Saved Font

Trước/177Sau

Nguyên Huyết

Chương 22: Ồ Ồ Ồ…

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau ba ngày tập tành liên tục, Tịch Ca quan sát số liệu tăng trưởng, tự cảm thấy kế hoạch huấn luyện của mình rất hiệu quả.

Hôm nay, hắn vừa mới ngồi xuống ghế, đang gặm bánh mì, bỗng cảm thấy sau lưng lạnh toát, nhưng giây tiếp theo, lại không thấy gì bất thường nữa.

Tịch Ca tỏ ra nghi ngờ, yên lặng quét quanh nhà ăn một vòng.

Hắn quay đầu lại, đang định ăn sáng tiếp, lại phát hiện bánh mì và ly sữa đã biến mất!

…Kỳ lạ.

Không thể có chuyện vừa tỉnh ngủ đã biến thành não cá vàng được, hay là gặp ma giữa ban ngày?

Tịch Ca không thể giải thích được, nhưng mà bữa sáng biến mất rồi hắn cũng không còn cách nào, đành xoa xoa cái bụng trống rỗng, đeo ba lô chuẩn bị lên lớp.

Đi tới cửa, Tịch Ca vừa mới xoay người định đổi giày, một cơn gió mạnh bất chợt ùa đến sau lưng!

Lần này hắn sớm có chuẩn bị, âm thầm siết chặt nắm đấm, quay lại phản đòn.

Nhưng đằng sau trống hoác.

Chỉ có hai ba sợi tóc của hắn, rơi xuống giữa không trung.

Cùng lúc đó, một thứ gì đó mềm mềm đặt ngay cổ Tịch Ca.

Đồng thời, giọng nói của Rhein vang lên: “Nếu ta dùng móng tay của mình, cổ ngươi đã bị đâm xuyên. Muốn gia tăng thực lực, ngươi nên học chút gì đó có giá trị hơn, chứ không phải hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.”

“Ồ…” Tịch Ca có chút để tâm, “Cậu dùng cái gì đặt trước cổ tôi vậy?”

Sau lưng không có âm thanh, đại khái Rhein cũng chú ý tới câu hỏi của Tịch Ca nên cạn lời.

Cũng chính lúc này!

Tịch Ca chuẩn bị đầy đủ, lần thứ hai xoay thắt lưng, một quyền đánh về hướng truyền đến âm thanh!

Nhưng hắn nhìn không đúng thời cơ, một quyền ẩn chứa hơn phân nửa sức mạnh đánh hụt, theo quán tính hắn lảo đảo một cái, ngã bệt ngay tủ giày, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ không biết từ đâu truyền đến.

Sau khi cười khẽ, lại không có động tĩnh.

Tịch Ca ngồi xuống đổi giày, trái phải không nhìn thấy Rhein đâu, lại đợi một hồi, cảm thấy tám phần là đối phương đã rời đi, sẽ không đột nhiên xuất hiện nữa, lầm bầm lầu bầu: “Đột nhiên xuất hiện, đột nhiên làm màu, đột nhiên biến mất… Chẳng lẽ, đang ám chỉ mình nên bỏ xa tìm gần, theo cậu ta luyện tập?”

Lẩm bẩm xong, Tịch Ca bỗng để ý đến cảm giác kỳ lạ ở cổ, không nhịn được vươn tay ra sờ, đụng phải vụn bánh mì.

Hắn suy nghĩ kỹ, mắng một tiếng: “Đừng tưởng làm ma cà rồng thì có thể lãng phí thức ăn nhé! Bữa sáng tôi còn chưa ăn no đâu!”

Không biết có phải do nhạc đệm lúc sáng không, mà Tịch Ca lên lớp cứ cảm thấy quái quái, giống như sau lưng bị ai đó nhìn chằm chằm, đứng không thoải mái, ngồi cũng không thoải mái, nghe giảng không thoải mái, mà không nghe giảng cũng vậy.

Thật vất vả chờ đến tan học, Tịch Ca xen lẫn trong đám sinh viên ra ngoài, vô cùng nghiêm túc suy xét xem có nên bùng tiết buổi chiều… Sau đó, hắn bỗng nhận được cuộc gọi từ Lý Lập Phương.

Tịch Ca: “Alo?”

Lý Lập Phương: “A a a a a BOSS tôi yêu cậu chết mất a a a a a!”

Tịch Ca: “À, cảm ơn.”

Lý Lập Phương: “A a a a a tôi hận không thể nhảy lên hôn cậu một trận!”

Tịch Ca chảy mồ hôi: “Cái này thì không cần đâu, cậu bình tĩnh chút đi, giờ cậu đang ở đâu? Thấy phòng làm việc mới chưa?”

Lý Lập Phương: “Giờ tôi đang ở phòng làm việc!”

Tịch Ca: “Hài lòng chứ?”

Lý Lập Phương: “Không thể hài lòng hơn được nữa!”

Tịch Ca: “Vậy thì tốt, phòng làm việc là do lão Sa bố trí cho cậu, tôi cũng không biết nó tròn méo ra sao. Nhưng lão Sa mặc dù hơi đôc miệng một chút, nhưng năng lực làm việc rất mạnh, sẽ không để cậu thất vọng đâu.”

Một cuộc điện thoại kết nối hai đầu thành phố.

Lúc Lý Lập Phương nói chuyện cùng Tịch Ca, cậu ta đang đứng giữa xưởng luyện kim rộng ngang ngửa sân bóng rổ!

Xưởng luyện kim này được xây sâu xuống năm mét, chỉ có tầng hai là nằm trên mặt đất.

Cửa lớn làm bằng đồng thau mang hơi thở cổ xưa, ở tay nắm cửa có hai con rắn bạc quấn quanh, mắt được khảm bảo thạch màu vàng đục, dùng để xác nhận danh tính.

Chờ sau khi xác nhận danh tính, cửa mở tự động, xưởng luyện kim hiện ra ngay trước mắt!

Sân bóng được phân chia thành nhiều khu vực, thay đổi dần từ ngoài vào trong, ngoài cùng là khu vực đặt giá sách và tủ lạnh, trên giá đều là sách Latin và tiếng Anh, tủ lạnh thì đóng chặt, tiện tay mở ra nhìn, đập vào mắt đều là đất đá, lông chim, con mắt, tóc, móng tay, tứ chi, chẳng thiếu thứ gì.

Lại tiến thêm một bước, mấy cái bể lớn cùng với bàn làm việc được bố trí bốn phía trong xưởng, màu sắc trong bể, hoàn toàn khác nhau, hầu hết còn để trống, thế nhưng trong số chúng, có một cái bể chứa chất lỏng nhìn như magma nóng chảy, làm người hãi hùng khiếp vía.

Đi đến chính giữa, là một cái bàn lớn tám cạnh phát ra ánh sáng màu lam, chiếm cứ vị trí bắt mắt nhất. Hình dáng cái bàn này nhìn qua cực kỳ giống với “bàn chuyển hoán” Lý Lập Phương từng thấy trong sách.

Cái bàn chuyển hoán này nghe nói là do một nhà tiên tri ở thần giới tặng cho thuật sư luyện kim, tên là “Bối diệp chi giám”, cho dù là thuật sư luyện kim ngu dốt cỡ nào, đứng trước bối diệp chi giám, đều sẽ xuất hiện linh cảm cuồn cuộn không dứt.

Tất nhiên, lúc thấy đoạn giới thiệu này, Lý Lập Phương chỉ cho rằng đó là người đời phóng đại, sau khi vòng quanh cái bàn nọ tìm tòi, liền đứng bên cạnh gọi điện cho Tịch Ca.

Nhưng không hiểu tại sao, cuộc gọi vừa kết nối, cậu ta càng nói càng hưng phấn, trong đầu sôi trào, đủ loại ý tưởng lớn mật nối gót mà tới, cậu ta bật thốt lên với Tịch Ca: “BOSS này, cậu có muốn làm món đồ gì đó không? Cần gì cứ nói trực tiếp với tôi nha!”

Tịch Ca khen: “Không tồi, cũng có ý thức đấy.”

Lý Lập Phương: “BOSS, tôi nghe nói gần đây cậu đang rèn luyện thân thể, tôi nghĩ cậu sẽ cần đến một số trang bị mang tính kiềm chế hoặc là tăng cường, cái trước dùng để huấn luyện bình thường, cái sau dùng cho chiến đấu!”

Tịch Ca phải nhìn Lý Lập Phương bằng cặp mắt khác xưa: “Cậu cũng có tác dụng đấy!”

Hai người ba xạo một hồi đạt thành nhất trí, Lý Lập Phương cúp điện thoại, đầy cõi lòng là tình cảm mãnh liệt, nôn nóng bắt tay vào thiết kế, không hề chú ý tới, sau khi cậu ta cách xa bối diệp chi giám tầm năm bước, vành ngoài của nó bỗng tự giãn ra, ánh sáng màu xanh nãy giờ cuốn lấy đầu Lý Lập Phương bỗng lóe lên hai cái, đột nhiên biến mất.

Lý Lập Phương cả người chấn động, kích động như vừa bị ai đó dội một gáo nước lạnh.

Cậu ta gãi gãi đầu, lẩm bẩm: “Vừa rồi nảy ra rất nhiều ý tưởng, phải nhanh chóng nhớ kỹ mới được, chứ không quay đầu cái lại quên … Á, sao cứ cảm thấy mình đã quên mất thứ gì đó…”

Lý Lập Phương vội vàng ghi chép lại, chứ không miệt mài theo đuổi, chờ đến khi cậu ta hoàn thành bản ghi chép, đột nhiên cậu ta phát hiện mình đã quên mất thứ gì!

“Trời ạ, mình muộn học rồi!”

*

Một cuộc gọi ngoài ý muốn khiến tâm trạng của Tịch Ca tốt hơn một chút.

Vì thế hắn bỏ qua ý định rời trường học, sau khi nhấm nháp xong bữa trưa tại căng-tin, liền bỏ học đến thư viện tra tài liệu.

Nói cũng kỳ, sau khi đến trường, cho dù là lên lớp đi vệ sinh hay ngồi căng-tin, hắn luôn cảm thấy có một sự tồn tại khác thường và mờ nhạt đeo bám mình, cho đến khi hắn bước vào thư viện, mới dần dần biến mất.

Trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc, chọn một vị trí cạnh cửa sổ lầu hai, vừa mới ngồi xuống, đột nhiên lại cảm thấy bất an giống lúc nãy.

Tịch Ca mẫn cảm lập tức nhìn xung quanh, bạn học bên trái, giá sách sau lưng, bên phải là tán cây đổ bóng, thấy thế nào cũng không có gì bất thường.

Hắn tự hỏi một khắc, lập tức đổi sang vị trí chính giữa tầng trệt, xung quanh đều có giá sách che chắn.

Ngồi ở vị trí mới, cảm giác mũi nhọn lần nữa biến mất, Tịch Ca thở phào, bắt đầu viết viết vẽ vẽ, rất nhanh đắm chìm trong biển tri thức.

Ra vào thư viện phải có thẻ học sinh.

Đồng nghĩa với việc, trong khoảnh thời gian này, hậu duệ của cậu sẽ an toàn.

Dưới bóng cây, Rhein buồn ngủ ngáp một cái.

Cho dù toàn thân được bao bọc trong lớp áo choàng màu đen, cũng tránh dưới bóng cây, nhưng cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, cứ như là bốn năm ngày nay không ngon giấc vậy, đến nỗi máu cũng sắp bốc hơi.

Tất cả là tại tên hậu duệ nào đó mới bị sơ ủng, không rơi vào trạng thái ngủ say để tích lũy năng lượng, ngược lại giữa ban ngày ban mặt chạy tới chạy lui, chẳng khác nào con ma long tinh lực tràn trề, không biết mệt mỏi…

Mới thả lỏng một chút, bầu trời sáng sủa đã bị Thần dùng ma pháp xóa sạch, đổ lên mảng màu xanh xám thản nhiên, điểm thêm ánh tịch dương đỏ rực.

Trên cành cây, Rhein ngủ thẳng đến hoàng hôn, cho đến khi rặng núi nuốt trọn thái dương, cuối cậu cũng khôi phục lại một ít tinh thần.

Cậu ngồi thẳng, hướng vào thư viện tìm kiếm Tịch Ca.

Sau đó cậu liền phát hiện, không thấy hậu duệ đâu cả.

*

Tịch Ca đang gọi điện cho bạn cùng phòng ký túc.

Mười phút trước, hắn còn ở thư viện. Mười phút sau, hắn đã về tới ký túc xá rồi. Trong phòng ngủ, ba người bạn khác đều ra ngoài, bởi vì ba mươi phút trước, hắn lấy lý do tổ chức liên hoan, bảo bọn họ đến một nhà hàng gần trường học đợi hắn.

Trương Phàm buồn bực nói: “Cậu đang ở đâu vậy hả? Bên này chuẩn bị mang thức ăn lên rồi, mà cậu còn chưa thấy mặt mũi đâu, tôi bảo phục vụ chờ cậu đến rồi mang đồ ăn lên bọn họ không nghe, tôi nói không cần nhiều đồ ăn như vậy, họ lại bảo bàn này đã thanh toán rồi.”

Tịch Ca: “Là tôi yêu cầu đấy, không cần để ý đến tôi, các cậu cứ ăn no đi.”

Trương Phàm: “Cậu lại có ý đồ gì với chúng tôi à…”

Tịch Ca nghiêm trang chững chạc: “Không, xảy ra tình huống bất ngờ thôi. Tôi phát hiện có người âm thầm theo dõi tôi mưu đồ gây rối, vì thế đang đấu trí đấu dũng với hắn, xem nước cờ của ai cao hơn.”

Trương Phàm: “Cái gì?!”

Tịch Ca: “Nhỏ giọng thôi, lỡ may kinh động tới đối phương sẽ không hay.”

Trương Phàm phát điên: “Gặp tình huống thế này cậu phải báo cảnh sát mới đúng chứ!”

Tịch Ca: “Đừng sốt ruột, tôi còn không sợ cậu sợ cái gì?”

Trương Phàm: “Đại ca, Cách Cách, tôi sợ đến sắp ngất rồi đây này, cậu đang ở đâu mau nói cho tôi biết, tôi giúp cậu báo cảnh sát được không?”

Tịch Ca: “Vấn đề nhỏ thế này không cần lãng phí tài nguyên của nhân dân, giờ tôi đang ở phòng ngủ… Này, tôi cảm thấy hắn sắp đến, nói chuyện sau nha!”

Tịch Ca gác máy.

Cái loại cảm giác mơ hồ, đứng ngồi không yên, lại muốn vùng vẫy.

Vì thế hắn hạ quyết định.

Hắn kéo rèm trong phòng ngủ, bật đèn và đóng cửa, cuối cùng hắn dọn một cái ghế ra ngồi giữa phòng, chờ con mồi sa lưới.

Mọi thứ đều ổn thỏa.

Nửa phút sau, một cơn gió nổi lên, thổi mở cánh cửa, thổi bay bột trắng phủ kín trên sàn nhà.

Trong lớp bụi trắng đầy trời, Tịch Ca lập tức bật đèn flash, chiếu lên các bức tường.

Trên tường quét một lớp keo dán màu vàng óng, lúc này đột nhiên xuất hiện nửa cái dấu giày nhàn nhạt.

Trong phòng an tĩnh một lúc lâu.

Tịch Ca: “Ồ ồ ồ…”

Không đợi hắn ồ thêm tiếng nữa, trong phòng ngủ đột nhiên nhiều ra một thân ảnh.

Rhein bất đắc dĩ xuất hiện trước mặt Tịch Ca.

Trước/177Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thủ Phụ Kiều Nương