Saved Font

Trước/45Sau

Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Làm Mẹ Tồi

Chương 40: Để Con Mỗi Ngày Có Thịt Ăn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
**Nhóm dịch: Tam Kim

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

Thời tiết lạnh rồi, Thụy Thụy cũng tiến hành phẫu thuật lần thứ hai.

“Mẹ! Con khỏe rồi thì không phải là đứa bé dơ nữa đúng không?” Tiểu Thụy Thụy nằm trên giường bệnh truyền nước biến một mặt nghiêm túc hỏi Hứa Linh đang ngồi bên cạnh giường bé.

“Thụy Thụy nhà chúng ta trước nay không phải là đứa bé dơ nha?” Hứa Linh hoang mang làm sao bé hỏi như vậy?

“Nhưng mấy bạn nhỏ khác đều nói trên người con có mùi hôi phân, đều không chơi với con!” Thụy Thụy cuối thấp đầu không vui lẩm bẩm.

Tuy là Hứa Linh rất là chăm chỉ thay đồ cho Thụy Thụy, nhưng đứa nhỏ không muốn cứ ở trong phòng oi bức, muốn ra ngoài chạy nhảy. Nhưng bé hoạt động lợi hại như vậy liền không khống chế được, phân màu vàng liền men theo quần rơi xuống, đứa trẻ khác nhìn thấy liền bịt mũi nói bé thối.

Thời gian dài rồi bé cũng không gào ra ngoài nữa, mỗi ngày đều ngồi bên cửa sổ nhìn các bạn nhỏ khác chạy đến chạy đi.

Hứa Linh xoa xoa đầu tóc Thụy Thụy, cười nói với bé: “Đợi sau khi chúng ta xuất viện Thụy Thụy liền khỏi rồi, liền có thể cùng các bạn khác chạy đi chơi rồi!”

“Thật không?” đứa bé cả mặt bất ngờ nhìn Hứa Linh.

“Đương nhiên thật rồi, mẹ có khi nào gạt con không?” Hứa Linh chạm nhẹ mũi bé.

“Quá tốt rồi! Mẹ! Con vui qua nha!” Thụy Thụy nghe được đảm bảo của Hứa Linh, vui vẻ ôm cô nói.

“Hai người đang nói gì đó? Vui như vậy? Thụy Thụy! Xem ba mua đồ ăn ngon gì cho con nè?” Đoàn Phi Phàm đẩy cửa tiến vào thấy hai mẹ con đang ôm nhau hào hứng hỏi.

“Ba! Sao hôm nay ba về sớm thế a? A! là bánh kem!” Thụy Thụy phát hiện bánh kem trong tay Đoàn Phi Phàm bất ngờ gào.

“Là bánh kem dâu tây con thích ăn nhất nè, nào, ba ba đút con ăn được không?” Đoàn Phi Phàm nói rồi mở hộp lấy bánh kem nhỏ ra.

“Được! Ba ba nhanh qua đây nha!” Thụy Thụy đợi không kịp gọi Đoàn Phi Phàm đút mình ăn bánh kem.

Hứa Linh chỉ có thể lui đến cuối giường, để ba con hai người tụm lại với nhau, nhìn hai người chơi khá vui liền đến nhà tắm đem đồ Thụy Thụy thay ra đi giặt đồ.

“Yo! Bác sĩ Lí, sao cô lại đứng ở cửa thế?” Hứa Linh vừa muốn đi ra nhìn thấy bác sĩ Lí đứng ở cửa muốn cô tiến vào.

“Không cần, tôi chỉ đến đây xem bé! Phẫu thuật của bé khá thành công, các cô chăm sóc rất tốt! Nhìn xem tình cảm với ba bé cũng tốt rồi, bây giờ không còn bài xích tiếp xúc với ba rồi?” bác sĩ Lí vội lắc tay nói không cần vào, chỉ là không yên tâm đến xem thử.

“Lúc mới đầu Thụy Thụy cũng không muốn ba ba ôm, hết cách ba bé chỉ có thể đeo mặt nạ động vật với Thụy Thụy, kể chuyện cổ tích cho bé. Biết bé thích câu chuyện tràn ngập niềm vui, liền hóa trang thành sói xám, để Thụy Thụy dùng gậy đập mình, nói với Thụy Thụy người xấu ức hiếp bé bị đánh chạy rồi. Từ từ Thụy Thụy mới có thể tiếp nhận ổng, cũng không bài xích ổng bế nữa.” Hứa Linh cầm chậu nói với bác sĩ.

Bác sĩ Lí nghe Hứa Linh ns đẩy đẩy mắt kính, cười nói với cô: “Đúng là vui thay cô, cô có một người chồng tốt như vậy, tôi ở bệnh viện nhiều năm như vậy, đàn ông có thể làm đến như vậy không nhiều đâu! Hai vợ chồng anh chị rất giỏi! Gặp phải chuyện xấu hơn nữa cũng không oán hận, lạc quan tích cực đối mặt với cuộc sống, Thụy Thụy mới có thể hồi phục nhanh như vậy, mới có thể lần nữa lộ ra nụ cười!”

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Sự việc đã phát sinh rồi còn oán trách cũng không có tác dụng, chúng tôi làm ba mẹ nếu không kiên cường thì đứa nhỏ phải làm sao? Thật ra cũng không có gì, kiên cường một chút là qua được rồi!” Hứa Linh ngại ngùng nói, nếu không có Đoàn Phi Phàm giúp đỡ, nếu chỉ có mình cô chắc là sớm đã sụp đỗ rồi.

“Đúng vậy! Cuộc sống rồi cũng sẽ tốt thôi! Cố lên nào! Sau này có chuyện gì tùy thời có thể gọi điện cho tôi, có thể quen biết hai người tôi rất vui! Nhanh đi làm đi!” bác sĩ Lí vỗ cánh tay Hứa Linh để cô đi giặt quần áo.

Ở một tuần, liền để bọn họ xuất viện, chỉ cần định kỳ đến kiểm tra là được rồi.

Lần này ở bệnh viện cũng đem hết tiền quyên góp của các bạn trên mạng và tiền lương của Đoàn Phi Phàm tiêu hết rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, công trường cũng lục tục ngưng làm rồi, Đoàn Phi Phàm không có công việc chỉ có thể đi thị trường lao động đi dạo xem có thể tìm được công việc tạm thời không, làm ít việc vặt kiếm chút tiền.

Cứ như vậy thì cũng không phải cách, chung quy công việc của thị trường lao động không phải mỗi ngày đều có, Thụy Thụy còn phải uống thuốc mỗi ngày, Hứa Linh và Đoàn Phi Phàm liền thương lượng vẫn giống đời trước bán chút điểm tâm sáng đi, làm lớn nữa bọn họ cũng không có tiền vốn làm.

Muốn bán bữa sáng phải có địa điểm, tiểu khi họ ở hai bên lại có không ít cửa hàng cho thuê, chỉ là bọn họ không có tiền thuê nhà, chỉ có thể đến thị trường đồ cũ mua một xe đẩy bán đồ ăn mới một chút, trước mở một sạp đồ ăn sáng đi.

Dùng xe đẩy bánh bao liền không cách nào hấp bánh bao rồi, hai người liền thương lượng bán bánh quẩy và đậu phụ sốt tương, cháo bát bảo còn có bánh rán.

Trước kia hai người chỉ biết làm cháo bát bảo và đậu phụ sốt tương, còn về bánh quẩy và bánh rán thì cũng dễ học, xem video trên mạng, đến quầy bánh quẩy của người ta, quầy bánh rán xem trộm, về nhà hai người ở nhà làm thực nghiệm, rồi sau đó ăn vô số lần bánh quẩy và bánh rán mùi vị không ra làm sao mới tính thành công.

Thụy Thụy cũng thở ra một hơi, “Ba mẹ cuối cùng học được rồi, con cuối cùng không cần mỗi ngày đều ăn bánh quẩy rồi!”

Tác phẩm luyện tập thất bại vứt đi quá lãng phí rồi, đều là tiêu tiềm mua về cả, một nhà liền chỉ có thể ăn như cơm thôi.

“Xin lỗi nha! Để Thụy Thụy cùng ba mẹ ăn nhiều bánh quẩy không ngon như vậy, đợi ba ba kiếm được tiền rồi mỗi ngày chúng ta đều ăn gà vịt cá thịt như thế nào?” Đoàn Phi Phàm nghe lời Thụy Thụy nói quỳ xuống áy náy xin lỗi Thụy Thụy.

“Không cần thịt, con chỉ cần ba mẹ!” Thụy Thụy biết trong nhà không có tiền không muốn ba mẹ mỗi ngày cực khổ như thế, chỉ cảm thấy không ăn thịt thì bớt tiền rồi, nói xong còn giơ tay nhỏ lau sạch một mì trên mặt Đoàn Phi Phàm, hôn Đoàn Phi Phàm một cái.

Ánh mắt Đoàn Phi Phàm ướt rồi, ôm Thụy Thụy, “Do ba ba vô dụng, ba ba nhất định phải để Tiểu Thụy Thụy mỗi ngày ăn được thịt.”

Hứa Linh nhìn hai người mắt mình cũng ướt, cũng quỳ người xuống ôm hai người, “Được rồi, từ từ rồi cũng sẽ tốt lên thôi, chỉ cần người một nhà chúng ta cùng nhau thì cái gì cũng không sợ!”

Chuẩn bị đầy đủ hết liền bắt đầu kinh doanh thôi, sáng sớm bốn giờ hai người liền phải xuống giường chuẩn bị đồ đạc, nhà đang ở là căn nhà cũ hiệu quả cách âm không tốt, vì không để ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi và Thụy Thụy ngủ, hai người căn bản không nói chuyện, làm gì cũng nhẹ tay nhẹ chân, sợ làm làm âm thanh lớn.

Chưa đến sáu giờ liền phải mở quầy rồi, để Thụy Thụy ở nhà một mình ai cũng không yên tâm, chỉ có thể gọi bé dậy, mặc đồ dày dày, dùng dây đeo cột sau lưng Đoàn Phi Phàm, đội lên cái mũ dày dẫn bé cùng bán điểm tâm sáng.

Dừng xe đẩy ở trên phố, hai người vội nấu bánh quẩy chiên ngập dầu, lấy cháo bát bảo và đậu phụ sốt tương đã sớm nấu xong trong thùng sắt lớn ra.

Do Đoàn Phi Phàm cõng Thụy Thụy, Hứa Linh sợ dầu bắn ra bỏng đến bé liền tự mình rán bánh quẩy, để Đoàn Phi Phàm bày bánh rán.

Người đi đường thấy hai vợ chồng trẻ cõng con bán bữa sáng, có một số người liền dừng lại mua một ít.

Một bác gái mua bánh quẩy cho cháu hỏi Hứa Linh: “Cô gái, nhìn cô không lớn lắm đi? Sao không để mẹ chồng cô giúp chăm đứa nhỏ? Trời đông lạnh như vậy dẫn theo đứa nhỏ ra ngoài lạnh biết bao a!”

Hứa Linh vừa bận gói bánh quẩy cho bác gái vừa giải thích: “Bác gái, mẹ chồng ở nhà dưới quê, trong nhà không có ai trông đứa nhỏ, thật sự không yên tâm để nó ở nhà một mình chỉ có thể dẫn đi, con biết trời lạnh, nhưng cũng hết cách a!”

Bác gái nhận lấy bánh quẩy gật đầu, “Đúng a, đều không dễ dàng a! cô gái, sau này mỗi ngày tôi đều đến đây mua bánh quẩy của nhà cô, cũng gọi người tiểu khu đến nhà cô mua bữa sáng!”

(Truyện đăng chính thức trên Dtruyen” https://dtruyen.com/moi-lan-tinh-day-deu-lam-me-toi/”)

“Cảm ơn bác gái nha!” Hứa Linh cười cảm ơn bác gái nhiệt tình! Cảm thấy cơ thể cũng không lạnh nữa.

Thụy Thụy được Đoàn Phi Phàm cõng ngủ một giấc tỉnh dậy thấy ba cõng mình bận rộn làm cháo cho người ta, nói cái gì cũng không chịu ở trên lưng ngồi, cứ đòi xuống.

Đoàn Phi Phàm chỉ có thể để bé xuống, “Xuống rồi thì ngàn vạn không được chạy loạn nha! Ba mẹ bận lên sợ trông không được con đó.” Đoàn Phi Phàm không yên tâm dặn đi dặn lại Thụy Thụy.

“Ừm! Con đâu cũng không đi, chỉ ở đây nhìn ba mẹ, con xuống rồi thì ba thoải mái rồi!” Thụy Thụy gật đầu bảo đảm, bé chính là lo ba cõng mình sẽ mệt.

“Không sao, con lại không nặng, ba rất vui có thể cõng con đó!” Đoàn Phi Phàm tranh thủ lúc rảnh trả lời Thụy Thụy một câu.

“Nào, Thụy Thụy, uống chút cháo bát bảo ấm người nè, con đói không, có muốn ăn một cái trứng rán không?” Hứa Linh sợ bé lạnh, đưa chén bát bảo cho bé để bé ấm người.

“Con không đói, trứng gà để bán lấy tiền đi!” bê chén cháo bát bảo Thụy Thụy lắc đầu nói không đói.

Xung quanh người đang đợi bánh rán đều khen Thụy Thụy hiểu chuyện, khen đến Thụy Thụy ăn cháo ngại cuối đầu luôn.

Đến chín giờ trên phố không có người nữa, bận rộn cả buổi sáng hai người mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, cháo bát bảo và đậu phụ sốt tương còn lại hai người ứng phó một bữa.

Bọn họ thuê nhà ở lầu bốn, xe đẩy chỉ có thể để ở dưới lầu, Hứa Linh lo để dưới sẽ ảnh hưởng người khác, dù gì xe đẩy của mình chiếm vị trí lớn quá.

Bà lão ở lầu một sau khi biết được liền chủ động đề xuất để Hứa Linh đem xe để trong viện nhà bọn họ, như vậy vừa an toàn, lại không ảnh hưởng người khác.

Hứa Linh rất cảm kích đối với sự giúp đỡ của bà lão hảo tâm, buổi sáng mỗi ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà họ, người nhà bà lão muốn đưa tiền, Hứa Linh nói cái gì cũng không cần, lấy tiền thì lòng cô thật sự rất áy náy.

Đông đi xuân đến, cho đi sẽ có hồi báo thôi, bán nửa năm điểm tâm sáng hai người cuối cùng cũng tích đủ tiền thuê cửa tiệm, có thể mở tiệm điểm tâm rồi, như vậy Thụy Thụy liền có thể ngủ ở trong tiệm rồi, không cần buổi sáng mỗi ngày cùng hai người chịu lạnh rồi.

Do hai người dùng liệu chân thành, dầu để chiên bánh quẩy cũng đổi mỗi ngày, cháo bát bảo thực sự rất ngon, người phụ cận tiểu khu mỗi ngày đều đến ăn sáng, chính là không ăn cái khác muốn gói một bát cháo bát bảo đem đi.

Nhìn thấy cháo bát bảo bán tốt như vậy, hai người trực tiếp đem cháo bát bảo làm thành thức uống để trong tiệm bán. Không nghĩ đến không cẩn thận liền trở thành hàng hot trên mạng, uống qua đều đến mua lại, có một lần xuất hiện hiện tượng xếp hàng mua.

Còn có người đem cửa tiệm điểm tâm này của bọn họ đăng lên mạng, nói mỗi ngày nhìn một nhà tương thân tương ái đều có thể ăn nhiều thêm một cái bánh quẫy.

Người đến vì danh tiếng càng ngày càng nhiều, hai người chỉ có thể mở rộng diện tích cửa tiệm, tuyển người phụ giúp, ngày tháng trải qua càng ngày cùng tốt.

“Các người biết không? Bà chủ tiệm điểm tâm lúc chín tuổi bị ông già đùa giởn qua đó, còn mang thai nữa, đứa con sinh ra liền bị bóp chết rồi! Hô hô! Người phụ nữ dơ như vậy làm cơm, các người làm sao ăn xuống được vậy?” ngay dưới một vùng chuyện tốt, một người nghe đâu biết sự tình đã phá vỡ cuộc sống bình yên.

Trước/45Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Bất Diệt Bá Thể Quyết