Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 32

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Một đường trở về không nói chuyện, tay trong tay trở lại ký túc xá.

"Thả tay ra, mình muốn đi tắm!" Vệ Tịch Nhan nhăn mặt, đã đến ký túc xá rồi mà còn nắm tay mình chặt như vậy, mình đâu có chạy mất a!

"Ách. . . Ừ. . ." Tạ tiểu quỷ cảm thấy không muốn thả, nhưng là cũng không thể nắm tay Nhan Nhan theo vào phòng tắm nha!

Vệ Tịch Nhan trợn mắt, cũng chẳng quan tâm Tạ tiểu quỷ mơ màng nơi cõi thần tiên nào, đẩy tay Tạ tiểu quỷ ra, thẳng đi lấy đồ ngủ vào phòng tắm tắm.

Tạ tiểu quỷ gắt gao ngó chừng bóng lưng Vệ Tịch Nhan, vóc người Nhan Nhan thật càng ngày càng đẹp! Tạ tiểu quỷ nuốt nước miếng, tự đánh vào ót mình, mình thật là càng càng không đàng hoàng! Khó trách Nhan Nhan không cho mình lên giường ngủ chung, trời ơi, có thể hiện tại trong mắt cậu ấy mình là sắc lang! Tạ tiểu quỷ bĩu môi, mình không cố ý a, cũng là Ngô Lâm làm hư, hajzz!

Lúc Vệ Tịch Nhan đi ra, Tạ tiểu quỷ vẫn còn đứng cạnh cửa, hai mắt đăm đăm, vẻ mặt dại ra. Vệ Tịch Nhan nhíu mày, vòng qua nàng đi tới phòng khách rót cốc nước, vừa mới uống một hớp đã bị Tạ tiểu quỷ cướp đi, uống một hơi, uống xong còn chóp chép miệng.

Vệ Tịch Nhan thở dài, "Mình đi ngủ, cậu cũng nhanh nhanh tắm mà đi ngủ!"

Tạ tiểu quỷ kéo lại tay Vệ Tịch Nhan, cười tươi, "Vậy cậu chờ mình!"

"Mình ngủ trên giường ngủ, cậu ngủ ghế sa lon, chờ cậu làm gì!" Lần nữa hất ra tay người kia, nhanh chóng trở lại phòng ngủ, đóng cửa khóa lại, gọn gàng nhanh chóng, không có một chút do dự!

Tạ tiểu quỷ ngây người, tối hôm qua phạt cũng đã phạt rồi, vì sao hôm nay cũng phải ngủ ghế salon? Không làm! Mặc dù ghế sa lon rất mềm cũng rất thoải mái, nhưng mình muốn ngủ cùng Nhan Nhan nha.

"Nhan Nhan!" Sau khi Tạ tiểu quỷ tắm xong, liền chạy vào gõ cửa phòng ngủ, "Mình có việc!"

"Việc gì?" Vệ Tịch Nhan đứng sau cánh cửa, hỏi nàng.

"Cậu mở cửa trước, mặt đối mặt nói cho rõ ràng!" Nhớ lại, mình có làm việc gì khác người sao? Sao Nhan Nhan lại đề phòng mình?

"Cứ như vậy nói, không nói mình đi ngủ!"

"Nhan Nhan, mình muốn ngủ giường, ghế salon ngủ không được!"

"Tập sẽ quen."

"A! Không phải đâu? Cậu muốn cho mình ngủ ghế salon lâu dài hả?"

"Đúng a!"

"Cậu mở cửa cho mình! Đó là vấn đề lớn, chúng ta phải thảo luận rõ ràng!"

"Không cần mở ra, vấn đề đã rất rõ ràng, cậu mau đi ngủ đi!"

"Không!" Tạ tiểu quỷ đột nhiên nhớ tới lúc mới dọn vào ở, người quản lí có giao cho mỗi người một chiếc chìa khóa, vậy chìa khóa của mình đâu? "Mở cửa nhanh, nếu không mình tiến vào là cậu chết với mình!"

"Cậu uy hiếp mình?" Giọng nói thoáng cái thấp vài độ!

"Không dám. . . Nhưng là mình muốn vào!" Chuyện này quyết không thể thỏa hiệp!

"Vào làm gì?" Vệ Tịch Nhan không nhịn được, đã khuya rồi mà còn cãi lộn!

