Saved Font

Trước/171Sau

Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 150

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Qing Yun

Thi học kỳ xong là tiến vào kỳ nghỉ đông, Việt Khê và Hàn Húc hiển nhiên đều phải về thành phố A, nhóm chú Phúc cũng muốn về thành phố A cùng cô. Bố cục tòa nhà ở hai thành phố giống nhau, Việt Khê dọn đi nửa năm, trong nhà vẫn sạch sẽ tinh tươm, có thể đi vào ở ngay.

Vào đông tiêu điều, ngoài những cây thường xanh còn cành lá xum xuê thì cây cối khác đều đã rụng hết lá. Không biết Hàn Húc đào được gốc mai hồng ở đâu, cậu trồng nó vào trong sân nhà Việt Khê, tuyết trắng rơi xuống, mai hồng nở rộ, màu đỏ xen lẫn trong màn tuyết trắng tạo ra khung cảnh đẹp cực kỳ.

Ngày hôm đó, Mạnh Tân đưa Niên tới nhà, cả người Niên đỏ rực, chỉ là nhìn nó khá uể oải, trên người có tầng ánh sáng công đức, có điều nhạt đến mức gần như không nhìn thấy.

“Tháng trước ít nhiều nhờ có nó mà phá được một vụ án về chất cấm.” Mạnh Tân vỗ đầu Niên, cười nói, nhìn dáng vẻ khá yêu thích nó.

Không thể không nói, nhờ có Niên giúp đỡ làm sở cảnh sát bọn họ như hổ mọc thêm cánh, rất nhiều vụ án giảm tính nguy hiểm hơn, ví dụ như vụ án về chất cấm lần này, ít nhiều nhờ có Niên nên sở cảnh sát bọn họ không có ai bị thương.

“Chỉ là…” Mạnh Tân nhíu mày, nói: “Không biết vì sao, gần đây tinh thần Niên không tốt lắm, cho nên anh muốn nhờ em nhìn xem có phải nó bị bệnh không.”

Việt Khê duỗi tay gọi Niên đến, bây giờ chiều cao của nó chỉ đến đầu gối người trưởng thành, vì có thuật pháp của Hàn Húc nên vẻ ngoài của nó không khác chó bình thường là bao. Việt Khê duỗi tay thu hồi thuật pháp trên người nó, Niên lập tức biến về dáng vẻ ban đầu.

Niên cao chừng một mét, lông đỏ như lửa, trên đầu có hai cái sừng, nhìn mặt rất hung ác. Đây vốn là hung thú ăn thịt người nên nhìn hung ác là lẽ thường tình, có điều so với Niên thú trong truyền thuyết, con Niên này không chỉ chưa từng giết người mà trên người còn có ánh sáng công đức, điều này cũng coi như hiếm lạ.

Kiểm tra cơ thể Niên một hồi, Việt Khê không dấu nổi nghi ngờ: “Cơ thể nó không có việc gì, chỉ hơi thiếu máu thôi, huyết khí không tràn đầy, ăn uống đầy đủ vào là được.”

Niên còn bị thiếu máu sao?

Mạnh Tân chớp mắt, miễn cưỡng tiếp nhận câu trả lời này.

Hàn Húc đi vào từ biên ngoài, so với trước khi, khí chất của cậu càng thêm ôn hòa vô hại, trên người như tản ra một loại hào quang thánh nhân.

Mạnh Tân lúng túng nói: “Nhìn Hàn Húc càng ngày càng…”

Anh ấy cũng không biết nên hình dùng thế nào, cũng không biết vì sao, rõ ràng Hàn Húc rất ôn hòa, nhìn chính là cậu thanh niên tốt bụng, nhưng so với Việt Khê lãnh đạm thì Mạnh Tân vẫn sẵn lòng qua lại với Việt Khê hơn.

Niên thú vừa thấy Hàn Húc liền rên lên nức nở, nó co người lại, lỗ tai rũ xuống, nhìn cực kỳ đáng thương, như là nó rất sợ Hàn Húc.

Mạnh Tân nhớ đến một chuyện, nói: “Đúng rồi, lần này đến đây ngoài vấn đề của Niên ra anh còn một chuyện muốn nhờ em. Anh có một người bạn, con cậu ấy gặp chuyện, bác sĩ khám không ra bệnh, ông cụ nhà cậu ấy nói là bị mất hồn, cho nên anh muốn nhờ em đi xem thử.”

Việt Khê gật đầu đồng ý, cô nói anh ấy cho mình địa chỉ, khi nào có thời gian sẽ đi xem.

Xong xuôi mọi việc, Mạnh Tân không ở lại lâu, anh ấy chỉ nói mấy câu rồi ra về.

Chờ cả hai đi rồi, Việt Khê mới hỏi Hàn Húc: “Anh làm gì Niên thú à, sao nó sợ anh thế?”

“Chỉ xin nó ít máu thôi…” Hàn Húc ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Niên thú thân là ác thú nhưng cũng là linh vật trời đất dưỡng thành, Niên thú chưa từng làm ác, còn mang công đức trên người, máu của nó có thể xóa bỏ lệ khí của đao Nuốt Thiên. Anh để nó ở cục cảnh sát chính là để nó tích cóp công đức, coi như nó có chút tác dụng, nhưng chỉ có chút ít công đức cũng không làm được gì… Có điều anh khá may mắn, hình như lần trước nó phá được vụ án lớn, công đức trên người tăng lên, anh bèn xin nó ít máu.”

Nghe vậy, Việt Khê lập tức hiểu rõ, chẳng trách vừa thấy Hàn Húc là Niên co ra lại luôn, bị người xin ít máu sao không sợ cho được?

“Vậy vết thương trên người anh sao rồi?” Việt Khê hỏi.

Hàn Húc khẽ cười, nói: “Đã không sao nữa rồi, chỉ là vết thương quá lâu, lệ khí xâm nhập cơ thể, khó tiêu trừ hết được. Nhưng có máu của Niên thì chỉ cần chờ thêm chút thời gian là có thể tiêu trừ hết lệ khí. Tuy nói lệ khí này làm người bị thương nhưng vẫn có chút tác dụng…”

Nói xong, cậu nắm tay trái của Việt Khê, duỗi tay gảy nhẹ chuỗi phỉ thúy trên tay cô.

Một tia lệ khí sắc nhọn lập tức bay ra khỏi hạt phỉ thúy, chỉ một tia mỏng lại có thể làm người ta có cảm giác như không gian đều bị lệ khí này xé nát.

Lệ khí của đao Nuốt Thiên này, chỉ một tia mỏng bay ra từ hạt phỉ thúy mà đã lợi hại như vậy, mà tất cả lệ khí này đều tinh luyện ra từ vết thương trên người Hàn Húc.

“Đao Nuốt Thiên không dễ lấy ra trước mắt người đời, anh còn là người đầu tiên chịu vết thương từ nó, bọn họ cũng coi như để mắt anh.” Nhắc tới chuyện cũ, Hàn Húc vẫn cứ không mừng không giận.

Việt Khê thầm nghĩ, đại sư Minh Kính trước kia hẳn là người gió mát trăng thanh, chắc chắn tính cách cũng dễ làm người yêu thích. Tựa như Linh Hư, tuy nói bị y chém giết nhưng vẫn coi y là bạn tốt.

Thời gian sau đó là vào năm mới, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn, Việt Khê tìm thời gian đi đến nhà mà Mạnh Tân nói, nhà này họ Dương, người bị bệnh là đứa con trai duy nhất, mắt thấy năm mới sắp tới mà không khí nhà Dương lại rất quạnh quẽ căng thẳng vì việc của con trai.

Bà cụ Dương chỉ có một đứa cháu trai này, yêu thương chiều chuộng vô cùng, bà ta nhìn cháu trai nằm trên giường, rơi nước mắt hỏi: “Cô Việt, có phải cháu trai tôi mất hồn không?”

Ba Dương mẹ Dương ở bên nghe vậy thì bất đắc dĩ nhìn nhau. Hai vợ chồng họ đương nhiên không tin mất hồn gì cả, cảm thấy đây là bà cụ mê tín, con trai chỉ bị bệnh lạ thôi, đi khám bệnh mới đúng đắn nhất.

Việt Khê nhìn thoáng qua là biết đứa trẻ này thật sự mất hồn, cơ thể không hồn chỉ còn cái xác, còn không phải hôn mê bất tỉnh sao?

“Đúng là mất hồn, em mất hồn bao nhiêu ngày rồi?” Việt Khê hỏi.

Nghe vậy, trong mắt ba mẹ Dương hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Việt Khê cũng trở nên kỳ lạ, giống như đang xem phường lừa đảo, nhưng bà cụ Dương lại tin tưởng vô cùng, nghe cô hỏi là nói luôn: “Đã một tuần rồi, ngày ấy nó đi ra ngoài chơi với mấy đứa trẻ khác, sáng hôm sau liền biến thành thế này, gọi thế nào cũng không tỉnh. Cô Việt, bây giờ nhà tôi nên làm gì đây, có phải cần gọi hồn không? Nhưng tôi đã gọi ở ngoài đường rất nhiều lần rồi mà không có tác dụng gì.”

Việt Khê à một tiếng, cô lấy một sợi tơ hồng buộc lên cổ tay đứa bé, sau đó lại nói mẹ Dương lấy một bộ quần áo của đứa bé đến, nhắc nhở nói: “Muốn quần áo chưa giặt, giặt thì không được.”

Ánh mắt mẹ Dương thật sự quái dị, rõ ràng không tin Việt Khê, nhưng bà cụ Dương lại lườm chị ta một cái, nói: “Đại sư nói cô làm thì cô cứ làm, còn không mau đi lấy đi?”

Mẹ Dương bất đắc dĩ nói: “Quần áo ngày nào cũng giặt cả, bộ đang mặc trên người kia có được không?”

Việt Khê nhìn thoáng qua rồi gật đầu nói: “Cũng được.”

Cầm quần áo đã cởi ra, Việt Khê nói bà cụ Dương cầm ra ngoài, đồng thời buộc một sợi tơ hồng lên tay bà ta, nói: “Bà cầm quần áo đi xuống dưới nhà, vừa đi vừa gọi tên thằng bé nhé.”

Bà cụ gật đầu, tuy nói đã nói tuổi nhưng chuyện liên quan đến cháu trai cưng thì hành động rất nhanh nhẹn.

Việt Khê cũng không có cách nào, ba mẹ Dương rõ ràng không tin cô, để họ làm việc này, cũng không biết họ có làm theo không.

Bà cụ đứng ở cửa gọi cháu về nhà, một lát sau, đứa trẻ trên giường đột nhiên cau mày kêu: “Bà ơi, bà ơi…”

Thấy thằng bé có phản ứng, vẻ mặt ba mẹ Dương đều thay đổi, còn Việt Khê lại hơi nhíu mày.

Việt Khê duỗi tay vẽ phù văn lên trán đứa trẻ, cô nói: “Dương Tranh Minh, hồn không nhanh trở về đi?”

Cơ thể đứa trẻ đột nhiên run rẩy, nó nhăn màu, như là mờ mịt không rõ, lẩm bẩm nói: “Bà ơi, bà ở đâu ạ? Cháu không nhìn thấy bà.”

Nghe vậy, ánh mắt Việt Khê thay đổi.

Mẹ Dương thấy cô không có động tác thì vội vàng hỏi: “Cô Việt, này… Có chuyện gì vậy?”

Việt Khê nói: “Xem ra hồn phách của thằng bé bị nhốt vào chỗ nào đó nên không ra được, dù gọi hồn cũng không thể gọi về… Gọi bà vào nhà đi. Tiếp tục gọi cũng không có tác dụng gì, tôi phải nghĩ lại cách khác.”

Bà cụ biết hồn phách cháu trai mình bị nhốt thì sốt ruột vô cùng, lôi kéo tay Việt Khê nói: “Cô Việt, cô nhất định phải cứu Minh Minh nhà tôi.”

Việt Khê trấn an bà ta vài câu, sau đó nói với đứa trẻ trên giường: “Dương Tranh Minh, bây giờ em đang ở đâu?”

Dương Tranh Minh nói: “Em, em ở trên núi… Chỗ này có rất nhiều người, có rất nhiều đom đóm xinh đẹp, có cả người thổi sáo nữa.”

Rất nhiều người, đom đóm, thổi sáo?

Bây giờ thành phố tràn ngập công nghiệp hóa, nào còn đom đóm, chẳng lẽ Dương Tranh Minh không còn ở thành phố A nữa?

Việt Khê lại dò hỏi vài câu về vị trí hiện tại của Dương Tranh Minh, đáng tiếc Dương Tranh Minh còn nhỏ, hỏi một hồi cũng chỉ được một vài tin tức mơ hồ không rõ, căn bản không thể xác nhận thằng bé đang ở đâu.

Ba người nhà họ Dương nhìn chằm chằm Việt Khê, ba mẹ Dương vốn không tin cô nhưng bây giờ cũng đang nôn nóng nhìn cô, rõ ràng là sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ đã rất tin tưởng Việt Khê.

“Tôi phải nghĩ lại cách khác, cần anh chị phối hợp.” Việt Khê nói với ba mẹ Dương.

Bây giờ hồn phách của Dương Tranh Minh đang bị nhốt không ra được, cho nên gọi hồn không có tác dụng, cái bọn họ cần làm là tìm được nơi nhốt hồn phách của thằng bé. Ba mẹ và con có quan hệ chặt chẽ nhất, có thể tìm được vị trí của thằng bé nhờ huyết mạch liên hệ.

Ba Dương nằm trên giường, Việt Khê duỗi tay kéo hồn phách của anh ta ra.

Hồn phách rời khỏi cơ thể, ba Dương ngẩn ngơ nhìn cơ thể của mình trên giường, sau đó cúi đầu nhìn hồn thể trong suốt, hoàn toàn không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì.

Điều này khiến anh ta không còn nghi ngờ Việt Khê nữa, bèn hỏi: “Cô Việt, bây giờ tôi nên làm thế nào?”

Việt Khê nói: “Anh và Dương Tranh Minh là ba con, huyết mạch liên kết, hồn phách của anh có thể tìm kiếm được vị trí hồn phách của thằng bé…”

Nói xong, cô nhỏ giọng niệm vài câu, sau đó buộc một đầu sợi tơ hồng trên tay Dương Tranh Mình lên tay ba Dương, tay khẽ phất một cái, tơ hồng lập tức sáng lên, ba Dương phát hiện hồn phách mình đang tự động bay ra bên ngoài.

“Này…” Ba Dương kêu lên, anh ta kinh hoảng nhìn Việt Khê.

Việt Khê đứng dậy nói: “Bây giờ nơi anh đến chính là chỗ con anh, tôi sẽ đi theo, anh chỉ việc đi về phía trước là được.”

Nghe vậy, trong lòng ba Dương an ổn hơn, tùy ý để lực lượng kia đưa mình đi.

Mẹ Dương và bà cụ Dương không nhìn thấy hồn phách của ba Dương, chỉ thấy Việt Khê nói chuyện với không khí như là có một người đang đứng trước mặt, bọn họ lập tức nhìn nhau, vẻ mặt quái dị.

Hồn phách của ba Dương nhanh chóng bay đến một nơi, trước mắt là nước sông lưu động trong bóng tối, đây cũng là sông đào bảo vệ thành phố A, chỉ là bây giờ quanh sông đã đèn đuốc sáng trưng, các tòa nhà chọc trời bao quanh.

Có tiếng sáo thổi, từng đốm sáng mà mắt thường không thấy được phấp phới trên không trung, sau đó biến thành một đám trẻ con.

Phía trước những đốm sáng này có một cô gái mặc đồ màu trắng, cầm một cây sáo trúc trong tay, tiếng sáo cũng là do cô ta thổi ra. Cô ấy rất xinh đẹp, tóc đen da trắng, điều đặc biệt nhất là vẻ mặt cô ấy, rất nhu hòa và từ ái.

Hồn phách bọn trẻ đi theo cô ấy, tiếng cười ríu rít không ngớt, như là bọn họ đang rất vui vẻ.

Ba Dương nhìn cảnh này, anh ta hơi mờ mịt không hiểu, cho đến khi nhìn thấy một đốm sáng biến thành con trai mình, anh ta lập tức kích động la to: “Minh Minh, Minh Minh!”

Đáng tiếc, thằng bé như hoàn toàn không nghe thấy gì cả, nó chạy quanh cô gái áo trắng kia, vẻ mặt mừng rở, ba Dương lập tức lo lắng đỏ mắt.

“Đừng lo lắng, cô ấy sẽ không làm hại con anh…” Việt Khê đột nhiên nói.

