Saved Font

Trước/265Sau

Mỹ Nhân Quạt Hợp Hoan

Chương 97: Như Ngồi Trên Bàn Chông

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 97 : Như ngồi trên bàn chông

Ngay lúc Quách Thành An rời đi, Lâm Nhữ nháy mắt với Hà Lịch, xã giao với các thương hộ mấy câu rồi mượn cớ ra về.

Phòng thiền khá xa chính điện, tiếng tụng kinh vọng từ xa, yên tĩnh có trật tự. Lâm Nhữ không báo lại với các tăng nhân là hai người phải rời khỏi, chỉ nói rằng có hơi khó chịu nên đi dạo các nơi. Hai người đi vòng tránh chỗ có nhiều người để xuống núi, ra khỏi cửa chùa giục ngựa về thành.

Nàng đoán hẳn Quách Thành An sẽ tìm Lâm Nguyên bàn bạc. Có thể Lâm Nguyên sẽ chạy đến ngăn cản các thương hộ phúng viếng để sơn thân vàng cho tượng phật. Nàng kiên quyết không giao vàng vào tay Lâm Nguyên. Nếu Lâm Nguyên nói ở trước mặt mọi người mà nàng bác bỏ gã thì không ổn, chi bằng tránh đi.

Trong các thương nhân không thiếu người nhạy bén, nếu nàng đối đầu với Lâm Nguyên, khi ấy sẽ có người nhìn thấu ý đồ của Nguyên mà từ chối gã.

Dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không nên ở lại.

Vào thành chưa đi được bao xa đã đụng độ Lâm Nguyên. Lâm Nhữ thầm kêu khổ, đang giữa đường cái không thể giục ngựa quay đầu lại, giả vờ không thấy cũng chẳng được, cắn răng ghìm ngựa đi về trước. Lâm Nguyên càng lúc càng gần nàng, vẻ mặt xanh mét của gã càng thấy rõ. Tâm tư của Lâm Nhữ xoay vòng, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Hà Lịch: “Biểu ca, huynh nhìn gã có giống vừa xích mích với Quách Thành An không? Chúng ta có cần thuận thế đâm chọt thêm?”

Hà Lịch cũng có đánh giá như vậy, nói ngay: “Dù phải hay không thì chúng ta chỉ bận tâm đến việc làm của mình, châm ngòi được thì có lợi, mà không được cũng chẳng tổn thất, dù sao lần này châm ngòi thì gã nghe nhiều cũng sẽ dấy lên hiềm khích.”

Hai người phối hợp ăn ý, cũng chẳng cần hẹn trước, người hỏi kẻ đáp mấy lời để Lâm Nguyên dễ dàng nghe được ở sau lưng.

Nghiêng đầu nhìn Lâm Nguyên thở hổn hển giục ngựa rời đi, Lâm Nhữ vui vẻ không ngừng: “Lòng tham của người này rộng lớn nhưng lá gan lại quá bé.”

“Chưa hẳn gã sẽ tìm Quách Thành An hỏi tội.” Hà Lịch như có điều suy nghĩ mà nói.

“Dù không tìm thì dây gai đã gieo ở trong lòng.” Lâm Nhữ cười nói.

Hai người đi dạo không chủ đích, đang nói chuyện thì đi qua phường Cát An. Lâm Nhữ ghìm ngựa, từ cửa phường nhìn vào.

Đêm nọ giận dữ phạt gậy Hà Dư thật nặng xong thì ra lệnh đuổi y rời khỏi Phương phủ, dù trong miệng cứng rắn nhưng vẫn là biểu đệ thân thích của nàng, cũng là đệ đệ ruột của Hà Lịch, vẫn phải âm thầm an bài ổn thỏa.

Sau khi Hà Dư đột nhập vào lầu Thuật Hương mưu đồ cưỡng đoạt mà không được, Lâm Nhữ đã có ý định đuổi y ra khỏi phủ. Nàng sai nười tìm mua nhà, sân nhỏ hai gian ở phường Cát An, tuy không quá rộng nhưng rất tốt. Tối hôm đó Hà Dư dọn qua, về người hầu hạ sinh hoạt cho y thì Lâm Nhữ đã sai Thư cửu nương dò hỏi, hai nô tỳ thiếp thân của Hà Dư, thêm cả hai cô lấy từ chỗ Hà Lịch đều đã là người của y nên không thể giữ lại bèn đưa qua, còn có hai tên nô bộc Cảnh Thiên với Thần Dương đã quen theo Hà Dư ăn uống vui đùa cũng muốn đi, những người khác thì không muốn. Lâm Nhữ lấy khế ước bán thân của sáu người đưa cho Hà Khương thị, lại cho bà thêm hai mươi xâu tiền đủ để trị thương cho Hà Dư, không cho thêm nữa, sắp xếp từ nay về sau mỗi tháng cho họ mười xâu tiền sống qua ngày không lo chết đói, không để Hà Dư ăn chơi đàng điếm.

