Saved Font

Trước/13Sau

Nghệ Sĩ Nhà Tôi Là Siêu Sao Hàng Đầu Trọng Sinh

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thi đấu tám lấy sáu vừa kết thúc, Thẩm Hoài đã nhận được cành ô lưu của một vài công ty giải trí. Nếu nói 《 Bài ca bất tử 》 chỉ làm cho bọn họ có chút chủ ý, như vậy thực lực bày ra qua《 Hạ trùng 》, đủ để cho bọn họ biến tâm động thành hành động.

Một người mới vừa có sắc có tài lại có lưu lượng như vậy, hiện giờ trong giới giải trí chính là loài quý hiếm, quả thực chính là một cây rụng tiền, mặc kệ phải trả giá đại giới cũng phải bắt được người.

Người đại diện cũ của Diệp Thương cực kỳ hối hận, lúc trước tưởng là kẻ đỡ không dậy nổi, hiện giờ thế nhưng thoát thai hoán cốt, hắn coi trân trâu thành mắt cá, quả thực trở thành truyện cười trong giới, Càng quan trọng là, công ty mới vốn xem xét cho hắn chức phó giám đốc, cũng vì chuyện này mà thay đổi thái độ đối với hắn, nói thẳng ra truyện thăng chức cũng là gà bay trứng vỡ.

Hắn thật ra cũng mặt dày gọi điện cho Diệp Thương, chăng qua Diệp Thương nào còn nhớ rõ hắn, một câu "Gọi nhầm rồi" đã cúp điện thoại.

Đương nhiên, phản ứng lớn nhất đối với chuyện này là công ty Thần Tinh.

Minh Vi phản ứng rất nhanh,lập tức liên hệ với Thẩm Hoài. Hợp đồng mà Diệp Thương cùng công ty ký kết lúc trước thật ra chỉ là hợp đồng thực tập sinh, công ty phải trả giá không nhiều, nhưng cũng có nghĩa là, nếu Diệp Thương muốn hủy hợp đồng, cũng không phải trả giá quá nhiều.

Lấy thực lực hiện giờ của hắn mà nói, có rất nhiều công ty bằng lòng trả giá chút đại giới vì khối phác ngọc này.

Thẩm Hoài nói chuyện này cho Diệp Thương, Diệp Thương tỏ vẻ giao cho anh toàn quyền xử lý.

Minh vi trực tiếp lấy ra hợp đồng nghệ sĩ cấp A, đây là đã rất có thành ý, dù sao Bạch Vic Gia sau khi nhận được " Người mới xuất sắc nhất" mới được lên cấp A.

Nhưng mà Thẩm Hoài cũng không có nửa phần vui vẻ, mà là trật tự roc ràng nói ra yêu cầu của chính mình, ah làm người đại diện ba năm, đối với các loại bẫy rập trong hợp đồng vô cùng rõ ràng.

Minh Vii không lấy được chỗ tốt nào từ tay Thẩm Hoài, mà Thẩm Hoài cũng chú ý đúng mực, mỗi lần đều vừa vặn chạm đến điểm mấu chốt của cô.

Minh Vi chưa bao giờ ngẹn khuất như vậy, nhịn không được trào phúng: "Anh tận tâm tận lực đối vớ hắn như vậy, không sợ nuôi ra một Bạch Vĩ Gia thứ hai à?"

Thẩm Hoài không nói gì.

Nhưng mà Minh Vi lại cảm thấy càng thêm bực mình, trực tiếp đổi đề tài: "Hợp đồng không còn vấn đề gì để nói, vậy kêu Diệp Thương qua ký đi. Hắn cũng may mắn thật đấy, mới gặp được một người đại diện quên mình vì nghệ sĩ như vậy."

Thẩm Hoài không để ý đến mỉa mai của cô, chậm rì rì nói: "Còn có một việc, tôi yêu cầu bản quyền độc lập với các ca khúc của Diệp Thương."

Minh Vi tức giận cười: "Anh thật đúng là một chút lợi ích cũng không chịu buông tha."

Mỗi ca sĩ sẽ đều có loiaj yêu cầu này, nhưng tren thực tế lời viết ra phần lớn đều không có giá trị, lấy loại yêu cầu râu ria này đổi lấy lợi ích lớn hơn, đối với công ty mà nói là một việc rất có lời.

Chẳng sợ có sự tích cải biên 《 Hạ trùng 》 của Diệp Thương, nhưng ấn tượng lưu lại nhiều năm như thế không thể dễ dàng thay đổi được.

Minh Vi cũng thật sự là có chút sợ Thẩm Hoài, vị cấp dưới này ngày thường ôn hòa thân sĩ, nhưng khi đàm phán lại giống như kền kền, phàm là cô lộ ra nửa điểm sơ hở, liền bị anh theo đuổi không bỏ, không chút lưu tình nào.

Lại nói, cô lúc trước đã phải trả giá đại đại giới, không cần thiết vì loại việc nhỏ này tính toán chi li.

Vì thế Thẩm Hoài dựa vào việc trả giá phần lời tiền quảng cáo, thành công đổi lấy bản quyền độc lập cho các ca khúc của Diệp Thương.

Phen đàm phán này vừa xong, tuy là nữ cường nhân như Minh Vi cũng có điểm mệt mỏi.

Thẩm Hoài lại giống như không có nửa phần ảnh hưởng, anh thu lại hợp đồng đứng lên, lộ ra vẻ khắc chế giống như thường ngày lễ phép tươi cười: "Cảm ơn chị Minh."

Minh Vi đang muốn nói gì đó, Thẩm Hoài vừa lúc ngẩng đầu, trong ánh mắt tựa như hiện lên một tia sắc bén, nhưng mà không đợi Minh Vi nhìn rõ, đã bị thấu kính che khuất.

Điều Minh Vi muốn nói còn không có nói ra, cô nhìn bóng dáng rời đi của Thẩm Hoài, trong lòng không biết vì sao nổi lên một cổ hối hận, giống như bản thân đã bỏ lỡ một tòa mỏ vàng.

Thẩm Hoài về đến nhà, Diệp Thương vừa lúc từ phòng đi ra: "Cậu về vừa đúng lúc, tới nghe một chút bai hát dự thi tiệp theo của tôi."

Thẩm Hoài đi theo hắn vào phòng, đoạn thời gian này, phòng ngủ của hắn đã bị biến thành phòng ghi âm, khoảng thời gian trước còn học được mua hàng trên mạng, trong phòng chất đầy đồ vật lung tung rối loạn.

Diệp Thương gãi gãi đầu, khó được có chút ngượng ngùng, hắn đá văng mấy đồ vật linh tinh trên mặt đất, lộ ra một lối đi, sau đó phát hiện trong phòng một chỗ ngồi cũng không có, chỉ có để Thẩm Hoài ngồi trên giường.

Thẩm Hoài có chút cạn lời, anh xem như phát hiện, Diệp Thương trừ bỏ thiên phú cực cao trong âm nhạc, những mặt khác quả thật không ổn tí nào.

Diệp Thương ho nhẹ một tiếng, đem sự việc linh tinh vứt qua môt bên, mở máy tính ra, phát ca khúc mình đã chế tác xong.

Ca khúc cũng không có giọng chính quá rõ ràng, dựa vào các loại nhạc cụ và tiếng người tạo ra hư ảo ý cảnh, chẳng sợ Thẩm Hoài nghe không hiểu hắn hát cái gì, vẫn như cũ bị hãm ở một mảnh mê li ở cảnh trong mơ.

Vì tránh xuất hiện tình huống 《 Bài ca bất tử 》 khi đó, Thẩm Hoài cố ý nhớ tất cả các bài hát Lục Dương đã từng viết, ai ngờ giờ phút này vẫn mờ mịt: "Anh viết khi nào?"

Diệp Thương lắc đầu: "Đây không phải ca khúc của tôi."

"Bài hát này là 《 Mulholland Drive 》, là ca khúc của The Byrds."

Ban nhạc The Byrds cùng thời đại Rock 'n Roll với Lục Dương, chẳng qua so với Lục Dương nổi danh, ban nhạc này cùng đại đa số các ban nhạc Rock 'n Roll giống nhau, bừa bãi vô danh, hiện giờ tin tức tìm được trên mạng cũng rất ít.

