Phi Phàm kéo Đoàn Binh qua ấn cậu lên ghế.

Đoàn Binh nhìn mặt hung dữ của hai người, cũng không dám náo loạn nữa, chỉ không tình không nguyện cầm lấy đôi đũa hận hận ăn cơm.

Ăn xong cơm Đoàn Phi Phàm dọn dẹp bát đũa, Hứa Linh đi đem giường hôm nay hai người ngủ dọn dẹp qua, để Đoàn Phi ngủ với mình.

Nhà của Đoàn gia là hai căn phòng, phòng lớn có chiếc giường lớn của hai vợ chồng ngủ, một chiếc giường nhỏ trong phòng của Đoàn Binh ngủ, Đoàn Phi thì để cô bé ngủ trên chiếc thảm ở cửa phòng lớn, nguyên chủ căn bản không để cô bé lên giường.

Dọn dẹp xong giường chiếu Hứa Linh ôm Đoàn Phi đang ngồi an an tĩnh tĩnh trên ghế lên giường, cởi quần áo của cô bé ra, đổi thành cái áo trong và quần thu áo thu mới mua, nhét cô bé vào trong chăn, sờ đầu của cô bé nói: “Con nằm một lúc, mẹ đi rửa chân rồi ngủ cùng với con a.”

Cả quá trình đứa nhỏ đều không có phản ứng, an an tĩnh tĩnh để mặc Hứa Linh sắp xếp, nghe thấy lời của Hứa Linh mới gật gật đầu.

“Đi ra ngoài một chuyến còn lại bốn mươi đồng tiền, bây giờ còn một tháng nữa kìa? Làm sao qua đây?” Hứa Linh đi ra nhìn thấy Đoàn Phi Phàm thu thập xong hỏi.

“Tháng này vừa bắt đầu, chỉ có thể tiết kiệm dùng thôi.”

“Chúng ta không vấn đề, Đoàn Phi phải bổ sung nhiều dinh dưỡng, tôi đi tìm việc làm, trong nhà chỉ dựa vào một mình công việc của anh thì không đủ dùng, vấn đề là làm gì bây giờ đây? Tôi phải ra ngoài đi làm, Đoàn Phi đưa ai trông giùm, con bé bây giờ còn trong trạng thái như vậy.” Hứa Linh nói một loạt lo lắng ra.

“Ừm…” Đoàn Phi Phàm còn chưa nói chuyện thì nghe thấy tiếng của Đoàn Binh từ trong phòng chuyền ra.

“Đều tại mày! Nếu không phải là mày thì tao có thể mua máy chơi game rồi, với cái bộ dạng ốm như khỉ của mày mà còn mặc đồ mới? Cởi ra cho tao! Còn hại tao bị mẹ đánh, tao cũng đánh mày, đều tại mày!” còn có âm thanh bốp bốp.

Hai người chạy đến trong phòng nhìn, Đoàn Binh đang đè lưng Đoàn Phi xuống đánh, vừa đánh vừa mắng.

Mà hốc mắt Đoàn Phi điên cuồng chảy cũng không dám lên tiếng động, tận lực cắn chặt môi nhịn.

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Hồn