“Huynh có muốn vào thăm di mẫu một lát không?” Lâm Nhữ hỏi.

“Không đi.” Hà Lịch lắc đầu, tầm mắt từ tay đang giữ cương ngựa lướt qua, rủ xuống che đi đau lòng nơi đáy mắt.

Ngày đó sau khi lôi Hà Dư về phủ nghe được y đốt ngựa thả ra, Lâm Nhữ bị thương, hắn đột ngột biến sắc mặt. Nếu không phải Lâm Nhữ một mực ngăn cản thì hắn đã giết Hà Dư rồi.

Hắn hối hận tự trách, nếu đuổi Hà Dư ra khỏi nhà họ Phương sớm một chút thì không đến nỗi làm Lâm Nhữ bị thương rồi.

Lâm Nhữ dưỡng thương suốt nửa tháng, mỗi ngày hắn đều muốn nhai Hà Dư mấy lần, mẫu thân là tòng phạm nên không muốn đi thăm.

Lâm Nhữ cũng chẳng thích Hà Khương thị cùng Hà Dư. Hà Lịch không vào thì cũng không kiên trì, hai người giục ngựa rời đi.

Nếu họ vào liền biết được, cuộc sống của Hà Dư vô cùng sung sướng. Y đã cùng một đám bằng hữu rượu chè ra khỏi thành Nhuận Châu đến kinh thành vui đùa rồi.

Đêm đó Phương Khương thị không cản việc Lâm Nhữ ra lệnh phạt hình với Hà Dư, thấy tỷ tỷ của bà khóc như đứt từng đoạn ruột nên vô cùng áy náy.

Hà Dư có ý đồ gây rối với Cẩm Phong, làm hại Lâm Nhữ bị thương. Phương Khương thị không muốn phản đối quyết định của Lâm Nhữ để giữ Hà Dư lại trong phủ. Nếu đã không thể giữ Hà Khương thị và Hà Dư thì bồi thường ở mặt khác, lấy vốn riêng mười mấy năm đưa cho Hà Khương thị, kêu người tránh Lâm Nhữ đưa qua cho Hà Khương thị.

Hà Dư vui vẻ không ngừng, kêu to gặp họa được phúc.

Nhà họ Phương nhiều đời khoan dung trung hậu. Tuy nói Phương Đức Thanh và Lâm Nhữ cai quản nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ dùng trọng hình, tính cách hạ nhân giống như chủ nhân. Phương Vị rất ôn hòa, ra tay dùng hình với Hà Dư theo lệnh Lâm Nhữ không quá tàn nhẫn. Hà Dư muốn Hà Khương thị đau lòng nên khóc lóc ỏm tỏi, thực ra thương tích không quá nặng, tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng là bình phục.

Hà Dư cầm tiền ra ngoài chơi đùa, cũng chẳng muốn sai người báo lại cho Phương Hương Văn tiếng nào. Y dặn Hà Khương thị, nếu Phương Hương Văn có tìm đến thì báo lại nàng rằng y bị thương rất nặng, phải ra ngoài chữa trị, còn nói: “Mẫu thân cũng đừng đối xử quá tốt với cô ta, đỡ cho con về sau không thể bỏ rơi cô ta được.”

Trước mắt y không muốn phân rõ ràng với Phương Hương Văn, ngẫm nghĩ hơn nghìn lượng này nếu dùng hết rồi còn không nghĩ ra cách nuốt chửng gia tài nhà họ Phương thì vẫn phải ra tay trên người Phương Hương Văn.

Mà phải thân mật lá mặt lá trái với Phương Hương Văn thì y cũng chẳng muốn, nên cố ý lạnh nhạt thờ ơ nàng.

“Làm vậy có được không? Dù gì người ta cũng là một thiếu nữ vì con mà đến cả đồ của mẫu thân ruột thịt cũng trộm, con làm thế quá bạc tình.” Hà Khương thị khó xử.

“Vừa đê tiện, không biết ăn nói lại chẳng giỏi giang gì, ai thèm cưới cô ta.” Hà Dư bĩu môi hừ một tiếng rồi nói: “Người con muốn lấy là biểu tỷ Cẩm Phong kìa. Biểu tỷ Cẩm Phong có một nửa gia sản làm của hồi môn, cô ta sao có thể so sánh được.”

Hà Khương thị buồn rầu không biết làm sao cho phải. Nếu Phương Hương Văn tìm đến thì không thể lạnh nhạt với nàng được, chỉ đành căn dặn người làm bà không muốn qua lại với người của Phương phủ, đừng để Phương Hương Văn biết họ đang ở đâu.

