Saved Font

Trước/50Sau

Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 48:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chợt nghe thấy tiếng bước chân của hạ nhân ngoài phòng: "Hầu gia đã trở lại!”

Đỗ Dĩ Vân còn tưởng rằng là ảo giác của mình, cho đến khi từng ngọn đèn ngoài hành lang sáng lên, nàng mở cửa phòng ra, Sở Thừa An đứng ở hành lang, sợ đánh thức nàng, nên hắn cởi ngoại bào ra đưa cho hạ nhân, bên trong áo bào là triều phục màu đỏ thẩm, hoàn mỹ làm nổi bật hình thể cao lớn của hắn, hắn không hề bị thương.

Nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, hắn nhìn qua, hơi giật mình hỏi: "Sao còn chưa ngủ?”

Đỗ Dĩ Vân hỏi: "Ngươi không sao chứ?”

Có lẽ ánh mắt của nàng quá rõ ràng, Sở Thừa An giang hai tay ra, giống như cho nàng kiểm duyệt, chỉ nói: "Ta không có việc gì..." Người xảy ra chuyện chính là người bị hắn đánh.

Hóa ra ngay từ đầu đánh người rồi bị giữ lại trong cung là thật, phía sau cái gì mà vết thương nứt ra, cái gì mà nguy hiểm đến tính mạng tất cả đều là tin đồn, bất quá nghe sai đồn bậy.

Bởi vì uống rượu nên đầu óc có chút hỗn độn, Đỗ Dĩ Vân cắn môi.

Thật sự là tự chuốc lấy khổ sở.

Nàng quả thực sắp bị sự ngu xuẩn của mình làm cho tức chết rồi, lại vì lời đồn mà tự loạn trận tuyến, vì vậy nàng thẳng lưng, nói: "Không phải ta lo lắng cho ngươi, ta cảm thấy nếu ngươi chết, ta sẽ trở thành quả phụ..."

Nàng cảm thấy lời này giống như nàng rất quan tâm Sở Thừa An vậy, có chút kỳ quái, lại giải thích: "Ta trở thành góa phụ cũng không sao, nhưng chỉ sợ sau này sẽ có phiền toái thôi.”

Nhưng nhìn ánh mắt cười khanh khách của Sở Thừa An, người nam nhân dưới ánh trăng, vẻ mặt lại càng thêm dịu dàng, Đỗ Dĩ Vân cân nhắc không nên nói bậy, dứt khoát nói: "Quên đi.”

Nàng đang muốn đóng cửa lại, tay Sở Thừa An lại đột nhiên đặt lên cửa phòng: "Chờ một chút.” Đỗ Dĩ Vân không tranh giành với hắn, nàng buông tay ra, tùy tiện để hắn vào phòng, tự mình trở lại giường nằm xuống, vừa nhắm mắt lại, đã nghe thấy âm thanh Sở Thừa An đang thu dọn.

Vậy là hắn vẫn chưa chết.

Nàng không biết tại sao mình lại nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, hơi thở của Sở Thừa An tới gần, góc chăn lạnh lẽo bên cạnh cuối cùng cũng có chủ nhân, trái tim nàng cũng chậm rãi buông lỏng ra, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: "Xin lỗi, làm cho nàng lo lắng rồi.”

Đỗ Dĩ Vân liếc hắn một cái: "Ta không lo lắng.”

Sở Thừa An thấp giọng cười: "Được.”

Hai người mỗi người dùng một cái chăn bông, ở chung giường lâu như vậy, Sở Thừa An chưa từng vượt qua, nhưng hôm nay, Đỗ Dĩ Vân lại phát hiện chăn bông của mình hơi khẽ động, nàng cảnh giác mở mắt, kéo chăn về.

Giọng nói của Sở Thừa An cực kỳ trầm thấp: "Phu nhân.”

"Ai là phu nhân của ngươi." Đỗ Dĩ Vân ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại rời đi chỗ khác.

Nàng phải thừa nhận rằng tối nay nàng thực sự quan tâm hắn là bị loạn rồi.

Có chút ngoài dự liệu của mình, nhưng nàng tự hỏi, lúc này nàng không thể dùng lạnh lùng để ngụy trang cho bản thân mình được, nàng lo lắng như vậy, không có lý do gì khác, mà bây giờ trái tim nàng như gương sáng, càng ngày càng trong suốt.

Sở Thừa An không buông tha, lại một lần nữa kéo chăn của nàng, lúc này đây hai người cuối cùng cũng dùng chung một cái chăn, Đỗ Dĩ Vân lười nói lý với hắn, nên nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, nàng lại phát hiện bên tai có hơi thở rất nhỏ.

Nàng muốn né tránh, nhưng Sở Thừa An đã sớm nhận ra, bàn tay nhẹ nhàng đè lên đỉnh tóc của nàng, khiến nàng tránh không thoát.

Khi nụ hôn ấm áp hạ xuống, Đỗ Dĩ Vân giãy giụa, không biết có phải do uống rượu hay không, nụ hôn này giống như ngọn lửa châm đốt nhiệt độ trên người nàng, lúc nếm thử, đã khiến cả người nàng ấm áp, huống chi Sở Thừa An càng hôn càng sâu, thoáng cái gợi lên ký ức về đồng cỏ ngày đó, làm cho cả người nàng nóng lên.

Thế cho nên sự giãy dụa của nàng giống như muốn cự tuyệt còn có nghênh đón.

Mà Sở Thừa An cũng dừng lại, hắn ức chế chính mình, giống như đang chờ nàng phát tác, hoặc là chờ nàng hoàn toàn từ chối.

Đỗ Dĩ Vân do dự một chút, sau đó ngẫm lại, đầu óc nàng thật sự rất rối bời, không biết phải làm như thế nào, liền nhắm mắt lại.

Động tác này giống như một tín hiệu, Sở Thừa An nhướng mày, lại một lần nữa hôn xuống, giống như cuồng phong bão táp, đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau chặt chẽ như vậy, không nói ân oán gì nữa, chỉ còn lại dây dưa ban đầu.

Đỗ Dĩ Vân ở phía sau hỗn loạn, nước mắt sớm ướt đẫm gò má, trên mặt nàng nóng đến đỏ bừng, kìm nén khí lực mắng một câu: "Đăng đồ tử..."

Đáng tiếc khí thế quá yếu, âm thanh lại mềm nhũn, không giống mắng người, mà giống như làm nũng hơn.

Sở Thừa An thô lỗ đáp một tiếng, lại một lần nữa bóp eo nàng, không cho nàng lui về phía sau.

Dĩ Vân hoảng hốt hiểu được, Sở Thừa An chính là một con sói đuôi to, ngoài miệng nói nghe lời nàng, nhưng trên thực tế, nàng nói không nên hôn lỗ tai, nhưng hắn lại muốn ngậm lấy vành tai nàng và kéo ra ngoài, nàng nói không nên bóp eo nàng, kết quả trên thắt lưng vẫn là một mảng xanh tím loang lổ...

Miệng của nam nhân, giống như quỷ gạt người.

Nhưng dù sao, vẫn vô cùng sảng khoái.

Sở Thừa An quanh năm ở Tây Bắc, trong quân kỷ luật nghiêm, hắn chưa từng có, cũng không muốn chạm vào nữ nhân khác, cho nên lần đầu tiên, động tác không thuần thục, toàn bộ dựa vào bản năng làm việc, cũng may món đồ kia cũng không chịu thua kém, cứ như vậy đến nửa đêm, Dĩ Vân quả thật chịu không nổi.

Cũng may phía sau chính hắn cũng biết chừa cho nàng chút đường nghỉ ngơi, khó khăn lắm mới dừng lại, hắn hôn nhẹ lên thái dương của nàng, lại xoa bóp ngón tay nàng, mãi đến tận khi mình sắp nhịn không được nữa, mới ôm nàng nhắm mắt ngủ.

Chờ hô hấp của hắn cân xứng, Dĩ Vân gắng gượng.

Hệ thống trong đầu hoàn toàn xù lông, khi hai người cùng nhau kết hợp, hệ thống đã bị phán định hài hòa che chắn, dù sao cũng không thể xuất hiện, quy tắc này là luật sắt, nếu xuất hiện không thể miêu tả, hệ thống không có quyền tham khảo. Nhưng lúc ấy nó còn không tin, mãi cho đến khi nó nhìn thấy mớ hỗn độn như vậy, câu đầu tiên chính là:

“Ngươi [bíp——】 bắt nam chủ ngủ với mình rồi!"

Dĩ Vân đưa tay sửa lại tóc: "Sai rồi, ngươi xem ta có ép buộc hắn không, rõ ràng là hắn bắt ta ngủ cùng.”

Hệ thống: "..."

Dĩ Vân: "Ta làm cong trái tim hắn, hắn làm cong cơ thể ta, huề nhau.”

Hệ thống: "..." Máng nhiều không miệng!

Dĩ Vân nói: "Nhưng nhiệm vụ không phải là chưa thất bại sao?”

Hệ thống thật đúng là chưa từng thấy qua trong nhiệm vụ Bạch Nguyệt Quang xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như này, Dĩ Vân nhắc nhở nó, nó vội vàng đi xem nhiệm vụ, quả nhiên, tiến độ nhiệm vụ giống như lúc trước, cũng không có bất kỳ dị thường nào.

Nếu không có nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, vậy hẳn là đại khái, không có gì không đúng... Mặc dù nó thấy sởn cả tóc gáy.

Là một hệ thống, nó luôn phải đau đầu, đành phải làm rõ tiến độ nhiệm vụ: "Quên đi, mặc kệ ai ngủ với ai, chờ quận chúa trở về Kinh Thành, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành.”

Mặc dù nó luôn luôn nghĩ rằng nhiệm vụ sẽ thất bại, nhưng nếu có thể hoàn thành, đó mới là giải pháp tốt nhất.

Chỉ là người mới lần này có chút khó dẫn dắt, làm cho nó tiều tụy.

"Được." Dĩ Vân thoải mái đồng ý, có điều khi nàng ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ôm nàng vào lòng, ánh mắt vẫn nhịn không được dịu dàng hơn, môi khẽ mở, chỉ nói mấy chữ.

Hệ thống tò mò nghe trộm, chỉ nghe nàng nói rất đúng: "Sinh khí thật không tệ, đáng tiếc.”

Hệ thống: "Hãy để trái tim ta thuần khiết!”

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận