Sáng hôm sau : Bầu trời sớm không một gợn mây , xanh ngắt như mặt hồ nước mùa thu Duy Phong mở mắt thức dậy , ngó hoay tìm mĩ nữ của mình thì không thấy đâu hết , đang nằm trong vòng tay mình là chiếc gối ôm… Bỗng cửa nhà tắm mở ra , đập vào mắt anh là thân ảnh của nó trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm với gương mặt như thiên thần..anh hoảng loạn lật đật mở chăn ra nhìn xem quần áo mình còn bình thường không , hay là đêm qua đã làm gì xằng bậy…ngó qua ngó lại thì vẫn bình thường… -‘cậu …cậu làm gì vậy ?’ anh thoáng đỏ mặt… -‘dù gì cũng thấy hết rồi !’ nó đáp gọn , từng ánh nắng sớm chiếu vào làn da nó ấm áp…-‘đêm qua tôi đã làm gì ?’ nó hỏi.. Anh biết trả lời làm sao đây ? chẳng lẽ khai hết ! nhưng xem ra nó không muốn anh biết chuyện nó là cô gái khi xưa.với lại đã là quá khư rồi ! anh cũng muốn cho qua.. -‘không làm gì hết ! ngủ thôi’ -‘vậy sao ?’ đôi mày thanh tú nhướn lên , ánh mắt liếc anh dò xét…-‘cậu tẩy lớp hóa trang của tôi rồi ! bây giờ làm sao tôi về đây ?’ Anh im lặng không nói gì , mà cũng không biết nói gì… -‘ở chung phòng với cậu thì chắc tôi lại gặp rắc rối ! quay sang kia cho tôi thay quần áo’ quần áo đêm qua của nó bẩn hết cả nên nó phải đi tắm. lúc nãy nó có gọi tiếp tân đưa quần áo lên , cô tiếp tân nhìn thấy bộ dạng của nó thì lung túng vô cùng . cũng phải ! một nữ sinh ở chung phòng với 1 nam sinh đã là một khả nghi rồi lại thêm trên người chỉ còn chiếc khăn tắm.khó tránh được hiểu lầm. Nó mặc chiếc quần jean với áo pull đơn giản , tay với lấy chiếc nón kết và chiếc kính của Duy Phong đeo lên .chiếc kính to che hết nữa khuôn mặt. -‘đưa tôi về ! tôi còn phải thoa kem nữa’ Duy Phong lúc bây giờ đang mò mẫn laptop thì quay sang nhìn nó . -‘cậu sử dụng máy tính của tôi ?’ anh hỏi , vì anh phát hiện ra máy tính của mình vừa bị bẻ khóa. -‘tôi lên xóa hết các hình ảnh lúc nhỏ của tôi’ nó thản nhiên Anh trố mắt nhìn nó , trình độ máy tính chắc phải hacker thực thụ.bẻ được khóa của anh , rồi thâm nhập hệ thống an ninh mạng nữa ! đúng là hoa hồng có gai.. -‘vậy thì sẽ không ai biết cậu ?’ anh hỏi -‘ở nước này không có mấy người biết tôi đâu ! huống gì lúc nhỏ với lớn cũng có một chút khác.’ Anh gật gù rồi đưa nó về…nó phải cuối gầm mặt xuống ! vì cứ đi với anh là sẽ bị chú ý ngay. Trong lúc Duy Phong lơ là , một cô gái đã va phải nó , cô gái cố tình tác động một lực rất lớn lên nó .nó ngã nhào xuống hồ nước kế bên.. Nước không sâu nên nó có thể đứng dậy dễ dàng , nhưng người nó ướt sũng .mắt kính và nón đã rơi khỏi nó từ khi nào. Nước không sâu nên nó có thể đứng dậy dễ dàng , nhưng người nó ướt sũng .mắt kính và nón đã rơi khỏi nó từ khi nào. Nó cuối xuống nhặt mắt kính và nón lên , nước buổi sáng lạnh buốt… Nó nhẹ nhàng bước lên bờ , mọi ánh mắt dồn về nó. Phải chăng là một thủy thần mới vừa bước lên.. Một phần vì sự xinh đẹp của nó , 1 phần là vì nó trông hơi khác Lãnh Lệ Băng bình thường một tí. Mới vừa dưới nước lên , thì không thể nào nói là trang điểm được. -‘Lệ Băng ! cậu…!’ cả Tiểu Chi cũng há hốc mồm. -‘bình thường tớ hay trang điểm ấy mà’ nó cố gắng nói lớn để mọi người cùng nghe.. -‘vậy đây là tôn nhan thực sự của em sao ?’ chàng trai tối hôm qua tiến lên phía trên , ngắm nhìn nó một cách đê mê. Nó không nói gì , lơ mặt bước đi… Vậy là từ nay nó khỏi cần phải hóa trang nữa rồi ! khỏe nhỉ ? nó cười nhạt cho số phận của mình… -‘các em tập trung trước cửa khách sạn rồi chúng ta sẽ di chuyển đến khu trượt tuyết’ tiếng thầy quản sinh vang lên , tất cả học sinh cũng thôi bàn tán , quay đi chuẩn bị. -‘tôi muốn ! em là của tôi’ Ngô Thiên Bảo đứng nhìn theo dáng mãnh khảnh của nó.lòng nổi lên một ngọn lửa rạo rực.. --------- Tên : Ngô Thiên Bảo ( chàng trai uống rượu cùng nó ) Gia thế : tập đoàn lớn của châu Á.. Lớp : 12A1 Ngoại hình khá điển trai . học sinh mới. ---------- Tất cả các học sinh ăn mặc kín đáo lại , chuẩn bị đi trượt tuyết ! Tất cả các học sinh ăn mặc kín đáo lại , chuẩn bị đi trượt tuyết ! Đi khoảng 20p sau mới tới khu trượt tuyết (thực ra là ngồi xe 20 phút rồi leo lên núi 20 )! ai nấy đều mệt lừ ! nhưng càng gần thì càng lạnh nên không ai ra mồ hôi cả. Từng người một xếp hàng nhận áo khoác của khu rồi theo hướng dẫn viên tiến ra sân trượt.ai cũng mặc những chiếc áo dày cộm Dãy núi trắng xóa bao phủ một màu trắng của tuyết ! từng tán cây thông cũng bị tuyết vây trắng ! do nằm ở độ cao nên xung quanh đều được tuyết bao phủ. Khung cảnh náo nhiệt đầy ắp tiếng cười đùa , tiếng hướng dẫn trượt tuyết của mọi người… Nó đứng trên tâm ván trượt , cứ như nai giẫm trên là vàng khô vậy ý ! đây là lần đầu tiên nó đi , nên có biết trượt đâu. Khác với nó , Duy Phong lại lại một tay trượt cừ khôi .cái dáng vẻ của anh lúc trượt tuyết siêu mem. anh thả xuống dốc với tốc độ rất nhanh .xuyên qua cac lớp tuyết bắn xung quanh .anh như trở thành chủ của sân trượt. Anh liếc nó , rồi quay hướng ván trượt tiến về phía nó.khi gần tới , anh cố tình tạo một đường quẹt mạnh đầy điệu nghệ với mặt tuyết , khiến tuyết bắn tứ tung lên người nó.. -‘vừa phải nha !’ nó lườm anh.. -‘có ngon thì đuổi theo đi’ anh lướt nhẹ đi , để lại nụ cười khiêu khích… Nó ức chế , dùng lực đẩy hai cây gậy trên tay tiến về phía trước với tốc độ khá nhanh. _ _! Quên cả việc mình không biết trượt. Cứ thế nó đuổi theo anh , nó cứ đẩy và tiến và phía trước .tới khi muốn dừng lại thì không biết dừng như thế nào. -‘chết rồi ! tôi không biết dừng lại’ nó hét lên Anh lúc này mới sực nhớ nó chưa rành hết kỉ năng.lập tức chuyển hướng quay lại. Nó sắp đâm vào gốc cây . Nó cố gắng đẩy đẩy hai tay nhưng vô ích .trong lúc đẩy nó đánh rơi luôn cây gậy chống.ván trượt đang đà xuống dốc lên lướt nhanh hơn.nếu không dừng lại thì với vận tốc này mà đâm vào cây thì chỉ có nước gãy xương. -‘Lệ Băng , cẩn thận !’ tiếng của Ngô Thiên Bảo vang lên , ngay lập tức anh ta quăng cây gậy của mình xuống..lao tới ôm chầm nó .hai người lăn ra một phía xa. -‘em không sao chứ ?’ Ngô Thiên Bảo hỏi , tay vẫn ôm nó. -‘cảm ơn ! tôi không sao ! nhưng anh có thể buông tôi ra được không ?’ nó trả lời đồng thời đưa tay đẩy bàn tay của Ngô Thiên Bảo ra. Ngô Thiên Bảo vừa buông nó ra thì Triệu Tử Vy không biết đâu chui ra , chạy lại hỏi han : -‘em không sao chứ Lệ Băng ?’ Triệu Tử Vy dìu nó đứng dậy . -‘tôi không sao ! cảm ơn chị’ nó đẩy tay Triệu Tử Vy ra .nó đoán cô ta nhất định có âm mưu gì đó ! chứ không đâu mà rỗi hơi hỏi thăm nó.nghe lời cô ta thì có nước như lần trước. -‘tôi không sao ! cảm ơn chị’ nó đẩy tay Triệu Tử Vy ra .nó đoán cô ta nhất định có âm mưu gì đó ! chứ không đâu mà rỗi hơi hỏi thăm nó.nghe lời cô ta thì có nước như lần trước. Nó vừa đẩy tay Triệu Tử Vy ra thì có một nữ sinh khác do không cẩn thận nên va vào Triệu Tử Vy , Triệu Tử Vy bị đẩy nên va vào nó.cả 3 té lăn ra. -‘tôi xin lỗi ! xin lỗi ! là tại tôi không biết trượt tuyết.’ nữ sinh hấp tấp nhận lỗi. -‘không có gì đâu ? Lệ Băng có sao không ?’ Triệu Tử Vy quay sang hỏi nó. -‘tôi không sao’ nó đáp rồi quay mặt bỏ đi . Mặc dù trời rất lạnh.nhưng có vẻ như Duy Phong nhà ta lại rất nóng , mặt anh tối sầm lại.đứng trân nảy giờ không thèm hỏi gì cả.lí do thì chắc quá rõ rồi ! ^^ dám ôm Lệ Băng nhà ta … Lệ Băng tháo ván trượt ra mang , mệt nhoài đi về phía khu nghỉ , chọn một chiếc bàn gần cửa sổ và sát bên lò sưởi rồi uống một ly socola sữa nóng cho ấm bụng. -‘cậu không sao chứ !’ Anh đã có mặt từ bao giờ , kéo ghế và ngồi đối diện nó. Nó nhẹ gật đầu rồi hớp tiếp tách socola.. -‘cậu nên tránh xa tên đó ra thì hơn !’ -‘tại sao ?’ nó lơ đễnh hỏi. -‘tôi không biết hắn ta có thể làm gì cậu đâu ?’ Nó không nói gì thêm , lười biếng gật đầu cho qua chuyện… ----------------- Tất cả học sinh mệt nhoài sau khi trượt tuyết . Chỉ còn 30p nữa là đến giờ ra về.tuy mệt nhưng họ phải soạn đồ ra về…còn nhiều học sinh vẫn luyến tiếc muốn được ở lại.vì họ biết khi về là sẽ phải lao đầu vào học cho ki thi sắp tới. (ở mỗi kì thi , điểm số trung bình học kì mà dưới 5 hoặc có một môn bất kì dưới 3 phết .thì sẽ bị chuyển trường ngay ) Lãnh Lệ Băng mới ngâm mình trong nước nóng xong , quấn khăn thoải mái bước lại trước tấm gương chải tóc.bỗng chiếc lược trên tay nó rơi xuống đất.gương mặt đầy hớt hãi… -‘sợi dây…sợi dây của mình đâu rồi ! ’