Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 37

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Vệ Tịch Nhan, trùng hợp quá, không ngờ lại có thể gặp em ở nơi này!"

Hội trưởng Hội học sinh Hoàng Nghĩa cùng cán sự Hội học sinh Lâm Khắc từ đối diện đi tới.

"Vâng, em ra ngoài tản bộ, hít thở không khí về đêm!" Vệ Tịch Nhan nói!

"Mấy bữa nay bận như vậy, có thói quen chưa, có thể ứng phó tốt chưa?" Hoàng Nghĩa làm bộ lấy thân phận cao hơn hỏi thăm Vệ Tịch Nhan.

"Cám ơn niên trưởng (Đàn anh, đàn chị cấp trên)* quan tâm, từ từ là có thể thích ứng." Vệ Tịch Nhan khẽ mỉm cười, hết lần này tới lần khác lấy thân phận học muội khiêm nhường hữu lễ trả lời, nhưng cũng khiến cho Hoàng Nghĩa hiểu, người trước mắt này tuyệt đối không đơn giản.

"Vậy thì tốt, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta không quấy rầy các em tản bộ!" Hoàng Nghĩa gật đầu với Lâm Khắc đang nhìn chằm chằm Vệ Tịch Nhan, gặp hắn không có phản ứng, giơ tay đánh hắn, vòng qua Vệ Tịch Nhan bước nhanh rời đi.

"Phó hội trưởng, vậy chúng ta đi trước!" Lâm Khắc tỉnh mộng, nhìn Hoàng Nghĩa đang vội vàng rời đi, lưu luyến tạm biệt.

"Dạ, niên trưởng đi thong thả." Vệ Tịch Nhan lịch sự trả lời.

Nhìn hai người kia đi xa, Tạ tiểu quỷ khinh thường bĩu môi, "Người này nói chuyện âm dương quái khí (kì lạ), thật chán ghét!"

"Hiện giữ chức hội trưởng Hội Học Sinh, rất có uy lực." Nhớ tới lượng công việc gần đây, thật đau đầu .

"Ừ, ngoài cười nhưng trong không cười, khó coi chết đi được." Tạ tiểu quỷ khinh bỉ, loại đức hạnh này mà là hội trưởng, khỉ!

"Sau này cậu có đụng đến hắn, phải nhịn, biết không?"

"Tại sao, hắn là kẻ thù a?" Xấu xí chưa nói, vẻ mặt còn âm hiểm như vậy!

Vệ Tịch Nhan buồn cười nói, "Cái gì kẻ thù với bằng hữu, lập trường bất đồng mà thôi."

"Vậy hắn khẳng định không phải là bằng hữu của chúng ta."

"Ừ, hắn kế nhiệm chức hội trưởng, mà mình điều động nội bộ hạ nhiệm hắn, như thế, chúng ta cạnh tranh nhau." Gió bắt đầu thổi, ban đêm đi ra ngoài quả nhiên lạnh!

"Cạnh tranh? Bối cảnh của hắn ra sao?" Tạ tiểu quỷ nghiêm mặt nói, mình coi như không có thể giải quyết chuyện này, cũng ít nhất phải thăm dò lai lịch đối phương trước, sớm chuẩn bị trong lòng!

Cảm giác được người bên cạnh căng thẳng, Vệ Tịch Nhan cầm tay Tạ tiểu quỷ, mười ngón tay khấu chặt, ôn nhu nhìn nàng, "Yên tâm, mình có thể ứng phó."

Tạ tiểu quỷ cau mày, có chút lo lắng!

"Cậu nói cho mình đi, mình biết nhất định cậu đã điều tra rồi!"

Vệ Tịch Nhan nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm cười, "Nhìn cậu cau mày cả ngày, nhanh giống như 50 tuổi."

"Nhan Nhan!" Tạ tiểu quỷ càng cau mày thêm, giọng nói chìm xuống."Đừng nói sang chuyện khác, mình muốn biết!"

Vệ Tịch Nhan thở dài, "Còn nhớ rõ Chu Siêu không?"

Tạ tiểu quỷ suy nghĩ, "Ban 5, trước kia bị mình đánh?"

Vệ Tịch Nhan cười khổ, "Cha của Hoàng Nghĩa là bí thư thị ủy, rất có quyền hạn." Ngừng tạm, "Hắn là anh họ của Chu Siêu, lần trước bọn hắn đánh nhau với cậu nên bị buộc thôi học, duy chỉ có hắn chỉ bị cảnh cáo, chính là Hoàng Nghĩa ra mặt xin, lần này trường học muốn mình lên làm hội trưởng Hội Học Sinh, coi như toàn bộ thù mới hận cũ thêm vào!"

"Nhưng còn lâu cậu mới lên chức a? Trong khoảng thời gian này hắn vẫn là cấp trên của cậu, hắn có gây khó dễ cho cậu không?” Lo lắng, gần đây Nhan Nhan loay hoay bận đến không thấy thân ảnh, có phải hắn giở trò?

"Ừ, chẳng lẽ cậu còn chưa tin năng lực của mình?" Vệ Tịch Nhan khiêu mi mắt.

"Chỉ sợ hắn . . ." Đầu Tạ tiểu quỷ tự động liên tưởng đến hình ảnh Vệ Tịch Nhan bị ăn hiếp.

Vệ Tịch Nhan đánh vào đầu Tạ tiểu quỷ, không có động tĩnh? Vệ Tịch Nhan lắc đầu một phen, đầu óc người này thật ngây thơ!

"Xem phim nhiều quá, đây là trường học, hơn nữa cậu cảm thấy chỉ bằng hắn, có thể làm gì được mình?"

"Chó điên sẽ cắn người!" Dù sao cũng không thể khinh thường, chỉ sợ vạn nhất có chuyện gì đó xảy ra!

"Đứa ngốc, cậu cho rằng hắn sẽ công khai cạnh tranh với mình sao?"

"Ách. . . Nói cũng đúng, bất quá phải phòng chừng, sau này đi đâu cũng phải nói với mình!"

"Không cần đâu, người đâu mà dính như keo!" Mình và người này gặp là cãi nhau, mang theo bên người thì cãi nhau cả ngày!

Tạ tiểu quỷ sải bước nhảy đến trước mặt Vệ Tịch Nhan, ngăn trở đường đi của nàng, sau đó ôm cổ Vệ Tịch Nhan, "Làm sao, cậu còn ghét bỏ mình sao? Nhưng mình chỉ muốn kề cận cậu cả ngày!"

Hai người đứng ở lối đi nhỏ, mặc dù có bóng đêm ngăn cản, vẫn không bớt khiến người ta chú ý. Lần đầu tiên ở nơi công cộng Vệ Tịch Nhan cùng người khác thân mật như vậy, nhất thời đỏ mặt, thân thể cứng đờ, rối rắm cực kỳ!

"Cậu làm gì, mau buông!" Vệ Tịch Nhan hạ giọng, đẩy vai Tạ tiểu quỷ.

"Cậu đáp ứng mình, sau này ra ngoài phải nói với mình!" Tạ tiểu quỷ bất kể chung quanh có ai, không đạt mục tiêu tuyệt đối không bỏ qua!

"Được rồi, cậu mau buông ra, mình đáp ứng cậu là được a!" Vệ Tịch Nhan co quắp nói, hình như có vài người đang nhích tới gần để xem cho rõ. 

Buông Vệ Tịch Nhan ra đồng thời Tạ tiểu quỷ nắm tay Vệ Tịch Nhan một trận cuồng chạy, chạy đến nơi lần trước với Ngô Lâm mới dừng lại thở dốc một hơi.

"Cậu dẫn mình đến đây làm gì?" Vệ Tịch Nhan chưa kịp lấy hơi đã bị kéo chạy, một chút tâm tư chuẩn bị cũng không, thiếu chút nghẹn họng.

Tạ tiểu quỷ đem hai tay Vệ Tịch Nhan đặt trên tường, thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Vệ Tịch Nhan bất khả tư nghị (kinh ngạc)* trợn to hai mắt, hoàn toàn không ngờ tới tiểu quỷ này sẽ làm vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt không kịp phản ứng.

Tạ tiểu quỷ gặp không bị cự tuyệt, trong lòng hồi hộp, tăng thêm can đảm, len lén vươn ra đầu lưỡi mềm mại, chậm rãi liếm cánh môi của Vệ Tịch Nhan, nhẵn nhụi mà ôn nhu!

Vệ Tịch Nhan nhìn khuôn mặt phóng đại quen thuộc, đầu trống rỗng, đây là lần đầu bị bị tiểu quỷ này áp chế, nhịp tim không khỏi tăng nhanh. Tiếng bước chân từ xa kéo về suy nghĩ của Vệ Tịch Nhan, huyết sắc dâng trào, nghĩ muốn đẩy người đang áp trên người mình, bất đắc dĩ cổ tay bị đè lại, không thể làm gì khác hơn xoay mặt đi. Mới vừa rồi còn chưa kịp thở lại bị cưỡng hôn, Vệ Tịch Nhan chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, tận lực ổn định âm điệu, hạ giọng, "Có người đến!"

Tạ tiểu quỷ buông ra cổ tay Vệ Tịch Nhan, hai tay vòng qua thắt lưng ôm lấy Vệ Tịch Nhan, gấp rút hỏi, "Cậu nói, dạng này có giống như chúng ta đang vụng trộm không?"

Vệ Tịch Nhan điều tiết tốt hô hấp của mình, ra sức đẩy Tạ tiểu quỷ ra, chút tức giận, "Cậu dẫn mình đến đây chỉ để làm vậy?"

"Không phải, tới mới nghĩ đến. . ." Khí thế tụt xuống, giọng nói càng nói càng nhỏ.

"Chưa hỏi mà dám hôn mình sao ?" Nơi nào cũng tốt, nhưng sao lại là chỗ cậu ấy và Ngô Lâm ... làn trước, vừa nghĩ tới liền tức giận !

Tạ tiểu quỷ bỉu môi, "Cậu không đồng ý thì mình không thể hôn? Không chịu!".

"Cậu nên tôn trọng mình!" Vệ Tịch Nhan tức giận nói.

"Ừ, biết rồi, nhất định lần sau mình sẽ hỏi trước !" Tạ tiểu quỷ cười híp mắt, tay chào theo kiểu quân đội, lần sau a ~~

Vệ Tịch Nhan trợn nàng một cái, "Hy vọng vậy!" Nói vậy cho có lệ, mấy phần thật mấy phần giả, thật sự Vệ Tịch Nhan không dám đặt quá lớn kỳ vọng vào nàng.

"Báo cáo, mình muốn hôn cậu!" Nói xong hôn má Vệ Tịch Nhan một cái, trộm thành công, Tạ tiểu quỷ đắc ý vô cùng.

"Cậu. . ." Loại vô lại này của Tạ tiểu quỷ, Vệ Tịch Nhan cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự hết chỗ nói, chỉ có thể thở dài thôi.

"Mình đã nói trước rồi nhé!" *Cười hả hê*.

"Lười cùng cậu so đo, thời gian không sớm, chúng ta trở về đi thôi!" Vệ Tịch Nhan sửa sang lại tóc rối cùng áo quần lộn xộn do chạy, đi nhanh, chỉ sợ đi chậm sẽ lại bị người khác sàm sỡ!

"Aishh, Nhan Nhan, cậu chờ mình một tí!"

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Vũ Song Tuyệt