Saved Font

Trước/50Sau

Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 46:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đỗ Dĩ Vân bỗng dưng dừng lại, nàng muốn nói hắn chảy máu, nhưng còn bởi vì tức giận nên không chịu mở miệng, mà Sở Thừa An đã nhận ra, có chút bất đắc dĩ, nói: "Đừng lộn xộn.”

Đỗ Dĩ Vân lại nhớ tới cảnh hắn ép buộc tay nàng khi trên đầu có vết thương, thật sự là xứng đáng với danh nghĩa đăng đồ tử.

Nhưng cuối cùng nàng đã ngừng giãy dụa.

Nàng nghĩ, chỉ là bởi vì nàng không biết cưỡi ngựa trở về như thế nào, nên nàng mới cần Sở Thừa An mang nàng trở về, cũng không thể để cho hắn chết ở đây được, nàng chỉ là đang lợi dụng hắn mà thôi.

Chờ hai người trở lại Hầu phủ, tân khách đã tan hết, dù thế nào thì đám cưới cũng đã bị gián đoạn giữa chừng, ngày đại hôn của Hầu gia tân nương bỏ chạy cuối cùng sẽ trở thành một trò cười sau bữa cơm.

Có điều Sở Thừa An cũng không thèm để ý, hắn không quan tâm người bên ngoài nghĩ gì, người bình an trở về đã là một may mắn lớn rồi.

Vốn dĩ Đỗ Dĩ Vân không muốn ở Hầu phủ, nhưng đáng giận chính là, tất cả tranh luận của nàng ở trước mặt Sở Thừa An đều trở nên vô ích, vì vậy nàng dứt khoát vào phòng, vứt giày dép lung tung, quần áo cũng không thèm thay, đã lên giường giả chết.

Nha hoàn Hầu phủ nhỏ giọng khuyên: "Phu nhân dậy rửa mặt..."

Đỗ Dĩ Vân mở mắt ra nhìn bốn phía xung quanh.

Có thể nhìn ra căn phòng này đã được trang trí đơn giản, mấy kiện đồ đạc lớn đều đầy đủ, trên cửa sổ dán song hỉ tinh xảo, trên mặt bàn đặt đậu phộng quế viên.

Nàng hơi hoảng hốt.

Nàng cứ như vậy gả cho Sở Thừa An, dưới quỷ kế của hắn, bên ngoài còn xảy ra chuyện như vậy... Hôm nay thực sự là một ngày khủng khiếp.

"Phu nhân." Nha hoàn kia tiến lại gần nàng, lại cung kính kêu một tiếng.

Đỗ Dĩ Vân lại một lần nữa nhắm mắt lại, nàng không chịu trả lời, dù sao chỉ cần nàng không đáp lại, tiếng "phu nhân" này cũng không phải là gọi nàng.

Một lúc sau, khuôn mặt của nàng được bao phủ bởi một chiếc khăn ấm áp.

Đỗ Dĩ Vân đột nhiên mở mắt ra, đã thấy Sở Thừa An một tay cầm khăn tay, ngồi ở bên giường, vừa rồi hắn xử lý vết thương một chút, nên có một dải vải màu trắng quấn quanh trán hắn.

Đáng giận chính là, cho dù như vậy, nam nhân này lại tiêu sái như thường ngày, không hề có vẻ tiều tụy gì.

Đỗ Dĩ Vân còn tưởng rằng nha hoàn tự chủ trương, kết quả lại là Sở Thừa An, trong lòng nàng giống như bị chặn một chút gì đó, kháng cự trốn vào trong giường, đưa lưng về phía hắn.

Nàng nghe được hắn tựa hồ thở dài một tiếng, ngay sau đó bên người lõm xuống, là Sở Thừa An nằm xuống.

Nhiệt độ cơ thể hắn cao hơn nàng rất nhiều, vào ngày thu tiêu điều vắng vẻ như vậy, cho dù giữa hai người cách nhau vài tấc, nhưng dường như Đỗ Dĩ Vân vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của hắn.

Lại nghĩ tới chuyện hoang đường trên đồng cỏ, trên mặt nàng càng ngày càng nóng, buộc mình nhắm mắt lại.

Bỗng nhiên nghe Sở Thừa An nói: "Nàng ghét ta đến mức nào?”

Vốn dĩ Đỗ Dĩ Vân không muốn đáp lại, nhưng miệng lại không khống chế được mà thổ lộ có chút ngây thơ: "Nếu ngươi mất hứng, thì ta sẽ cao hứng.”

Sở Thừa An dường như suy nghĩ một chút, nàng nghe thấy tiếng cười của hắn: "Ừm, ta rất không vui.”

Đỗ Dĩ Vân xoay người, giận dữ nhìn: "Ngươi đang trêu chọc ta à?”

Sở Thừa An cũng xoay người nhìn nàng, ánh mắt hắn giống như ngâm mình trong đầm sâu, xa xăm và sâu thẳm: "Ta đang mất hứng vì sao ta lại khiến nàng cảm thấy ủy khuất, nhưng sau này ta sẽ không để nàng chịu thêm bất kỳ ủy khuất nào nữa.”

Đỗ Dĩ Vân ngẩn người, giật mình phát giác khoảng cách giữa hai người càng gần, nên rụt người lại, không nói một lời.

Cái gì mà lời ngon tiếng ngọt, nàng mới không thèm tin tên nam nhân chó này nữa.

Hai người ngủ chung giường qua một đêm, Sở Thừa An khôi phục phong độ, không ép buộc nàng làm gì nữa.

Đợi đến bình minh ngày hôm sau, Sở Thừa An dậy sớm, hôm qua Đỗ Dĩ Vân chạy trốn thoải mái, hôm nay hắn muốn đi ra ngoài, nên quay người cẩn thận quan sát Đỗ Dĩ Vân, vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, sau đó mới đứng dậy rời đi.

Mà Dĩ Vân chỉ đợi đến tiếng bước chân của hắn rời đi, mới mở mắt ra.

Hệ thống nhắc nhở: "... Chúc mừng ngươi, nhiệm vụ bạch nguyệt quang của ngươi đã hoàn thành rồi.”

Dĩ Vân phát ra một tiếng "ồ" dài: "Nghe có vẻ như ngươi không mấy vui vẻ.”

Nhiệm vụ có thể hoàn thành đương nhiên là tốt nhất, nhưng hệ thống vẫn chỉ tin tưởng vào kết quả của thuật toán giải quyết tối ưu, chứ không phải giống như Dĩ Vân, nó thủy chung cảm thấy Đỗ Dĩ Vân đang làm bậy, nhưng vấn đề là người ta thành công rồi.

Nó hỏi: "Không phải ngươi nói nếu không có được sẽ vĩnh viễn gây rối sao?”

Dĩ Vân: "Ai da, bây giờ chiếm được nhưng vĩnh viễn không đủ cũng không phải là bạch nguyệt quang sao?”

Hệ thống: Ngụy biện!

Nó cũng coi như là nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình ân oán của hai người, trong lòng lại cảm thấy rất kỳ quái: "Rốt cuộc ngươi đã lừa nam chủ kiểu gì?”

Dĩ Vân duỗi thắt lưng lười biếng: "Ôi chao không biết, ôi, hắn thích ta thì ta có biện pháp gì.”

Hệ thống: "Quá đĩ, cáo từ.”

“Khi nào chân nữ chủ xuất hiện?” Dĩ Vân hỏi.

Hệ thống nhìn tập tin nói: "Vào thời khắc hoàn thành nhiệm vụ đã chọn ra được chân nữ chủ rồi, nàng ta là quận chúa, thân phận cùng nam chủ môn đăng hộ đối, bởi vì thân thể yếu ớt, nên luôn ở ngoài kinh điều dưỡng, đợi đến tháng sau, Hoàng đế gọi chân nữ chủ trở về Kinh Thành, chủ tuyến của nam nữ chủ sẽ bắt đầu, ngươi phải rời khỏi sân khấu rồi.”

Còn có một tháng, trong mắt Dĩ Vân lộ ra một tia giảo hoạt.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận