Sau một khắc khi con mồi mất đi hơi thở, từ trong nhụy hoa sẽ vươn ra một ống hút cắm vào thân thể con mồi, hút lấy chất dinh dưỡng để nuôi chính nó.Tại sao nơi này lại có Tử U Thi Hoa?! Nơi này chỉ có vùng núi khô cằn, không hề được gọi là vùng đất phù sa gì đi?!Mang theo nghi vấn trong lòng, Hàn Băng giữ vững tốc độ đuổi theo Tiểu Hồ đến dưới chân núi Hoàn Duyệt mà ngày hôm qua nàng đã đi qua.Một người một thú dừng chân trên một mảnh đất trống không có dây leo, cẩn thận đánh giá xung quanh.Khắp nơi quanh núi Hoàn Duyệt phủ một sắc tím mờ ảo đầy huyền bí, trong không gian tràn ngập mùi hương của Tử U Thi Hoa. "Chủ nhân, người mau đi về phía trước! Trong hang động có vật tốt!" Tiểu Hồ ngồi trên vai nàng vươn bàn tay mũm mĩm toàn lông chỉ về một hướng.Theo hướng mà Tiểu Hồ chỉ, Hàn Băng nhìn thấy một điểm đen kỳ lạ giữa một vùng hoa phát sáng, nhẹ nhàng vung kiếm chặt đứt dây leo cản đường đi, nàng chậm rãi tiến về phía trước.Dường như Tử U Thi Hoa cảm nhận được hành động của Hàn Băng, càng ngày càng nhiều dây leo tiến về phía nàng hơn. Có vẻ như chúng cảm thấy, nàng là một con mồi béo bở đầy dinh dưỡng! Nhìn dây leo tụ lại vây quanh mình ngày một nhiều hơn, Hàn Băng ngay lập tức bay lên trên không, nhanh chóng lấy từ trong trữ nạp giới ra túi bột thuốc rắc lên thân dây leo, sau đó lại lấy mồi lửa nàng tự chế ra, không chút chần chừ thẳng tay vứt xuống.Ngọn lửa bừng sáng lên, lấy dưới chân nàng làm trung tâm, khuếch tán ra xung quanh, thiêu rụi Tử U Thi Hoa đang tiến tới. Cảm nhận được đau đớn từ phía Hàn Băng, dây leo nhanh chóng tản đi nhường ra một khoảng trống nhỏ, không tiếp tục tấn công nàng nữa.Hàn Băng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất vẫn còn độ nóng cùng những đoạn dây leo bị cháy khét. Biết được điểm yếu của chúng, rất nhanh nàng đã kéo khoảng cách đến hang động ngắn lại. Tử U Thi Hoa bám quanh bên ngoài hang càng dày đặc, có lẽ trong đây có thứ gì đó cung cấp chất dinh dưỡng cho nó phát triển, đồng thời tạo điều kiện cho chúng sinh sôi nảy nở.Hàn Băng móc ra một viên dạ minh châu, từng bước từng bước tiến sâu vào trong hang động nhưng thật bất ngờ rằng, trong hang động lại không hề có sự hiện diện của Tử U Thi Hoa như nàng nghĩ. "Chủ nhân, là ở phía sâu bên trong ấy!" Tiểu Hồ vui vẻ lắc lắc chiếc đuôi xù lông, hai mắt hồ ly híp lại thành một đường. Theo như hướng đi mà Tiểu Hồ chỉ, Hàn Băng đi đến tận cùng của hang tối, nhìn thấy một động toàn là đá Tinh Tử lấp lánh ánh sáng."Đây là.... đá Tinh Tử?!"Hàn Băng bất ngờ nhìn những viên đá hình thoi bám đầy trên mặt đất và mặt tường của hang động, tất cả đều lớn tầm ba ngón tay, có viên còn lớn bằng nắm đấm!Đá Tinh Tử có tác dụng rất tốt trong việc hỗ trợ tu luyện nội công. Chỉ cần hấp thu một viên Tinh Tử nhỏ tầm một đốt tay, có thể khiến người đó tăng lên một năm nội công!Mà trước mắt nàng, đá Tinh Tử lại to lớn bóng loáng không tạp chất, như vậy công dụng có lẽ càng thêm hiệu quả!Tiểu Hồ từ trên vai nàng nhảy xuống, dùng hai chi trước bới lớp đất ra, lôi lên một viên đá to bằng đầu của nó, kéo đến cạnh chân nàng."Chủ nhân! Chủ nhân! Mau thu thập đồ tốt thôi!"Hàn Băng ngồi xổm xuống nhặt viên đá lên lau sạch sẽ rồi quan sát một hồi, sau khi chắc chắn đây là Tinh Tử thượng hạng hiếm có khó tìm liền mỉm cười thu vào trữ nạp giới, bắt đầu lấy kiếm đào bới những viên còn lại.Sau một canh giờ, một người một thú đã đào hết tất cả số Tinh Tử đó lên. Hàn Băng cứ như vậy thu cả núi nhỏ đá Tinh Tử vào trữ nạp giới, vui vẻ vỗ tay phủi bụi cát trên váy, xoay người đi ra khỏi hang động.Thật là một thu hoạch bất ngờ ngoài ý muốn a!Khi đến gần cửa hang, bóng dáng lạnh lùng cô độc của Tư Đồ Vũ Thiên liền hiện lên trong mắt Hàn Băng.Nghe tiếng động, Tư Đồ Vũ Thiên liền quay người lại. Thấy nàng đi ra liền nhấc chân bước đến gần nàng, nhíu mày."Lần sau đi ra ngoài phải mặc thêm áo choàng vào, biết không?!" Vừa nói Tư Đồ Vũ Thiên vừa khoác lên người nàng áo choàng lông cừu của hắn, lại cẩn thận kéo cao chiếc mũ lên, che đầu nàng cẩn thận."Ngươi..." đã ở đây bao lâu rồi?"Chúng ta về thôi!" Tư Đồ Vũ Thiên ngắt lời Hàn Băng, hơi cúi người xuống bế bổng nàng lên."Khoan đã! Ta có thể tự đi được!""Nơi này rất bẩn, ta bế nàng!"Bẩn sao? Mặc dù đều là đất cát nhưng cũng đâu thể bẩn đến nỗi không thể đi được chứ?! Hàn Băng nghi hoặc nhìn Tư Đồ Vũ Thiên một hồi, lại theo bước chân vững vàng ổn định của hắn nhìn xuống.Dưới đất đầy rẫy những dây leo bị chém đứt, những bông hoa cũng bị dập nát phân tán khắp nơi. Nhựa của dây leo mang theo màu vàng nhầy nhụa chảy đầy trên mặt đất, nhìn qua thật sự rất bẩn!"Cái này..."Tư Đồ Vũ Thiên cúi đầu nhìn tiểu tâm can nằm gọn trong lòng hắn mỉm cười, dưới chân nhún một cái, dùng kinh công đưa nàng về lại khách điếm. Từ lúc nàng rời đi hắn đã đi theo sau nàng, chỉ là hắn giữ một khoảng cách nhất định không để nàng phát hiện, âm thầm bảo vệ nàng.Lúc nàng tiến vào hang động, hắn liền ở bên ngoài canh phòng cho nàng, tiện tay chém đứt Tử U Thi Hoa đầy nguy hiểm kia đi, dọn sẵn đường về cho nàng.Nhẹ nhàng đặt Hàn Băng xuống chiếc ghế trong phòng, Tư Đồ Vũ Thiên cẩn thận xem xét, lo lắng nàng sẽ bị thương ở đâu đó."Băng Nhi, có bị thương ở đâu không? Có thấy khó chịu chỗ nào không?""Ta ổn! Ta không sao cả!""Phải không? Nếu thấy khó chịu phải nói ngay cho ta biết, biết chưa?!"Hàn Băng kéo mũ xuống gật đầu, rút bàn tay của mình về, nhìn hắn hỏi."Sao ngươi lại ở đó?!""Ta... tiện đường ghé qua, thấy nàng ở đó liền chờ nàng về chung!"Tiện đường?! Cái lý do dở tệ vậy cũng khiến hắn nghĩ ra được sao?!Hàn Băng nhìn Tư Đồ Vũ Thiên thật sâu, dưới ánh mắt trong suốt không tạp chất của nàng, hắn bỗng thấy hơi chột dạ, quay đầu rót cho nàng một ly trà. "Nàng có đói không? Ta đi gọi cho nàng một vài món tráng miệng nhé?!" "Không cần đâu! Cảm ơn ngươi, ngươi về phòng đi, ta thấy mệt rồi, muốn đi ngủ!" Hàn Băng cởi chiếc áo choàng ra đưa cho hắn, ngáp một cái đuổi khách."Rầm!"Tư Đồ Vũ Thiên nhìn cánh cửa phòng đóng ngay trước mặt mình mà trong lòng không biết là dư vị gì, lắc đầu bất đắc dĩ trở về phòng của hắn.Mùng 2 rồi nè! Mọi người nhận được nhiều lì xì chưa?! Hahahaha, tui hổng được bao nhiu hết, lớn rùi hổng ai lì xì, hic! (╥ᆺ╥;) ʕ´• ᴥ•̥`ʔ