Saved Font

Trước/70Sau

Ngọt Tựa Mật Đào

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Hà Thu

A Ninh là ai, liên quan tới bí ẩn này, Tiêu Minh Triệt không nhận được đáp án, bởi vì hắn không có cơ hội để hỏi.

Từ sau khi đạt được sự đồng thuận với Tiêu Minh Triệt, Lý Phượng Minh liền giống như ngựa không ngừng vó, bắt đầu bắt tay vào chỉnh đốn nội bộ Hoài vương phủ.

Nàng tìm Khương thẩm xin danh sách hạ nhân trong phủ, ngồi ở trong thư phòng tiểu viện đến tối.

Trước kia Hoài vương phủ chỉ có một chủ nhân là Tiêu Minh Triệt.

Hắn rất dễ hầu hạ, trong cơm áo gạo tiền rất ít khi chủ động đưa ra yêu cầu tỉ mỉ, vạn sự chỉ cần tuân thủ quy chế là được.

Bởi vậy người hầu trong phủ không tính là quá nhiều, ngoại trừ đám phục vụ theo thời kì ở bên ngoài quận vương phủ, cũng chính là trước sau đại hôn của hắn và Lý Phượng Minh mới tăng thêm một chút.

Người không nhiều lắm, có lộn xộn cũng không lộn xộn đi đâu được. Lý Phượng Minh bận rộn đến tận khuya giờ hợi*, mới hoàn thành bước chỉnh đốn đầu tiên.

*từ 21h đến 23h

Sự tình không lớn, chỉ là Lý Phượng Minh đã lâu không phí sức như vậy, hơi có chút mệt mỏi.

Sau khi tắm thay quần áo, nàng như không có xương dựa vào người Thuần Vu Đại, được dìu trở lại phòng ngủ.

Nàng vô cùng kinh ngạc khi thấy Tiêu Minh Triệt đứng dưới mái hiên ngoài cửa phòng ngủ, lúc này trên mặt lập tức nóng như bị bỏng.

Lý Phượng Minh điện hạ vẫn cần chút mặt mũi, lúc này bị người ta bắt gặp bộ dáng ỉu xìu hết hơi của mình, liền thấy vô cùng xấu hổ.

Và cách mà nàng dời sự xấu hổ đi, chính là giả vờ như không có gì xảy ra, đồng thời chọn một gốc rạ khác để làm cho người kia xấu hổ hơn.

“Ài, ngài đang chờ ta sao?” Nàng ranh mãnh nháy mắt đưa tình với Tiêu Minh Triệt: “Chẳng lẽ, ta không về phòng, ngài liền ngủ không được?”

Thân hình Tiêu Minh Triệt cứng đờ, giống như đang cắn chặt hàm răng: “Nếu ta ngủ trước, đến lúc nàng trở về cũng sẽ đánh thức ta.”

Nói xong, hắn xoay người trở về phòng, cả người như đang viết “Lười để ý đến ngươi”.

Thấy hắn xấu hổ như vậy, Lý Phượng Minh ngược lại không thấy xấu hổ.

Nàng cười ha ha đi vào phòng, trong miệng còn không chịu buông tha đuổi theo trêu chọc: “Nếu thật sự sợ bị ta ầm ĩ, vậy ngài trở về bắc viện ngủ không phải là tốt rồi sao? Giải thích nhiều như vậy, cuối cùng vẫn là đang chờ ta.”

Tục ngữ dân gian luôn khuyên “làm người nhớ giữ lại đường lui”, đều có đạo lý cả.

Tiêu Minh Triệt không chịu nổi nàng cố ý đùa giỡn như vậy, nhanh chóng cởi ngoại bào ra rồi tiến vào trong màn giường, cũng tắt đèn trong nháy mắt khi nàng vừa đi vòng qua bình phong vào trong phòng.

Bất ngờ không kịp đề phòng rơi vào bóng tối trước mắt, Lý Phượng Minh chỉ có thể duỗi thẳng hai tay mò mẫm đi về phía trước.

Lúc thành công ngồi xuống mép giường tháo giày, nàng cười nhạo nói thầm: “Ấu trĩ.”

Chờ nàng mò mẫm định trèo lên giường, mới biết còn có điều ấu trĩ hơn ——

Tiêu Minh Triệt vững vàng chiếm một nửa bên ngoài giường, lù lù bất động.

