Saved Font

Trước/177Sau

Nguyên Huyết

Chương 30: Có Ước Mơ Là Rất Tốt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Do quá phấn khích, tiền mặt trong ngực nhân viên chuyển phát nhanh chớp mắt đã bay mất phân nửa. Khi gã đưa tay sờ vào ngực, phát hiện mấy xấp tiền giờ đây chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, gã nháy mắt thanh tỉnh, vội vàng thu tay lại:

Khoan đã, ngày mai mình còn phải ăn cơm, chừng này cũng đủ rồi, không thể rải tiền tiếp…

Ngã tư sau lưng vẫn còn đang rối loạn, nhân viên chuyển phát nhanh thu tay lại, thừa dịp hỗn loạn chạy biến.

Mười một rưỡi tối.

Hallen đã đánh hơn ba mươi cuộc gọi cho Superstar, nhưng không có kết quả.

Trước khi đối phương chuẩn bị bấm số lần thứ ba mươi ba, Tịch Ca bỗng bật cười, mở miệng: “Xem ra người không tới rồi ha?”

Hallen nghiêm mặt nói: “Cậu đừng gấp, dù sao Superstar cũng là siêu nhân mũ trùm, không nhận điện thoại chắc là gặp tình huống khẩn cấp, không thể không ra tay giúp đỡ. Phải biết quan hệ giữa tôi và cậu ta không tầm thường, nếu cậu ta không bị đẩy vào tình cảnh bất đắc dĩ, nhất định sẽ không để chúng ta leo cây đâu!”

“Ồ?” Tịch Ca lại hỏi, “Anh và Superstar rất thân thiết à?”

Hallen mặt không đổi sắc: “Cực kỳ thân, thân như chân với tay ấy.”

Tịch Ca vừa lòng gật đầu, hắn móc di động ra, sau đó làm trò ngay trước mặt Hallen, rồi mới nói: “Trước đó tôi sẽ cho người khóa Weibo của anh lại, chờ anh tìm được Superstar đến đây gặp tôi, tôi sẽ mở khóa cho anh.”

Hallen: “???”

Hắn lập tức rút điện thoại ra, mở Weibo lên, phát hiện cho dù mình làm cách nào đi chăng nữa cũng không đăng nhập vào được, lại trở về giao diện tìm tòi một hồi, mới phát hiện tài khoản của mình thật sự đã bị khóa!

Sét đánh giữa trời quang, Hallen khiếp sợ đến độ nói cũng không lưu loát: “Từ từ, tôi có làm gì đâu, sao cậu có thể cứ vậy mà đoạt lấy cái bát kiếm cơm của người ta vậy hả?”

“Mấu chốt là ở chỗ này đấy.” Tịch Ca nói, “Chờ sau khi anh phát huy tác dụng của mình, tôi sẽ kêu người thả cửa cho anh.”

Dứt lời, Tịch Ca hướng người nào đó cười thật thâm ý, khoát tay, rồi tiêu sái rời đi.

Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại Hallen, hắn thật sâu sắc cảm nhận một ngày chó má của mình.

Không chờ hắn bắt đầu mắng chửi tên phú nhị đại kiêu ngạo ngu si cuồng vọng nông cạn, di động của hắn bỗng nhiên vang lên.

Hắn cầm lấy mở ra, Superstar!

Hallen lập tức sừng sộ lên, chuẩn bị chửi ầm: “Cậu —— “

Nhưng nhân viên chuyển phát nhanh còn nhanh hơn Hallen, gã nói: “Tối nay tôi có việc, chưa kịp đến chỗ anh. Tôi quay được cảnh giường chiếu của minh tinh nào đó với một gã nhà giàu, anh nhìn thử xem có bán lấy tiền được không.”

Mọi lời nói của Hallen đều bị chặn lại ở yết hầu.

Hắn xoắn xuýt giữa cơn phẫn nộ và máu bát quái một lát, cuối cùng nghĩ không có tiền cũng không đến nỗi chết đói, liền nuốt cơn giận dữ xuống, buồn bực mở miệng: “Cái gì mà minh tinh nào đó… Cậu không nhận ra minh tinh kia là ai ư? Minh tinh mà không nổi thì cậu chụp được ảnh cũng chẳng có giá trị gì cả…”

Hắn vừa nói, vừa ấn vào tin nhắn hình ảnh mà nhân viên chuyển phát nhanh gửi tới, lập tức hít vào một hơi lãnh khí.

Từ từ, đây không phải ngọc nữ thanh thuần đang có tiếng tăm gần đây, tự nhận là chưa từng có lấy một mối tình ư!

Nhân viên chuyển phát nhanh lại hỏi: “Ảnh dùng được không? Tôi có cả video.”

Giọng nói của Hallen lập tức cất cao: “Cái gì, cậu quay được video ——” hắn ý thức được mình đang quá mức kích động, vội vàng ổn định lại, “Đương nhiên dùng được, trước tiên cậu cứ gửi hết cho tôi, tôi lập tức chuyển tiền cho cậu.”

Nhân viên chuyển phát nhanh vừa lòng đáp: “Được.”

Hallen lại cười hì hì: “Tôi đây cũng cho cậu một ít thông tin, cậu cứ dựa vào những thông tin này mà theo dõi rồi chụp ảnh hộ tôi…”

Nhân viên chuyển phát nhanh bổ sung: “Liên quan đến mấy tên nhà giàu…”

“Không thành vấn đề… Cái gì, không được.” Hallen đang liên tục đáp ứng, bỗng nhiên sửng sốt: “Sao lại nhà giàu, chúng ta là paparazzi giới giải trí, chuyên đi săn ảnh các minh tinh cơ mà?”

Nhân viên chuyển phát nhanh có lý do riêng của mình: “Không phải minh tinh thường quấn quýt với mấy gã giàu có à? Bọn họ bình thường rất cảnh giác khó chụp lắm, nhưng đi cùng mấy gã đó lại thiếu phòng bị.”

Hallen cảm thấy Superstar nói cũng có lý.

Nhân viên chuyển phát nhanh lại ha hả mỉm cười: “Huống chi, mấy tên đó cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì…”

Hallen nhớ tới Tịch Ca, nháy mắt đồng cảm: “Cậu nói rất đúng!”

Hắn đồng ý, sau khi chia sẻ một ít tin tức xoay quanh mấy tên nhà giàu với nhân viên chuyển phát nhanh liền cúp điện thoại.

Bên kia, Tịch Ca ra khỏi ngõ không bao lâu, vừa định lên xe thể thao, đột nhiên có âm thanh từ sau lưng truyền đến: “Cậu vẫn không gặp được siêu nhân mũ trùm ư? Tôi thật sự có thể giúp cậu tìm mà!”

Tịch Ca nhìn lại, mắt một mí không biết theo tới từ bao giờ, đang đứng cách hắn hai bước chân, vẫn cầm cái lông chim đen có đốm trắng đầy quỷ dị, bắt đầu thuyết phục:

“Lông chim của tôi…”

Cái tên chủ quán trà sữa này thật cố chấp…

Tịch Ca có chút buồn bực, không kiên nhẫn mà ngắt lời: “Rốt cuộc vì sao anh nhất định phải lôi kéo tôi vào thế giới hắc ám?”

Mắt một mí nói: “Đó là thế giới thực sự.”

Tịch Ca lạnh lùng đáp: “Tỉnh lại đi, hiện tại đã là xã hội pháp chế, nhân dân làm chủ xã hội. Nếu thế giới hắc ám của anh tốt đẹp đến vậy, anh còn lăn lộn ở đây bán trà sữa để làm gì?”

Chuyện này…

Mắt một mí có dừng một lúc không biết phải nói gì: “Dù sao nhiệm vụ của tôi là khai quật người có dị năng đặc biệt trong nhân loại, cho nên đương nhiên phải hòa nhập vào thế giới nhân loại để tìm kiếm người có thiên phú.”

Tịch Ca nhướng mày: “Suy ra, thế giới hắc ám là được tạo thành từ phần lớn người thường?”

Mắt một mí: “Ách, đúng vậy.” Không hiểu tại sao, nội tâm hắn bỗng xuất hiện dự cảm bất thường.

Tịch Ca: “Nói cách khác, nơi đó là thế giới được tạo ra từ những người thường mang trong mình một chút năng lực hiếm thấy hoặc là có giá trị vũ lực cao? Đám người đặc biệt kiểu này, tập trung chủ yếu ở nhóm võ sĩ, còn lại thì chẳng khác gì người bình thường cả, có điều đều là các thành phần hiếu chiến cả, khó tránh được ẩu đả, hoặc là tranh giành mấy cái vị trí đại ca, nhị ca—— “

Không khí đột nhiên an tĩnh.

Mắt một mí nhìn Tịch Ca, Tịch Ca nhìn mắt một mí.

Hai người hai mặt nhìn nhau, Tịch Ca thở dài ngao ngán: “Tôi đang tự hỏi vì sao anh lại cố chấp đến vậy, thì ra là muốn lừa tôi đi đánh boxing? Chắc là được trích không ít phần trăm ha!”

Mắt một mí theo bản năng nói: “Đúng là được tiền hoa hồng và điểm… Không không không!” Hắn kêu thảm một tiếng, “Cậu nghe tôi giải thích, mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu!”

Đùa, tại sao tôi phải cho cái kẻ muốn lừa mình đi đánh boxing cơ hội giải thích chứ!

Tịch Ca kiên quyết đẩy mắt một mí – kẻ đã phung phí sự tin tưởng và thời gian của mình, leo lên xe.

Về đến nhà, Rhein đã trở lại trước hắn, Lý Lập Phương cũng có mặt, cậu ta đã kiểm tra xong đôi găng tay, đặc biệt đi một chuyến đến đây đưa cho Tịch Ca.

Ngoài sân, bóng cây lắc lư, lá cây sàn sạt phát ra tiếng động, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiếng chim hót cùng tiếng nước chảy không biết vang lên từ nơi nào, tình thơ ý hoạ, đều quy tụ đủ.

Tịch Ca nhận lấy găng tay, không nói gì, trực tiếp sử dụng.

Hắn đeo đôi găng tay lên, cầm lấy chén nước trên bàn, đổ thẳng vào lòng tay mình, đồng thời mặc niệm: nào nào nào… Bắt đầu!

Kỳ cảnh xuất hiện!

Khi nước trong chén tiếp xúc với các ngón tay của Tịch Ca liền dừng lại, lấy một phương thức hoàn toàn trái với định luật trọng lực vật lý mà đình trệ, tựa như một đóa hoa nước đang nở rộ.

Lý Lập Phương theo thói quen lấy di động ra, chụp ảnh.

Cậu ta đã nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần, nhưng cho dù có xem đi xem lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, cậu ta đều cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ mỹ lệ.

Nhưng hiển nhiên, càng mỹ lệ, thì càng sớm phai tàn, sau ba giây, bọt nước bộp bộp rơi xuống mặt đất, và Tịch Ca cũng thoát khỏi trạng thái tạm dừng của thời gian.

“Vẫn là ba giây.” Luyện tập dị năng rất nhiều lần, hiện tại Tịch Ca không cần đồng hồ bấm giờ cũng có thể ước tính chuẩn xác. Hắn chỉ trích Lý Lập Phương, “Dị năng của tôi vẫn như trước không tăng thêm được tẹo nào, cậu kiểm tra rồi mà không phát hiện được gì à? Đôi găng tay này vẫn là đồ bỏ.”

Lý Lập Phương: “Cho dù cậu là ông chủ… nhưng tôi vẫn phải nói, sau khi tôi đã thử nghiệm và kiểm tra đo đạc rất nhiều lần, tôi dám khẳng định, sản phẩm của tôi tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.”

Tịch Ca chỉ trích: “Nhưng dị năng của tôi vẫn không tăng, cậu giải thích thế nào?”

Lý Lập Phương: “Cái này thì… Khụ khụ khụ…”

Cậu ta ho khan đến tê tâm liệt phế, thầm nghĩ mình mà nói thật chắc chắn sẽ đắc tội BOSS lớn.

Nhưng cậu ta cũng không cần khó xử quá lâu.

Bởi, trước khi cậu ta tắc thở vì ho khan, có người lên tiếng.

“Điều đó chứng tỏ rằng, dị năng trong cơ thể ngươi không thể tăng sức mạnh.”

Vừa nói, Rhein dọc theo cầu thang thản nhiên bước xuống.

Vóc người cậu cao gầy, một bàn tay hờ hững khoát lên tay vịn, mặc sơ mi, áo vest và quần âu, eo nhỏ chân dài, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ.

“Ta đã sớm nói rồi mà, đối với huyết tộc chúng ta, chỉ có thời gian hoặc là cắn nuốt mới có thể gia tăng sức mạnh, tất cả những phương pháp còn lại, có rất nhiều tiền bối đã thử qua nhưng đều thất bại. Nếu có thể gia tăng dị năng thiên phú thông qua cách đơn giản như vậy, thuật sư luyện kim đã sớm bị bọn ta giam cầm và thuần hóa từ thời trung cổ, lệ thuộc vào bọn ta rồi.”

Rhein đi tới lầu một, ngồi trên ghế sô pha đối diện Tịch Ca.

Tịch Ca hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là thử nghiệm lần đầu không thành công mà thôi, kết luận như vậy còn quá sớm. Hơn nữa, Bì Bì, giam cầm và thuần hóa là chuyện của thế kỷ nào rồi, tôi cảm thấy, thời đại này nên nói là hợp tác cùng có lợi.”

Lý Lập Phương cũng lên tiếng, đứng ở góc độ của chuyên viên phân tích số liệu nêu lên quan điểm: “Mọi dị năng đều có bản chất tương tự nhau, tìm ra được cái bản chất này, năng lực có thể tăng lên, thời gian và cắn nuốt cũng chỉ là phương pháp cụ thể mà thôi, cái chúng ta cần phân tích phải là bản chất của nó.”

Rhein nhìn hai người kia.

Cậu thầm nghĩ:

Haiz, hậu duệ của ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều luôn chấp nhất một cách khó hiểu với vấn đề năng lực, đây rốt cuộc là bắt nguồn từ bản chất ngây thơ của trẻ nhỏ, hay là sự hiếu thắng trong kỳ trưởng thành?

Rhein đang hết sức nhập tâm tìm ra câu trả lời, Tịch Ca đột nhiên nhớ tới một việc, nói với bọn họ: “Đúng rồi, tôi phát hiện ra dị năng của mình có một chỗ rất kỳ quái, các cậu nhìn này.”

Hắn từ ghế sô pha đứng lên, đi vào bếp lấy ra ba quả trứng gà, ném lên theo thứ tự, bắt đầu làm thí nghiệm.

Tịch Ca: “Tôi chỉ có thể phát động dị năng với vật thể đầu tiên tiếp xúc với lòng bàn tay mình.”

Ba cái trứng gà được lần lượt ném lên, nhưng ngoại trừ quả đầu tiên bị Tịch Ca chặn lại trên lòng bàn tay, hai quả còn lại đều rơi thẳng xuống. Trước khi chúng nó rơi xuống đất, Rhein liền tiếp được, ngay khi dị năng của Tịch Ca vừa chấm dứt liền ném lại cho hắn.

Tịch Ca bắt được trứng gà. Hắn lại tìm một chậu nước, đặt cả ba quả trứng gà vào.

Hắn tiếp tục nói: “Nhưng, nếu dùng nước làm môi giới…”

Trong lúc nói chuyện, Tịch Ca lại đưa ngón tay vào trong nước, phát động năng lực.

Hai người còn lại trong phòng lập tức phát hiện, dòng nước ngừng lại, mà trứng gà đang lăn qua lăn lại cũng đông cứng theo.

Sau ba giây, Tịch Ca rút tay về, vẫy vẫy nước trên đầu ngón tay: “Chúng sẽ liên kết thành một chỉnh thể nên mới tạm dừng cùng lúc. Năng lực này còn dễ điều khiển hơn tôi tưởng rất nhiều… Giờ tôi đang tự hỏi, nếu như ở trong môi trường nước, tôi có thể điểu khiển được trong quy mô rộng từng nào, một cái hộp kính? Một bể nước? Một con sông nhỏ? Hay thậm chí là một vùng biển lớn? Nếu có thể, chẳng phải tôi sẽ trở thành bá chủ của hải vực hay sao?”

Hai người khác vốn đang cẩn thận suy nghĩ về dị năng của Tịch Ca, cho đến khi nghe được câu nói kia, bọn họ nhất tề nhìn về phía Tịch Ca.

Lý Lập Phương lên tiếng trước: “BOSS này, có ước mơ là rất tốt, nhưng đừng có mơ mấy thứ hão huyền như vậy.”

Tịch Ca: “Cậu không cần tiền thưởng tháng này nữa phải không!”

Lý Lập Phương lập tức ngậm miệng, lương tâm đâu có quan trọng bằng tiền thưởng.

Rhein vẫn đang suy nghĩ.

Thí nghiệm vừa rồi của Tịch Ca khiến cậu có chút hoảng hốt, không tự chủ được liền nhớ tới một người mà mình cất giấu thật sâu trong ký ức.

Ngày đông hôm ấy, tuyết rơi rất dày, bầu trời ảm đạm len lỏi một ít ánh sáng, xung quanh một màu gỉ sét, tòa thành đổ nát, trong tiếng gầm rú của thiết kỵ, ánh sáng yếu ớt lột trần sự hoảng sợ và tuyệt vọng trên mặt mỗi người.

Thẳng đến khi, có một người xuất hiện ở cuối con phố.

Y đặt chân đến đâu, nơi đó liền trở nên thật tĩnh lặng.

Nhân loại, động vật, suối nước, cuồng phong.

Một tòa thành thị im ắng, một tòa thành thị ngủ say.

Cuối cùng, y đã bước đến trước mặt cậu, y mỉm cười đáp lại.

Đêm tối che khuất khuôn mặt y, chỉ có đôi đồng tử đẫm máu và răng nanh sắc nhọn là lóe lên vài tia sáng nhợt nhạt.

Quang diệt. (Ánh sáng biến mất)

Ý thức bị đóng băng, thời gian của chính cậu cũng bị cướp đoạt.

Trước/177Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tiên Y Đế Phi