《 Mulholland Drive 》 là tác phẩm tiêu biểu của bọn họ.

Mulholland Drive là một con đường trứ danh ở Los Angeles, nó đi thông qua Hollywood, hơn nữa đã xuất hiện trong không ít phim điện ảnh của Hollywood, đối với mọi người khi đó, Hollywood đại biểu cho vàng son choáng ngợp. Đây cũng là chủ đề của bài hát.

Bài hát này rất có ý, tuy rằng không thể nói rất tốt, nhưng nó là một thăm dò đối với âm nhạc, cho tới hiện giờ vẫn như cũ vượt mức quy định.

Xúc giác âm nhạc của Thẩm Hoài không có nhạy bén như Diệp Thương, nhưng anh rất rõ ràng, lấy một ca khúc như vậy làm tiết mục thi đấu thật sự quá mức bạo hiểm.

Nhưng mà thái độ của Diệp Thương kiên định, vẫn chưa vì vậy mà thay đổi quyết định của bản thân.

Hắn đương nhiên có thể tiếp tục hát những ca khúc đã từng thành danh của mình, lấy năng lực của hắn, tại trận thi đấu lấy được hạng nhất dễ như trở bàn tay, thẩm trí có thể trở thành siêu sao một lần nữa, mặc dù không thể đạt được độ cao như đời trước, nhưng cũng đủ để không lo cơm áo.

Nhưng nói như vậy, hắn sống lại một đời có ý nghĩa gì đâu?

Đổi thành một người đại diện khác, chắc chắn sẽ không để hắn làm vậy như vậy, nhưng Thẩm Hoài nghe ý tưởng của hắn xong, nghiêm túc gật đầu: "Tôi hiểu rồi, anh cứ yên tâm làm việc của mình, những việc khác không cần lo lắng."

Diệp Thương tuy rằng biết Thẩm Hoài luôn tôn trọng mình trong chuyện bàn bạc, nhưng hai người dù sao cũng là mối quan hệ hợp tác, hắn không thương lượng cùng anh, tự tiện quyết định, quả thực có chút tùy hứng. Nhưng Thẩm Hoài lại không có nửa phần trách cứ, còn tận tâm tận lực ủng họ hắn như vậy.

Hắn cảm thấy trái tim như bị cào một chút, nổi lên cảm giác tê tê ngứa ngứa, Điều này làm cho lời trêu đùa vốn muốn nói ra của hắn có chút quê, mồm miệng lanh lợi của hắn phát huy không ra tác dụng, cả người đều có vể có chút ngốc ngốc.

Thẩm Hoài lại không nghĩ quá nhiều, anh xưa nay không đem bản thân đặt vào trung tậ, không phản bác nghệ sĩ của mình trong các cuộc bàn luận, chỉ cần là quyết định của bọn họ, anh sẽ ủng hộ.

Nhưng anh không nghe thấy Diệp Thương trả lời, khó hiểu nhìn qua: "Làm sao vậy? Còn có vấn đề gì sao?"

Diệp Thương lấy lại tinh thần, lộ ra nụ cười bất cần đời như bình thường, nhưng chỉ có chính hắn biết, nụ cười này ẩn chứa thứ xúc cảm trước nay không có.

Hắn khoác tay lên vai Thẩm Hoài, giống như không nhìn thấy anh nhăn mày, click mở ca khúc tiếp theo.

Thẩm Hoài kinh ngạc: "Đây là......"

Âm thanh truyền đến chính là ca khúc nhạc Rock & Roll nổi danh của Lục Dương, nhưng anh có thể nghe ra đây là giọng của Diệp Thương, tuy rằng điều kiện ghi âm không tính là tốt, nhưng biểu hiện của hắn lại như cũ ưu tú ổn định.

"Anh chuẩn bị hai bài hát?" Thẩm Hoài hỏi.

Diệp Thương gật đầu: "Một bài này chính là tô chuẩn bị cho tiết mục ok của mình."

Thẩm Hoài càng kinh ngạc, Diệp Thương đối với bản thân mười phần tự tin, căn bản không cho rằng bản thân sẽ thua, cho nên từ khi Top 10 tái đấu bắt đầu, hắn chưa từng chuẩn bị tiết mục pk, lúc này như nào lại......

Diệp Thương giống như nhìn ra băn khoăn của anh, giải thích: "Tôi cho rằng mỗi ca khúc đều có mị lực của riêng nó, nhưng làm ca khúc thu đấu, nó lại yêu cầu độ yêu thích đại chúng. Ở điểm này, hiện tại và ba mươi năm trước cũng không có gì khác nhau."

Hắn cười cười: "Tôi muốn hát ca khúc này, nhưng tôi cũng hứa với cậu, sẽ đạt quán quân."

Thẩm Hoài ngơ ngẩn, anh đã quen và thấy đương nhiên với sự tùy hứng của nghệ sĩ, lại là lần đầu được người khác bất động thanh sắc mà chăm sóc như vậy. Một loại cảm xúc xa lạ đánh sâu vào đại não của anh, làm anh trong thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào

Vốn Diệp Thương có chút mất tự nhiên, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài dời ánh mắt, biểu hiện so với hắn còn không tự nhiên bằng, hắn ngước lại thả lỏng ra.

Hắn đem đầu thò lại gần: "Người đại diện, có phải rất cảm động hay không?"

Thẩm Hoài nhăn mày đẩy đầu hắn ra: "Ngồi tử tế."

Diệp Thương nhìn chằm chằm vị trí đỏ bừng sau vành tai Thẩm Hoài, khẽ cười một tiếng, buông cánh ta ngồi lại chỗ của mình.

Thẩm Hoài âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉnh lại sắc mặt, nói: "Người thu âm của công ty tuy rằng không tồi, nhưng bài hát này độ khó cực cao, cũng không phải hắn có thể làm được, tôi thay anh tìm người thu âm và biên khúc khác -- tôi cũng không phải không tin vào năng lực của nah, chỉ là thời gian quá gấp, nếu có một biên khúc ưu tú giúp anh, anh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một ít."

Diệp Thương: "Tôi......"

Thẩm Hoài duỗi tay ngăn hắn nói: "Tóm lại, bây giờ anh nhất định phải nghe lời tôi, việc chuẩn bị anh không cần lo lắng."

Diệp Thương cũng không cố chấp.

Từ sự kiện Phàn Kính lúc trước, kỳ thật hắn đã đoán ra được Thẩm Hoài không phải một đại diện nhỏ đắng thương trong tưởng tượng của hắn. Hơn nữa hắn cũng không phải loại người cậy mạnh, biên khúc《 Mulholland Drive 》cực kỳ phức tạp, dựa vào mộ mình hắn qua quả thực có chút quá sức, hơn nữa cho dù hắn rất quen thuộc với ca khúc pk, cũng vẫn muốn chuẩn bị một chút.

Còn nữa, đại diện nhà hắn khó có được cường thế, hắn dù sao cũng phải cho vài phần mặt mũi.

Hắn lộ ra nụ cười, mười phần "bất đắc dĩ" mà tiếp nhận ý tốt của đối phương.

Mọi người ạ, mùa hè năm nay chắc là mùa hè có nhiều chuyện để nhớ nhất trong đời mình. Dù sao đây cũng là mùa hè cuối cùng với tư cách học sinh, bắt đầu lên 12 rồi mà năm nay lại là năm cuối cùng dùng chương trình cũ nữa chứ, chuyện nhà cũng có một số chuyện phải nghĩ,...Đặc biệt là hôm qua, những chàng trai mình theo đuổi trưởng thành thật rồi, thực hiện hẹn ước 10 năm ròi, nhưng lời hứa 20, 30 năm có lẽ không thể nữa...Suy.

Sorry mn vì sự tiêu cực và sến súa này nhé, cảm ởn mọi người đã ủng hộ, đôi khi sẽ phải chờ hơi lâu nhưng mình sễ không bỏ cuộc đâu.

Trước/13Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tam Quốc Chi Vô Thượng Chí Tôn