Hai tên nô bộc được dẫn đến đã theo Hà Dư ra khỏi cửa, bốn nô tỳ thấy qua Phương Hương Văn ở Phương phủ đều không thích bản tính kiêu căng hống hách của nàng. Tính tình Phương Khương thị rất tốt, Cẩm Phong là con gái bà nên cũng không tệ, sức khỏe lại yếu ớt, ắt cũng sẽ không trách phạt đánh mắng thị thiếp của lang quân. Bốn người mong đợi sau khi Hà Dư cưới Cẩm Phong, bọn họ sẽ không bị chủ mẫu trút giận, nên rất vui lòng giúp bà lừa gạt Phương Hương Văn, không hề lộ chút tin tức nào đến Phương phủ.

Phương Hương Văn thấy tình lang bị thương nặng, lòng như lửa đốt.

Nàng muốn ra mặt giùm Hà Dư nhưng sợ Lâm Nhữ tố giác chân tướng trước mặt mọi người, khi đó không đợi Lâm Nhữ ra tay đã bị Liễu thị xé xác nên nàng phải nhịn.

Đêm ấy Hà Dư bị đuổi ra khỏi phủ, sau đó nàng có hỏi thăm nhiều lần nhưng không hỏi được tin tức của y. Nàng như ngồi trên bàn chông, sợ Hà Dư bị thương nặng không được chữa trị, cũng sợ Hà Dư bạc tình. Nàng nằm hay ngồi đều không yên, muốn ra khỏi phủ tìm, nhưng Lâm Nhữ ở trong phủ dưỡng thương nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hôm nay nghe nói Lâm Nhữ đến phường quạt xử lý công việc, lúc này nàng mới đi lại khắp nơi, có thể hỏi được ai đều đã hỏi, nhưng ai cũng bảo không biết tung tích của Hà Dư.

Phương Hương Văn hết cách, đành chường mặt đi hỏi Phương Khương thị.

Cẩm Phong có người nối dõi, tâm tình của Phương Khương thị tốt lắm, gian Phù Dung khôi phục lại cách bày trí ngày xưa, nguy nga lộng lẫy, xiêm áo cũng không thuần một màu trắng nhạt nhòa nữa. Hôm nay Vương đại phu bắt mạch cho Tố Tâm và Tố Vấn, chuẩn đoán thực sự đã mang thai, thai tượng rất tốt, Phương Khương thị vui mừng quá đỗi. Cẩm Phong nghỉ trưa, bà không có gì làm nên về gian Phù Dung, ngồi trước bàn dài bằng gỗ hoa lê, trên bàn trải gấm đỏ, muốn đích thân thêu yếm trẻ con. Trên người bà là áo tay rộng bằng gấm màu ráng khói, váy dài nhẹ buông, bên dưới là đầm dài bằng gấm the màu nhũ đỏ uốn lượn trên bệ, trên váy thêu đóa mẫu đơn lớn, tao nhã ung dung.

Phương Hương Văn đi vào, Phương Khương thị chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt chưa hề dừng lại lâu trên người nàng, cúi đầu cắt vải may yếm.

Phương Hương Văn ngồi xuống trước bàn, đưa tay ân cần giúp Phương Khương thị căng vải, nhỏ nhẹ hỏi: “Đại mẫu thân có biết nhị biểu ca nhà họ Hà đi đâu không? Đêm đó bị thương nặng như vậy không có gì đáng lo chứ?”

Phương Khương thị dừng đường kéo, ngẩng đầu nhìn nàng, mặt mày ôn hòa hiện lên ý tứ soi xét mãnh liệt.

Phương Hương Văn giật mình, tầm mắt dao động, không đợi Phương Khương thị lên tiếng, vội đổi đề tài, cười nói: “Đại mẫu thân muốn cắt gì thế ạ?”

“Xem qua chút thôi, cũng chưa có dự định.” Phương Khương thị nhàn nhạt nói, cất kéo, đỡ trán, đứng dậy: “Mẫu thân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, con đi đi.”

“Để con dìu đại mẫu thân.” Mục đích chưa đạt được nên Phương Hương Văn không muốn rời đi.

“Không cần.” Phương Khương thị phất tay, cho gọi Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ tiến lên, nâng tay Phương Khương thị bước vào trong. Hồng Diệp vội kêu nô tỳ đốt lò xông hương, lại sai một người đến xoa bóp chân cho Phương Khương thị.

Mọi người bận bịu, một người sống sờ sờ như Phương Hương Văn đứng trong sảnh tựa vô hình.

Trước/265Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tu La Đan Thần