"Ngủ!" Tạ tiểu quỷ khí thế bừng bừng, cậu không thể tước đoạt quyền sử dụng phòng ngủ của mình!

"Ghế salon cũng có thể ngủ, chăn gối đã đưa cho cậu rồi mà!"

"Mình muốn ngủ cùng cậu!"

"Không được!"

"Trước kia có thể, tại sao hiện tại không được?"

"Trước kia cậu rất ngây thơ . . ." Cũng không thể nói cậu bây giờ giống như sắc lang, ngủ cạnh bên mình không an toàn!

"Hiện tại mình cũng rất ngây thơ nha!" Tạ tiểu quỷ buồn bực! Rốt cuộc cái chìa khóa để chỗ nào a?

"Vậy thì biết điều một chút đi ghế salon ngủ!"

"Không!" Từ trong góc tủ lôi ra một chùm chìa khóa, Tạ tiểu quỷ lóe sáng răng mèo, cười rất chi là gian!

Vệ Tịch Nhan nghe giọng nói này thật lạ, hơi lo lắng, rất nhanh, chuyện lo lắng xảy ra!

Tạ tiểu quỷ mở cửa, dựa vào khung cửa, cười đắc ý, trên tay quơ một chùm chìa khóa, các chìa khóa đụng vào nhau phát ra tiếng "Leng keng", Vệ Tịch Nhan nghe vào rất chói tai.

Vệ Tịch Nhan tựa đầu vào giường, mắt nhìn đăm đăm, "Cậu muốn làm gì?"

Tạ tiểu quỷ khóa cửa, bò lên giường, cười híp mắt nói: "Không có muốn làm gì a, vốn chính là muốn vào ngủ thôi, nhưng Nhan Nhan hỏi như thế, có phải mong mình làm gì không?" Tạ tiểu quỷ bày ra vẻ mặt vô tội, tương đối cần ăn đòn!

"Cậu đã tiến vào, vậy chúng ta ước pháp tam chương (đại khái là: giấy cam kết)!"

"Không!" Bất kể cái gì lỗ lả luôn là mình.

"Vậy cậu bước xuống cho mình!"

"Giường này mình cũng có phần!"

"Vậy mình sẽ ngủ trên ghế salon!" Vệ Tịch Nhan vén chăn lên, mới vừa đặt chân lên sàn nhà liền bị lôi trở về.

Tạ tiểu quỷ nhân cơ hội ôm lấy Vệ Tịch Nhan, không để cho nàng nhúc nhích, nhân tiện trêu chọc nói, "Nhan Nhan, chúng ta ngủ chung lâu như vậy, đã là vợ chồng, cần gì chứ?"

"Nói nhăng gì đó!" Má Vệ Tịch Nhan nổi lên một đám mây nhàn nhạt màu hồng phấn, nhìn rất khả ái, Tạ tiểu quỷ nuốt nước miềng.

Vệ Tịch Nhan vốn đang phân tích tình cảnh bây giờ, trong lúc bất chợt nghe được tiếng Tạ tiểu quỷ nuốt, quả thực quẫn bách tới cực điểm! Vệ Tịch Nhan muốn đẩy Tạ tiểu quỷ ra, bất đắc dĩ người này cuốn mình như bạch tuột, làm cách nào cũng không thoát ra được, ngược lại chính mình thêm mệt mỏi không thở nổi!

"Cậu muốn làm gì?"

"Không có a!"

"Vậy cậu ôm mình xong rồi sao?"

"Mình sợ cậu đi ghế salon ngủ nha! Mình không nỡ!" Tạ tiểu quỷ bĩu môi, ủy khuất nói.

"Vậy thì cậu đi!"

Tạ tiểu quỷ ôm Vệ Tịch Nhan thật chặt, nhất thời cảm khái: Ôm Nhan Nhan thật sướng! Đối với người trong lòng, Tạ tiểu quỷ yêu thích không buông tay, muốn mình bỏ qua, thật không cam long nha, nhưng người ta không muốn, mình cũng không nên làm làm người khác khó chịu, vậy thì thối lui một bước, tìm phương pháp khác!

"Mình đây có một điều kiện!"

"Gì?" Vệ Tịch Nhan cho là mình nghe lầm, tiểu quỷ này muốn muốn thỏa hiệp sao?

"Cậu muốn mình ngủ ghế salon cũng không thành vấn đề." Tạ tiểu quỷ ho nhẹ, che dấu mất bình tĩnh, "Khụ, mỗi ngày phải hôn mình một cái, chịu không?" Tạ tiểu quỷ nói xong chột dạ nghiêng mắt nhìn Vệ Tịch Nhan.

Vừa rồi Vệ Tịch Nhan ngượng ngùng, hiện tại tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nàng, "Cậu xác định muốn?"

Tạ tiểu quỷ tê dại, trả lời, "Dĩ nhiên!"

"Ngày mai mình sẽ mua cho cậu một con chó, bất kể sáng trưa chiều tối, lúc nào cũng có thể hôn!"

Tạ tiểu quỷ sợ hãi, "Không muốn!" Mình sợ chó, phần lớn những ai quen biết đều biết, vậy mà Nhan Nhan nhắm trúng tử huyệt của mình! Tạ tiểu quỷ trấn định lại, thay đổi tư thế nằm phía trên Vệ Tịch Nhan, buồn rười rượi nói: "Đối tượng là cậu! Đừng dùng chó mèo dọa mình!"

"Ai bảo cậu uy hiếp mình!"

Tạ tiểu quỷ híp mắt, mập mờ cười nói, "Thích đấy!"

Nhìn gần trong gang tấc đôi môi mềm mại hồng nhuận, thật mê người! Tạ tiểu quỷ nhịn, nếu mình làm bậy, nhất định sẽ bị dán mác "Dê cụ" ! Tạ tiểu quỷ cố gắng đè nén.

Vệ Tịch Nhan cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tạ tiểu quỷ, càng thêm bất an, trong lòng suy nghĩ đối sách, "Cậu ngủ trong này cũng được, chỉ cần cậu đáp ứng mình cậu sẽ không làm gì cả!"

Tạ tiểu quỷ nghiêng đầu, làm ra bộ rất khó hiểu, "Làm gì là làm gì?"

Vệ Tịch Nhan bị ế, suy nghĩ một chút, "Nếu cậu không chạm nào nơi mấu chốt của mình, cậu sẽ được ngủ ở đây!"

"Không đáp ứng!" Nói thêm, "Mình muốn ôm cậu ngủ!"

"Mình không có thói quen tiếp xúc thân thể với người khác!"

"Tập sẽ quen!" Tạ tiểu quỷ mân mê miệng, "Nghĩ lại, mình cũng không phải người khác!"

Vệ Tịch Nhan cảm giác đầu mơ hồ phát đau, "Cậu lăn sang một bên trước!"

"Không".

Vệ Tịch Nhan phát hỏa, lặp đi lặp lại nhiều lần thỏa hiệp, vốn đã khó chịu lắm rồi mà tiểu quỷ này còn chưa dừng lại!"Nếu cậu còn như vậy, sau này cũng hòng mình để ý cậu!".

Cứng rắn!"Nhan Nhan, hôn một cái!" Tạ tiểu quỷ bỉu môi, cọ đầu vào vai Vệ Tịch Nhan , lấy lòng nói.

"Trong rạp chiếu phim còn chưa hôn nha, hiện tại bù lỗ, . . ." Chuyện trong rạp chiếu phim Tạ tiểu quỷ nhớ mãi không quên, cũng chứng minh cho mình biết, Nhan Nhan không cự tuyệt, nếu không hết phim, rạp chiếu phim không bật đèn, vậy thì đã thành công rồi đó nha.

Vệ Tịch Nhan khinh bỉ Tạ tiểu quỷ, từ lúc nào người này trở nên mặt dầy vô sỉ như vậy? Rõ ràng trước kia rất thuần tình, thậm chí so với mình còn dễ xấu hổ hơn, sao lại thay đổi nhanh như vậy a? Ngô Lâm thật lợi hại, cũng không hiểu tâm tư của cô ta như thế nào, mình có thể cảm giác được cô ta thích tiểu quỷ này, nhưng đây chẳng phải là đẩy Tạ tiểu quỷ đến với mình sao? Vệ Tịch Nhan nghiêm túc nhìn Tạ tiểu quỷ, trừ xinh đẹp ra chẳng được thứ gì, tại sao mình lại thích nào? Vệ Tịch Nhan thở dài, mắt mình có kém không?.

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vô Thượng Thần Đế