Ba Dương khó hiểu nhìn cô, Việt Khê vẫn nhìn chằm chằm cô gái kia: “Đây là Tống Tử nương nương, bà ấy hấp dẫn linh hồn trẻ nhỏ đã qua đời đến đây, tiếng sáo của bà có thể làm linh hồn trẻ nhỏ trở nên thuần túy sạch sẽ. Lúc này nếu nhà ai cần có con, bà ấy sẽ đưa linh hồn trẻ nhỏ kia cho nhà đó, vì vậy nên mọi người mới gọi bà ấy là Tống Tử nương nương.”

Chỉ là theo thời gian trôi đi, Tống Tử nương nương cũng dần biến mất trên thế gian, đây cũng là lần đầu Việt Khê nhìn thấy.

“Vậy, vậy sao bà ấy kéo cả hồn phách con tôi đi?” Ba Dương khó hiểu.

Việt Khê nói: “Bát tự của con trai anh không vững, cho nên nghe thấy tiếng sáo đã vô thức đi theo, này đại khái chỉ là ngoài ý muốn.”

Cô đi về phía trước một bước, cô gái ở giữa sông buông cây sáo trong tay, cô ấy không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú ánh đèn trước mắt, một lúc sau mới nói như ai thán: “Trước kia nơi này không phải như thế, tôi không ngờ rằng mình chỉ ngủ một giấc, tất cả đều đã thay đổi.”

Trước mắt đột nhiên biến ảo, Việt Khê quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng trên một ngọn núi, đại khái là ngày màu hè, đom đóm trên núi bay tán loạn, thậm chí có mấy con nghịch ngợm đứng trên người cô.

Bầu trời có ngôi sao lấp lánh, con sông dưới chân núi chứa đầy sao trời. Bên phía bờ sông không xa là một trấn nhỏ, cả trấn chìm trong bóng tối, rất an tĩnh, chỉ có một vài căn nhà chưa đi vào giấc ngủ nên vẫn còn sáng đèn.

Lúc này, vô số trẻ nhỏ bay xung quanh Tống Tử nương nương, thỉnh thoáng có một đứa trẻ đi vào một gia đình, nghĩ có lẽ không lâu nữa nhà này sẽ có tin vui.

“Khi đó thật tốt, bọn họ đều khẩn cầu tôi, khẩn cầu con cái đến nhà… Nhưng bây giờ, không còn ai nhớ đến tôi nữa.”

Tiếng ai thán truyền đến, Việt Khê ngẩng đầu nhìn Tống Tử nương nương, cô ấy nhìn chăm chú thành trấn dưới chân núi, trong mắt tràn ngập hoài niệm lưu luyến, như là đang quyến luyến ngày tháng trước kia.

Việt Khê nhìn cô ấy chăm chú, nhìn cơ thể cô ấy chậm rãi biến thành ánh sáng màu trắng, chậm rãi tiêu tán vào không trung.

Giống như sơn thần núi Phượng Lạc, người dân trong thôn đã không còn cần đến sơn thần, mà bây giờ, mọi người cũng không còn cần Tống Tử nương nương. Những linh vật như bọn họ, đều chỉ hình thành khi con người cần đền, không có tín ngưỡng của con người, bọn họ sẽ tiên tán trong đất trời, thở thanh linh khí trong đất trời, quay về tự nhiên.

Ánh sáng trắng bay về phía thành trấn dưới chân núi, Việt Khê nghĩ, vị Tống Tử nương nương này yêu quý con người, yêu quý trẻ con, cho nên dù biến mất, dù cô ấy có bi thương thì trong lòng cũng không có oán hận gì.

Cảnh tượng trước mắt biến mất, Việt Khê cúi đầu nhặt cây sáo trúc dưới đất lên, sáo trúc được làm rất tinh tế, chỉ cần thổi nhẹ là có thể phát ra tiếng kêu dễ nghe.

Trong tiếng sáo có hòa lẫn tiếng cười vui sướng của trẻ nhỏ.

Bạn như có thể nhìn thấy, có cô gái mặc váy trắng bay qua bầu trời, cô ấy thổi tháo, hồn phách sạch sẽ thuần túy của trẻ con bay xung quanh, không khí vui vẻ như nhiễm vào cả đất trời.

Trước/171Sau

Theo Dõi Bình Luận