“Vào trong ngủ.” Lý Phượng Minh cách chăn đẩy vai của hắn.

Hắn lạnh nhạt trả lời: “Nàng ngủ bên trong đi, sau này đều sẽ như vậy.”

Kỳ thật Lý Phượng Minh không quan trọng ngủ bên trong hay bên ngoài, nhưng Tiêu Minh Triệt đột nhiên trịnh trọng định ra quy tắc như vậy, cái này làm cho nàng đầu đầy mờ mịt.

Lý Phượng Minh mò mẫm lên giường, cẩn thận bước qua hắn, nằm vào trong chăn.

“Cái gì mà sau này đều như vậy? Chờ ta đem tai mắt của Thái tử thanh lý sạch sẽ…”

“Nếu nàng có thể tìm ra người, thì đặt bọn họ ở vị trí không quá quan trọng là được rồi, không cần thanh trừ ra khỏi phủ.” Trong bóng tối, thanh âm của Tiêu Minh Triệt nghe có chút cổ quái.

Lý Phượng Minh ngáp một cái, nhắm mắt lẩm bẩm.

“Có lý. Chỉ cần chừa lại một vài lỗ hổng, như vậy Thái tử cũng không dễ dàng nghi ngờ. Tương lai khi cần, còn có thể mượn miệng của những người này, để Thái tử biết tin tức mà ngài muốn hắn biết.”

“Ừm.” Hắn quả thật có cân nhắc phương diện này, nhưng cũng có một tầng tư tâm khác.

Lý Phượng Minh cười đến hả hê khi người khác gặp họa: “Vậy ngài liền thảm rồi. Còn phải cố nhịn khó chịu, thỉnh thoảng giả vờ hợp trướng* với ta.”

*Hợp trướng viên phòng => nam nu9 abcxyz

Đây chính là một tầng tư tâm khác của Tiêu Minh Triệt.

Sau một lúc trầm mặc thật lâu, Lý Phượng Minh nửa tỉnh nửa mê phát ra tiếng nghi hoặc hàm hồ: “Vậy chuyện này với chuyện ngài ta ai ngủ bên trong, lại có quan hệ gì?”

Hậu tri hậu giác nhận ra Lý Phượng Minh lúc này cùng ban ngày rất khác nhau, chọc cho Tiêu Minh Triệt nhịn không được cong môi: “Nàng nói nhiều quá, mau ngủ đi.”

“Họ Tiêu, ngài quá đáng nha. Ta vì ngài mà mệt gần chết, ngài lại còn chê ta… Ưm.”

Tiêu Minh Triệt trở tay kéo chăn lên, che miệng nàng lại.

Mệt đến mức đi bộ còn cần người đỡ, giờ phút này cũng bắt đầu nói không rõ chữ rồi, còn muốn chít chít oa oa, vẫn muốn truy vẫn ngọn nguồn đối với chuyện “Ai ngủ trong ai ngủ ngoài”, cái này không tính là nói nhiều sao?

Hắn chỉ là nghĩ nếu có thích khách, thì người ngủ ở bên ngoài sẽ đứng mũi chịu sào.

Chỉ đơn giản như vậy, có gì hay đâu mà hỏi.

***

Có một số thứ khắc sâu vào trong xương cốt của Lý Phượng Minh.

Quốc sự cùng gia sự, nhìn như có sự khác nhau một trời một vực, nhưng kì thực quy luật bên trong lại giống nhau.

Nàng phán đoán, trong mắt Thái tử, Hằng Vương mới là đối thủ chân chính ngang tài ngang sức, còn Tiêu Minh Triệt cùng lắm chỉ là phế liệu dư thừa, theo dõi một chút động tĩnh là đủ, không cần hao phí quá nhiều tâm tư.

Chỉ cần hiểu được điểm này, sự tình làm ra sẽ không dễ dàng đi chệch hướng.

Theo Lý Phượng Minh nhận định: Thái tử sắp xếp tai mắt trong Hoài vương phủ, chắc chắn không phải là mật thám đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc chuyên môn tỉ mỉ, mà hơn phân nửa chỉ là lấy ân huệ nhỏ thu mua người vốn đang ở trong phủ.

Đúng như Tiêu Minh Triệt nói, đối với người như vậy không cần làm rõ chuyện, thậm chí không cần thanh lý ra khỏi phủ. Chỉ cần tìm ra bọn họ, bất động thanh sắc khoanh tròn phạm vi khống chế trong phủ, tương lai khi có nhu cầu, còn có thể để cho bọn họ làm phản gián*.

*Dùng mưu kế làm cho nội bộ kẻ địch lủng củng, tự mâu thuẫn.

Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi đều có thể đuổi kịp tốc độ của Lý Phượng Minh.

Hai nàng một văn một võ, một sáng một tối, phối hợp khăng khít với Lý Phượng Minh, chỉ đông tuyệt đối không đánh tây, nâng một còn có thể phản ba. Vì vậy, mọi thứ diễn ra càng thêm suôn sẻ.

Đến ngày thứ ba, các nàng đã âm thầm “cày” hết mấy chục người ở hậu viện Hoài vương phủ vài lần, đại khái sàng lọc ra vài tên hạ nhân khả nghi.

Lý Phượng Minh tạo thay đổi nhỏ trong việc phân quyền các sự vụ của các viện, định người định trách nhiệm. Lúc mọi người thấp thỏm nghị luận về sự thay đổi này, lại không dấu vết an bài điều động những nhân hạ nhân khả nghi này.

Mặc kệ ở trong phủ hay là bên ngoài nhìn vào, chút động tĩnh này của Hoài vương phủ đều giống như Hoài vương phi nhàn rỗi không có việc gì, cố ý ở trên địa bàn nhà mình đùa giỡn uy phong, định quy củ.

Cứ như vậy gió êm sóng lặng đạt thành mục đích chỉnh đốn.

Trong ba ngày Lý Phượng Minh bận rộn, Tiêu Minh Triệt cũng chưa từng ra khỏi cửa phủ.

Ngoại trừ sáng sớm mỗi ngày theo thông lệ đi diễn võ trường, sau đó lại ở thư phòng bắc viện xem xong bản sao mới nhất của Chiến Khai Dương đưa tới. Những lúc khác hắn luôn im lặng đi theo bên cạnh Lý Phượng Minh.

Lý Phượng Minh mơ hồ khó hiểu: “Hạ vọng thủ sĩ sắp tới rồi, sao ngài lại nhàn rỗi như vậy? Cả ngày ở trong phủ trước sau đối mặt với ta, là đang tính làm chuyện gì vậy?”

Tiêu Minh Triệt cũng không giấu diếm: “Muốn nhìn một chút xem nàng làm như thế nào.”

“À, muốn học lỏm?” Lý Phượng Minh vui vẻ: “Nếu ngài thành tâm thành ý cầu ta, ta rất nguyện ý dốc túi chỉ dạy, xong xuôi ngài cho ta chút phí ‘học thêm’ là được.”

Tiêu Minh Triệt giương mắt nhìn trời: “Ta nào có tiền trả tiền học thêm cho nàng.”

Chìa khóa khố phủ đã nằm ở trong tay nữ nhân này, chẳng lẽ hắn đi tìm nàng lấy chìa khóa trước, sau đó lấy tiền từ trong khố phủ ra đưa cho nàng? Tay trái ném lại tay phải, nhàn rỗi không có việc gì hay sao.

Lý Phượng Minh hoàn toàn không nghĩ tới chìa khóa khố phủ này, chỉ cho rằng hắn đang giở trò qua loa, vì thế cố ý quấn lấy hắn.

“Không có tiền cũng không sao. Ta thấy bộ dạng này của ngài cũng không tệ, Lý Phượng Minh điện hạ ân chuẩn cho ngài có thể lấy thân làm học phí, có dám hay không?”

“Tùy tiện.” Tiêu Minh Triệt liếc nhìn nàng một cái, nhấc chân rời đi.

Lý Phượng Minh lơ đễnh: “Cũng không tính là quá tùy tiện đâu nhỉ? Ta là đang đàm phán với ngài. Nếu ngài đã không nguyện ý, vậy ta cũng sẽ không ở dưới ánh mặt trời ban mặt này tại chỗ c**ng bức ngài…”

“Ngậm miệng lại! Nàng cũng biết là ban ngày ban mặt, vậy mà còn dám thốt ra mấy lời kia?

***

Mặc dù đã đoán được thân phận của Lý Phượng Minh, nhưng tận mắt nhìn nàng làm việc, Tiêu Minh Triệt vẫn có cảm xúc rất khó tả.

Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, nàng điều động vợ chồng Khương thúc, Thuần Vu Đại, Tân Hồi đâu ra đấy, đem hạ nhân trong phủ sửa lại thuận lợi, đồng thời không khiến cho bất kỳ ai ở bên ngoài hoài nghi.

Sự tình tuy không lớn, nhưng nhìn thoáng qua có thể thấy được toàn bộ sự việc, trong suốt quá trình nàng biểu hiện ra suy nghĩ thanh tỉnh sáng suốt, thủ đoạn thong dong, ánh mắt nhìn người, quyết định can đảm, cũng đủ để cho người sáng suốt xem hiểu nàng là nhân vật xuất sắc cỡ nào.

Trong quan niệm của người Tề, nữ tử trời sinh nhu nhược, dễ bị cảm xúc chi phối, cho nên khó mà gánh được chức trách lớn.

Bởi vậy người Tề đối với việc nữ đế cầm quyền tại Hạ quốc, đế hậu cùng trị tại Nguỵ quốc, từ trước đến nay luôn có rất nhiều tranh cãi.

Từ trên người Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt rõ ràng thấy được đáp án. Một người có thể đảm đương được trách nhiệm lớn hay không, không liên quan tới chuyện là nam hay nữ.

Giờ phút này hắn lấy dư quang nhìn Lý Phượng Minh đang nói chuyện với Khương thẩm, trong lòng không khỏi phát ra một tiếng cười thán phục.

Thì ra, bất kể quốc gia nào, trữ quân chính là trữ quân.

Một số chuyện trong mắt Tiêu Minh Triệt là vô cùng rối rắm ngổn ngang, không biết nên xuống tay chỗ nào, mà đến Lý Phượng Minh, chỉ hai ba lần là có thể phân tích cặn kẽ.

Đây chính là sự chênh lệch giữa trữ quân và hoàng tự bình thường.

Lý Phượng Minh ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, chỉ vào hai cái tên trong danh sách bắc viện, nghiêm túc giải đáp vấn đề của Khương thẩm.

“Hai người bọn họ ở trong kinh tứ cố vô thân, ban đầu là thông qua người môi giới tự bán mình vào phủ. Đây chính là lý do tại sao ta khăng khăng muốn ngài điều bọn họ ra khỏi bắc viện.”

Trước đó, Lý Phượng Minh cũng chưa từng nhúng tay vào sự vụ trong phủ, làm người hiền hòa không có giá trị, đối với Khương thúc Khương thẩm càng là kính trọng lễ độ.

Đây là lần đầu tiên Khương thẩm chứng kiến khí thế mạnh mẽ sắc bén của nàng, không hiểu sao lại thấy có chút khẩn trương.

Khương thẩm trước tiên trộm dò xét Tiêu Minh Triệt đang trầm mặc lật sách dưới cửa sổ.

Thấy hắn giống như như mắt điếc tai ngơ, đành phải căng da đầu đáp lời Lý Phượng Minh: “Nhưng mà, hai người này lúc điện hạ còn là quận vương, liền…”

“Điều đó không quan trọng, lòng trung thành không liên quan gì đến thời gian. Trong nhiều trường hợp, càng dùng những người không có ràng buộc càng khó có thể kiểm soát. Bắc viện là nơi sinh hoạt hàng ngày của điện hạ, vào những lúc không có khách lạ, xử lý công vụ nhiều lúc cũng là ở chỗ này, vậy nên đây chính là nơi ưu tiên hàng đầu của hậu trạch vương phủ chúng ta.”

Lý Phượng Minh ngắt lời biện hộ của Khương thẩm, đầu ngón tay điểm danh sách.

“Ta đã ra quyết định, thì sẽ không thay đổi chủ ý của mình vì lời cầu tình của bất cứ ai. Tạm thời dời hai người này đi nơi khác, cụ thể làm cái gì, thẩm cùng Khương thúc thương lượng xử lý, ta không nói nhiều.”

Hai người kia đều tính là người làm lâu năm của vương phủ, ở trước mặt Tiêu Minh Triệt làm sai vặt mấy năm, cũng không mắc lỗi gì quá lớn. Hiện giờ không có một lý do gì mà tự dưng điều bọn họ ra khỏi bắc viện, Khương thúc Khương thẩm khó tránh khỏi có cố kỵ về mặt tình cảm.

Thấy Lý Phượng Minh đã cương quyết, Tiêu Minh Triệt lại rõ ràng mặc kệ việc này, Khương thẩm cũng không dám nhiều lời nữa, lúng ta lúng túng đáp ứng.

Lý Phượng Minh nhìn thần sắc Khương thẩm, hiểu rõ cười yếu ớt: “Nếu thẩm và Khương thúc không biết nên mở miệng với bọn họ như thế nào, thì cứ việc đẩy hết lên người ta. Nếu bọn họ ở sau lưng oán giận ta, các ngươi cũng không cần quá mức cấm đoán, để bọn họ quá miệng một hai câu cũng được, ta sẽ không truy cứu.”

“Làm như vậy sao được?” Khương thẩm kinh hãi.

“Làm sao mà không được? Bọn họ cùng lắm cũng chỉ dám ở sau lưng oán giận, nói nhỏ vài câu không xuôi tai thôi. Cũng không đến mức nói đến trước mặt ta.”

Chút chuyện nhỏ này, Lý Phượng Minh căn bản không để ở trong lòng.

“Thân là Hoài vương phi, hậu trạch vương phủ vốn là bổn phận trách nhiệm của ta. Trách nhiệm quyền lợi không phân biệt gia đình, con người không thể chỉ cần lợi ích không gánh hậu quả xấu được.”

Người chủ trì làm ra bất kỳ thay đổi hiện trạng quyết định, thì ít nhiều đều phải gánh vác một chút chỉ trích cùng bất mãn, đây là điều không ai có thể thay đổi được.

Lý Phượng Minh từng là người được kỳ vọng sẽ gánh vác tương lai đất nước, nếu lòng dạ nhỏ nhen đến mức ngay cả mấy lời oán giận phàn nàn sau lưng của người hầu cũng không thể chấp nhận được, thì thật phí phạm mười mấy năm đã được dạy dỗ trước đó.

***

Bỏ ra ba ngày, rốt cục giải quyết được nỗi lo về sau cho Tiêu Minh Triệt, Lý Phượng Minh rất là vui mừng.

Nhưng tiếp theo nàng vẫn còn nhiều việc phải bận rộn.

Đêm đó, nàng nằm trên giường, thuận miệng lẩm bẩm với bóng lưng Tiêu Minh Triệt: “Giữa tháng vào cung nghe hoàng hậu dạy bảo, ta đi một mình, ngài cứ làm việc của ngài, không cần phải để ý đến. Ta có thể ứng phó được, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ngài.”

“Ừm.” Tiêu Minh Triệt nhấp hai ngụm nước ấm, đặt cái cốc lên bàn tròn nhỏ, xoay người đi về phía giường.

“Nhưng cuối tháng đi Tích Thúy Sơn thăm thái nãi nãi, ngài vẫn phải đi cùng ta.” Chuyện này, nàng chủ yếu vẫn là suy nghĩ thay Tiêu Minh Triệt.

“Tình huống của chúng ta và nhà khác không giống nhau. Ngài được tính là lớn lên dưới gối thái nãi nãi, cho dù bà đối với ngài có hơi nghiêm túc lãnh đạm một chút, nhưng cũng không có hà khắc với ngài.”

Nếu Tiêu Minh Triệt không ở trong kinh, nàng một mình đi thăm Thái hoàng thái hậu thì không có gì đáng trách.

Nhưng hắn hiện giờ đang ở trong kinh, nếu chỉ có một mình nàng đi, Tiêu Minh Triệt sẽ mang tiếng là bạc tình bạc nghĩa, đối với thanh danh của hắn không phải là chuyện tốt.

“Được.” Tiêu Minh Triệt tắt đèn, không yên lòng nghĩ, trước kia rõ ràng rất chán ghét cái la ly hương kia, vậy mà tối nay đổi thành U lan hương, lại có chút không quen.

“Còn nữa, buổi sáng Khương thẩm nói, mùng chín tháng sau là sinh nhật của Phúc quận vương phi, hỏi ta tặng lễ sinh nhật gì. Cái này ta chưa biết quyết định thế nào, ngài nói đi.”

Loại chuyện tặng lễ này, nói là nặng ở tâm ý, nhưng kỳ thật trọng yếu nhất vẫn là xem giao tình.

Lý Phượng Minh chỉ biết Phúc quận vương là em họ của Tiêu Minh Triệt, nhưng không xác định Tiêu Minh Triệt và hắn bên trong là tình huống gì.

Tiêu Minh Triệt ngồi ở mép giường, sau khi trầm ngâm một chút, vừa cởi giày vừa nói: “Có lẽ có thể mua trân châu tặng.”

Mấy ngày trước ở Đàn Đà tự, Phúc quận vương nói qua, quận vương phi muốn một bộ váy trân châu mới.

Nhắc tới trân châu, Lý Phượng Minh nhất thời lại muốn đấm vào tim.

Trong bóng tối, nàng nghiến răng nghiến lợi hướng bóng dáng Tiêu Minh Triệt vung nắm đấm.

Suy nghĩ vừa chuyển, tròng mắt nàng bỗng nhiên xoay tròn, cười âm gian xảo trá.

“Ài, Hoài vương điện hạ, mấy ngày nay ta vì giúp ngài, đều là tận tâm tận lực, lo lắng hết lòng, ngay cả chuyện trên cửa hàng cũng không có thời gian hỏi đến. Ngài xem có phải nên được bồi thường không?”

Tiêu Minh Triệt vừa mới nằm vào chăn, nghe được nụ cười xấu xa rõ ràng mang theo “rắp tâm hại người” này của nàng, nhất thời cứng đờ cả người.

“Bồi thường như thế nào?” Tim hắn đập nhanh, âm cuối hơi có chút bất ổn. Lời nói vừa dứt liền cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cổ họng căng thẳng.

Lý Phượng Minh nghiêng người hướng về phía hắn, đầu gối lên cánh tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta từng nghe nói, vợ chồng Phúc quận vương là thanh mai trúc mã?”

“Đúng vậy. Phụ thân của Phúc quận vương phi là Tào Chá, trước đây là ân sư vỡ lòng của Tiêu Minh Tấn.”

“Mọi người đều nói rằng hai người sau khi thành thân xong vô cùng ân ái. Lời này có thật không?”

“Ừm.” Tiêu Minh Triệt có chút mê man: “Rốt cuộc nàng muốn hỏi cái gì?”

Lý Phượng Minh hắc hắc cười trộm: “Đừng để ý, ngài cứ chờ ta hỏi xong trước đã. Còn ngài thì sao? Cũng có tiểu thanh mai hả?”

“Không. Bên trong hành cung có những ai, nàng cũng không phải không biết.”

Lý Phượng Minh nghĩ cũng đúng.

Nam nữ người Tề cần phải giữ khoảng cách, tầng lớp rào cản đúng là tương đối ngoan cố.

Tiêu Minh Triệt dù có được sủng ái thế nào, thì cũng là một hoàng tử, số người có thể tiếp xúc rất có hạn, không có nhiều cô nương như vậy để cho hắn biết.

Trước năm chín tuổi hắn ở trong cung Tiền Chiêu Nghi.

Không nói đến việc Tiền Chiêu Nghi sẽ không để cho hắn có bạn chơi hay gì, mà cho dù có, nhưng có thể ở trong cung cùng hắn chơi đùa, nhiều nhất cũng chỉ là các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ của hắn.

Sau đó hắn được Thái hoàng thái hậu đón đến hành cung.

Hành cung mặc dù cũng có vài thị nữ trẻ tuổi, nhưng quản sự hành cung là Hoa ma ma cũng không phải ăn chay. Ai dám làm bậy đi quá giới hạn, đi đến trước mặt Ngũ hoàng tử muốn thành “thanh mai trúc mã”?

“Ừm, vậy trước khi hai nước kết thành thông gia, có quý nữ nhà nào được dự bị trở thành nhân tuyển cho vị trí thê tử của ngài không?” Lý Phượng Minh truy vấn.

Cổ họng Tiêu Minh Triệt lăn lăn: “Không có.”

Nhà người bình thường không trèo lên được hôn sự với hoàng tử, các gia đình có dòng dõi thế gia cân nhắc việc hôn nhân với hoàng tử, cũng sẽ không chọn Tiêu Minh Triệt.

Tề Đế đối với Tiêu Minh Triệt cơ hồ là mặc kệ tự sinh tự diệt, khi có ích thì dùng, khi không dùng được liền giống như không có đứa con trai này, tâm tình không tốt còn có thể tìm cớ mượn tay Tiền Chiêu Nghi ngược đãi hắn.

Một hoàng tử thảm như vậy, cho dù có quý nữ nhà nào đối với hắn thầm thương trộm nhớ, thì trong nhà cũng sẽ không đồng ý.

Tiếng cười của Lý Phượng Minh càng thêm ngọt ngào: “Sau khi trưởng thành khai phủ thì sao? Trong những năm gần đây, có đôi khi ngài ở kinh thành, lúc thì ở Nam Cảnh, những người tiếp xúc cũng tương đối nhiều. Trong lòng ngài có cái suy nghĩ… nghĩ muốn tặng váy trân châu cho cô nương nào không?”

“Không. Không phải nói về trân châu sao? Nàng hỏi những điều này để làm gì?” Tim Tiêu Minh Triệt đập càng ngày càng nhanh, trong đầu đã loạn thành bột nhão.

Hắn từ nhỏ đã sợ người khác nói chuyện quanh co như vậy, bởi vì hắn thường xuyên đoán sai ngụ ý của người khác.

Nữ nhân này mang thái độ khác thường, đột ngột truy vấn ngọn nguồn chuyện “tình sử” không tồn tại của hắn. Nghe được hắn không có chút quá khứ nào, liền cười đến ngọt ngào như vậy…

Có phải là, lại muốn nhắc tới cái gì mà lấy thân báo đáp không?

Tiêu Minh Triệt tâm hoảng ý loạn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng hung tợn quyết định. Nếu nàng nhắc lại, vậy liền đáp ứng nàng.

Không phải chỉ là viên phòng thôi sao? Cũng không phải cả đời không làm. Ai sợ ai chứ?

Lý Phượng Minh hết sức vui mừng: “Ta chính là đang nói đến chuyện mua trân châu đó!”

Tiêu Minh Triệt bỏ ra ngàn vàng mua lại hộp trân châu ở Đàn Đà tự, thật sự rất oan đại đầu. Nàng như mắc nghẹn ở trong cổ họng, nhớ tới liền đau lòng.

Tuy nói tiền của Hoài vương phủ cũng không phải tiền của nàng, nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng.

“Nếu Phúc quận vương phu thê ân ái, Phúc quận vương kia cũng đã định vì quận vương phi tốn một số tiền lớn rồi. Mà ngài cũng không có kiểu cô nương mà ngài muốn tặng váy trân châu cho người ta. Cho nên, hộp trân châu kia không có tác dụng vẫn là không có tác dụng. Không bằng thuận nước đẩy thuyền, tăng giá bán lại cho hắn!”

Nàng càng nghĩ càng thoải mái, thậm chí còn vui vẻ duỗi duỗi chân.

“Về phần lễ sinh nhật ý mà, tùy tiện mua cái gì tặng cũng được, cũng không cần phung phí đến số lượng thiên kim. Bằng cách này, cái mũ oan đại đầu trên đầu ngài cuối cùng cũng có thể được gỡ bỏ!”

Tiêu Minh Triệt chậm rãi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, đem trọc khí đang tràn đầy trong lòng bức ra khỏi lồ ng ngực.

Qua hồi lâu, hắn mới từ kẽ răng đang cắn chặt gạt ra cảm khái, ngũ vị tạp trần.

“Nàng nói với Khương thẩm không thể để ta chịu thêm nửa điểm thiệt thòi, ta tin.”

Gần đây nàng năm lần bảy lượt trêu chọc hắn, ý tứ rõ ràng chính là rất muốn cùng hắn hợp trướng viên phòng mà?

Giờ phút này hai người cùng nằm trong trướng, không thể nghi ngờ chính là thiên thời địa lợi nhân hòa. Vậy mà nàng lại chỉ muốn giúp hắn ra giá cao để bán trân châu kiếm lại số tiền thua lỗ về.

Trong thoáng chốc, Tiêu Minh Triệt có chút bất đắc dĩ.

Hắn không rõ nữ nhân này rốt cuộc là đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, mọi chuyện luôn đem lợi ích của hắn đặt ở phía trước. Hay vẫn là vô tâm vô phế, căn bản là đối với bản thân hắn không có hứng thú.

Trước/70Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Tà Thần