Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 34

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Cậu vừa đi đâu về vậy?" Vệ Tịch Nhan từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, vừa lúc thấy Tạ tiểu quỷ đang đổi giày.

"Ừ, ra ngoài chơi." Tạ tiểu quỷ bĩu môi, lạnh nhạt trả lời.

"Sao thế? Nhìn cậu thật ủ rũ!" Vệ Tịch Nhan lo lắng, người luôn luôn dư thừa tinh thần, tự nhiên héo khô, sẽ không ngã bệnh chứ?

Vệ Tịch Nhan đưa tay muốn sờ trán Tạ tiểu quỷ để xem nhiệt độ, Tạ tiểu quỷ quay đầu đi, vòng qua Vệ Tịch Nhan vào phòng ngủ chơi Notebook.

Vệ Tịch Nhan ngơ ngác, bình thường mình làm gì thân mật, người này sẽ vui như nhặt được vàng, hôm nay đổi tính, không muốn mình chạm vào?

"Không, mình muốn xem phim."

Vệ Tịch Nhan nhận thấy giọng nói Tạ tiểu có vẻ rầu rĩ không vui, "Gặp chuyện gì không vui hả?"

"Không có, rất vui." Tạ tiểu quỷ giận dỗi trả lời, vui đến buồn nôn a!

"Xem cái miệng vểnh lên kìa, đừng chối a! Sao vậy? Nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ giúp ngươi xử lí!"

Tạ tiểu quỷ trợn mắt, "Mình con con một của ba mẹ nha!" Đừng tùy tiện nhận bà con a!

Vệ Tịch Nhan đi tới, sau đó ngồi bên cạnh Tạ tiểu quỷ, sờ đầu nàng, "Ngốc, ai bảo ngươi nhỏ hơn tỷ tỷ!"

Tạ tiểu quỷ nổi giận!"Bỏ tay ra khỏi đầu mình!"

"Thật tức giận?" Vệ Tịch Nhan cũng không muốn quản tại sao Tạ tiểu quỷ nổi giận, nhưng cậu ấy rống với mình, thật là ăn tim gấu gan báo!

Tạ tiểu quỷ nặng nề gật đầu, muốn nói rõ mình không tức giận, chính là không muốn để ý Vệ Tịch Nhan mà thôi.

"Được, vậy cậu từ từ giận nhé, mình không quấy rầy nữa." Vệ Tịch Nhan lành lạnh mở miệng.

Tạ tiểu quỷ lập tức biến chuyển thái độ, lấy lòng nháy mắt mấy cái, "Nhan Nhan, dỗ mình!"

Vệ Tịch Nhan liếc, "Chẳng phải không muốn nghe sao?"

"Muốn nghe. . ."

Vệ Tịch Nhan lạnh mặt, "Vậy cậu trưng cái bản mặt khó chịu cho mình xem làm gì? Mình không rãnh!"

"Nhan Nhan, mình sai rồi!" Tạ tiểu quỷ chắp tay trước ngực, hết sức thành kính sám hối.

"Không, cậu không sai, là mình sai rồi."

"A?" Tạ tiểu quỷ sửng sốt, hắc hắc, cậu cũng biết mình sai a!"Mình đây bỏ qua cho cậu!"

Vệ Tịch Nhan nhịn muốn đánh tên ngu ngốc này, tức giận nói, "Mình có cần cám ơn cậu không?"

"Không cần!" Tạ tiểu quỷ vung tay lên, rất hào khí nói, "Chỉ cần sau này sửa là được!"

Thì ra vấn đề thật là do mình, Vệ Tịch Nhan cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không biết mình sai gì, "Sửa cái gì?"

"Không tùy tiện thông đồng cùng nam sinh a!" Tạ tiểu quỷ nói một câu, làm cho Vệ Tịch Nhan đứng sau lưng hoàn toàn đen mặt.

"Thông đồng?" Hai chữ này Vệ Tịch Nhan hỏi rất nhẹ.

"Đúng a!" Mới vừa nói ra khỏi miệng, Tạ tiểu quỷ hối hận, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi! Giọng nói này nghe thật âm trầm a! Tạ tiểu quỷ nhớ lại lần trước quỳ tấm giặt áo quần đầu gối mơ hồ thấy đau, lập tức lên tinh thần, chuẩn bị tiếp chiêu!

"Cậu thấy mình thông đồng cũng với ai?" Vệ Tịch Nhan hỏi không nhanh không chậm, phảng phất giống như chuyện không liên quan đến mình, chẳng qua là quá nhẹ khiến cho Tạ tiểu quỷ cảm giác thật sự rất không ổn!

Tạ tiểu quỷ khẽ run, mình nên trầm mặc a . . .

"Nói a! Tại sao không nói? Cậu có ý kiến với mình mà!" Vệ Tịch Nhan chạm vào vai Tạ tiểu quỷ, từ từ vòng qua eo Tạ tiểu quỷ, nhẹ nhàng ôm, sau đó cằm chống trên vai Tạ tiểu quỷ, giống như lời nỉ non của những cặp tình nhân, thân mật hỏi.

Có lẽ mấy ngày hôm trước xem nhiều phim kịnh dị, có lẽ những loạt động tác của Vệ Tịch Nhan quá quỷ dị, Tạ tiểu quỷ cũng không biết làm sao, nghĩ tới ma nữ (tự liên tưởng)*, bị dọa đến thiếu chút nữa đầu tóc dựng đứng cả lên, tâm đập bịch bịch. Bất quá lần này không phải là phim, mà là thật, thân thể Tạ tiểu quỷ cứng ngắc, phía trước là bàn đọc sách, phía sau lưng dán Vệ Tịch Nhan, Tạ tiểu quỷ chỉ có thể lo sợ bước từng bước sang bên cạnh! Không phải là Vệ Tịch Nhan đáng sợ, chẳng qua là không khí này thật sự làm người ta dễ dàng rợn tóc gáy, huống chi Tạ tiểu quỷ rất sợ ma!

"Nhan, Nhan Nhan, cậu đứng xa mình một chút . . ." Mặt mũi Tạ tiểu quỷ trắng bệch, nói chuyện có chút run, nhưng nghe vào tai Vệ Tịch Nhan thì khác.

"Cậu có ý gì?" Vệ Tịch Nhan lạnh giọng hỏi, đây là đang bài xích mình đụng chạm sao?

"Không có, không có, mình sợ. . ." Hiện tại Tạ tiểu quỷ chỉ cảm thấy hình ảnh ma từ trong giếng bò lên tràn ngập đầu óc, hết lần này tới lần khác cố gắng chống lại, hình ảnh lại càng rõ ràng hơn, Tạ tiểu quỷ sợ đến một đầu mồ hôi lạnh, cả thân thể cũng run.

"Sợ cái gì?" Giọng nói Vệ Tịch Nhan càng lạnh hơn, nói yêu mình, chỉ mới mấy ngày sau, chẳng những bài xích đụng chạm của mình, ngay cả đối mặt cũng không muốn, cái này mà gọi là thích à! Vệ Tịch Nhan càng nghĩ càng giận, mặt càng lúc càng lạnh!

Thân thể Tạ tiểu quỷ vẫn cứng ngắc, thời gian đã lâu, ngược lại chân mềm nhũn, ma bò lên giếng ... hình ảnh này ở trong đầu không ngừng phái lui phát tới, Tạ tiểu quỷ sợ tới cực điểm, muốn mở miệng cầu cứu Vệ Tịch Nhan, "Nhan. . . Nhan. . ."

Vệ Tịch Nhan âm thầm giận, đột nhiên nghe giọng nói của Tạ tiểu quỷ thay đổi còn có mơ hồ khóc, cảm thấy có điểm gì là lạ, tay chạm vào thân thể Tạ tiểu quỷ, sợ hết hồn! Sắc mặt tái nhợt, trán lạnh như băng, hai mắt vô thần, đôi môi không có huyết sắc nào, cùng với hồ hôi lạnh liên tục tuôn ra, lòng Vệ Tịch Nhan đau, đem Tạ tiểu quỷ ôm vào trong lòng thật chặt, xoa tứ chi cứng ngắc, dồn dập hỏi : "Hiên hiên, sao thế?"

"Nhan Nhan!" Tạ tiểu quỷ cắn chặc môi, nước mắt tuôn, "Mình sợ! Mình sợ!"

"Không sợ, mình ở chỗ này, cậu làm sao vậy? Đừng làm mình sợ!" Vệ Tịch Nhan lo lắng, không ngừng hôn lấy trán Tạ tiểu quỷ, "Hiên hiên, thanh tĩnh, đừng làm mình sợ được không?"

Tạ tiểu quỷ từ từ bình tĩnh, khắc chế thân thể phát run, ôm lấy Vệ Tịch Nhan thật chặt, lớn tiếng khóc.

Có thể khóc là tốt rồi, Vệ Tịch Nhan nhẹ nhõm, không ngừng trấn an người đang khóc đến không biết trời đất này.

"Nhan Nhan, mình, mình mới vừa rồi. . . Nhìn, thấy ma . . ." Tạ tiểu quỷ trực tiếp đem nước mắt bôi trên áo Vệ Tịch Nhan, vừa nức nở vừa oán trách .

"Ma?" Vệ Tịch Nhan tràn đầy một bụng nghi vấn.

"Ừ!"

"Đây không phải là hư cấu sao?" Vệ Tịch Nhan là học sinh ngoan, chưa xem phim ma, tự nhiên không hiểu Tạ tiểu quỷ sợ gì.

"Hư cấu cũng rất đáng sợ!", "Cũng là do cậu, mới vừa rồi làm nên cái không khí dọa người!" Tạ tiểu quỷ nói, đột nhiên cảm thấy mất thể diện, ngượng ngùng cọ đầu lên người Vệ Tịch Nhan.

Vệ Tịch Nhan cảm thấy mình rất vô tội, rõ ràng là mình đâu có làm gì, sao trách nhiệm lại đổ lên đầu mình a? Vệ Tịch Nhan cười khổ, nhìn tiểu quỷ này sợ đến thành dạng như vậy, mình chịu thiệt cũng được!"Vậy bây giờ còn sợ không?"

"Sợ. . ." Sắc mặt khôi phục, mồ hôi lạnh ngưng tuôn ra, rõ ràng hiện tại đã ổn, nhưng Tạ tiểu quỷ vẫn giả bộ đáng thương.

Vệ Tịch Nhan không nghi ngờ gì, ôm Tạ tiểu quỷ, vỗ nhẹ lưng của nàng, "Sợ thành như vậy, xem cậu lần sau còn dám xem loại phim này không!"

"Mình tò mò nha!" Tạ tiểu quỷ nhớ lại tình cảnh vừa rồi vẫn còn cảm thấy sợ, "Sau này đừng nói nhẹ như vậy làm mình sợ!"

Vệ Tịch Nhan bất đắc dĩ gật đầu, thầm thở dài, "Được rồi, sau này không hù dọa cậu!"

"Ưm ưm. . ." Tạ tiểu quỷ càng cọ đầu nhiều hơn, Vệ Tịch Nhan bất đắc dĩ đè cái đầu không an phận này lại, sợ như vậy cũng không quên chiếm tiện nghi người khác!

Tạ tiểu quỷ ngẩng đầu, quệt mồm, bắt đầu lật nợ cũ, "Sau này không được đi với Hồ Phi!"

Vệ Tịch Nhan còn đang đắm chìm trong sự kiện sợ hãi vừa rồi, nghe nàng nói như thế sửng sốt!"Chúng mình phải làm việc với nhau a!"

Tạ tiểu quỷ bĩu môi, "Công việc thì công việc, đưa đến ký túc xá làm chi a!"

"Nào có đến ký túc xá? Ở dưới lầu . . ."

"Lầu dưới cũng không được, một mình cậu về là được rồi!"

Vệ Tịch Nhan nhìn mặt Tạ tiểu quỷ còn hơi tái nhợt, quyết định không so đo cùng nàng. "Hắn muốn đưa nha, cũng làm việc cùng nhau, không thể từ chối!"

Tạ tiểu quỷ nhíu mày.

Vệ Tịch Nhan cười khổ, "Biết rồi, biết rồi, sau này mình sẽ chú ý, tận lực không lui tới cùng hắn!"

Tạ tiểu quỷ gật đầu hài lòng, sau đó gục trên vai Vệ Tịch Nhan, "Nhất định phải nhớ!"

"Hmm, cậu thật là, mình nhớ là được chứ gì!" Vệ Tịch Nhan sủng nịch xoa đầu Tạ tiểu quỷ, tính tình giống như còn bé, thật là một chút không thay đổi!

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế