Saved Font

Trước/81Sau

Nhan Nhan, Mình Yêu Cậu

Chương 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vệ Tịch Nhan đến rất đúng giờ, trên căn bản là kém 15s trước khi đúng 30’, điều này làm cho Tạ tiểu quỷ âm thầm cảm thán không thôi, Nhan Nhan thật phi thường!

Tạ tiểu quỷ nhìn Vệ Tịch Nhan lạnh đến mau đóng băng, có chút sợ hãi, vốn là sống lưng đang thẳng cũng có chút cong đi. Nhưng nếu hôm nay không giải quyết chuyện này, sau này không có Nhan Nhan trong cuộc sống mình phải làm sao a! Tạ tiểu quỷ giống như heo không sợ nước nóng (so sánh kinh quá), kiên trì đi tới trước mặt Vệ Tịch Nhan, mới vừa muốn mở miệng lại bị người khác xen vào, buồn bực!

"Phó hội trưởng, ngưỡng mộ em đã lâu, không ngờ có thể gặp em ở đây, thật là ngoài ý muốn!" Hội trưởng hội truyền thanh Đái Trung Thành nghe nội dung truyền thanh vừa phát, còn cho là mình nghe nhầm, ra xác nhận, không ngờ gặp được nhân vân “phong vân” trong trường!

"Ha ha, lần trước cuộc thi thập giai ca sĩ em có xem, anh cùng em gái làm MC rất tuyệt, có sức hút!" Với người ngoài Vệ Tịch Nhan luôn luôn có lễ khách sáo, núi băng tan thành nước!

"Vậy sao? Vậy thì thật quá vinh hạnh, không biết Phó hội trưởng đến đây có chuyện gì?" Cũng không thể đến để nói chuyện với mình (mơ à)? Chợt nhớ lại nội dung truyền thanh, đưa mắt sang người bên cạnh Vệ Tịch Nhan, xem ra quan hệ của hai người này không đơn giản!

Tạ tiểu quỷ không vui trừng mắt Mang Trung Thành một cái, người là tôi gọi tới, ngươi ra làm gì!

"Phó hội trưởng, mình mới là người tìm cậu!" Tạ tiểu quỷ nhìn Mang Trung Thành nghiêm trang nói, thúi mặt chưa?

Đái Trung Thành không hiểu lắm, nói với Phó hội trưởng mà nhìn tôi làm gì?

Vệ Tịch Nhan đem lời của nàng từ tai này sang tai khác, nhớ lại vừa rồi mình đang cùng mấy người dò xét trường, đến sân trường đột nhiên nghe truyền thanh, lúc đó thật sự rất muốn đánh tiểu quỷ này mấy cái! Ba ngày trước rất không muốn gặp tiểu quỷ kia, bây giờ vẫn vậy, Vệ Tịch Nhan hận đến nghiến răng! Nhưng nếu mình không đi, tiểu quỷ kia nhất định sẽ đem chuyện đó kể cặn kẽ cho toàn trường nghe, dù gì đi nữa da mặt người đó cũng rất dày, vậy thì trong sạch của mình cũng sẽ sụp đổ theo! Vệ Tịch Nhan nâng trán thở dài, sao mình lại yêu người như vậy a! Có đi hay không, đó là vấn đề, Vệ Tịch Nhan ở trong lòng quấn quýt đấu tranh, ánh mắt xung quanh của mọi người làm cho mình rất không tự nhiên, Vệ Tịch Nhan suy tư 5’, khẽ cắn răng, Tạ Vũ Hiên cậu tên khốn này, chờ đấy!

"Em có tí việc riêng, đi trước." Vệ Tịch Nhan nói với đám người phía sau.

"Vâng, Phó hội trưởng!"

Dọc theo đường đi, Vệ Tịch Nhan chỉ im lặng, chỉ sợ thấy tiểu quỷ kia mình khống chế không được làm ra chuyện gì thất lễ! Vệ Tịch Nhan mặt lạnh, chịu đựng những ánh mắt tò mò xung quanh.

"Phó hội trưởng, nhiều người nên không tiện lắm, chúng ta đi nơi khác nói!" Tạ tiểu quỷ liếc mắt Đái Trung Thành, sao ngươi không về nhà soi gương, biết mình khó nhìn lắm không?

Đái Trung Thành lúng túng sờ mũi, tổng cộng chỉ ba người, hắn nói như vậy không phải ám chỉ mình sao! Tức giận trừng mắt học sinh kia, chuyển hướng Vệ Tịch Nhan lập tức mỉm cười, "Phó hội trưởng, các em hàn huyên, anh đi trước!"

"Vâng, quấy rầy anh!" Vệ Tịch Nhan gật đầu, đưa mắt nhìn Mang Trung Thành rời đi, Tạ tiểu quỷ trong lòng ứa chua!

"Đi rồi còn nhìn làm gì?!" Tạ tiểu quỷ nói âm dương quái khí, Vệ Tịch Nhan mặt càng lạnh hơn! Vệ Tịch Nhan gắt gao nắm quả đấm, cảm giác móng tay găm vào thịt dời đi phẫn nộ của mình!

Đã ba ngày Tạ tiểu quỷ không gặp Vệ Tịch Nhan, một bụng ủy khuất thiếu chút nữa tràn ra, cố gắng nâng cằm để nước mắt không rơi xuống, nháy mắt mấy cái làm tan sương quanh mắt, ổn định âm điệu, "Đi theo mình!"

Vệ Tịch Nhan nhìn Tạ tiểu quỷ ủy khuất, trong lòng cũng không chịu nổi, nghĩ lại, mình không ủy khuất nàng ủy khuất gì?

Tạ tiểu quỷ dẫn Vệ Tịch Nhan đến sân thượng, trở tay khóa cửa, một là không muốn bị quấy rầy, hai là phòng ngừa Vệ Tịch Nhan chưa nghe mình giải thích đã bỏ đi!

"Nhan Nhan, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ cậu vẫn không tin mình sao?" Tạ tiểu quỷ nhích tới gần Vệ Tịch Nhan, khoảng cách gần nhất mặt mặt đối mặt nhìn Vệ Tịch Nhan.

Vệ Tịch Nhan xoay đầu, xoay thân nhìn phía dưới học sinh đủ dạng màu sắc, ngày đó đau lòng thẳng đến bây giờ vẫn còn khiếp sợ!

Tạ tiểu quỷ từ phía sau ôm lấy Vệ Tịch Nhan, đầu chôn trên vai Vệ Tịch Nhan, chà chà, thật hoài niệm mùi vị như vậy, thời khắc này Tạ tiểu quỷ cảm thấy viên mãn, hạnh phúc như ước nguyện ban đầu!

Vệ Tịch Nhan thân thể cứng ngắc, nên đẩy ra, nhưng cũng nhớ nhung những cái ôm ấm áp! Có chút phiền não, Vệ Tịch Nhan lạnh giọng châm chọc: "Tới tìm mình để làm vậy sao?"

Tạ tiểu quỷ nheo mắt, lại dùng cằm chà chà trên vai Vệ Tịch Nhan, oán, "Nhan Nhan, tại sao không tin mình?"

"Tại sao mình phải tin cậu?" Vệ Tịch Nhan cười lạnh, mình cũng không phải là con giun trong bụng nàng, quỷ mới biết được giây sau nàng làm gì!

"Nhan Nhan!" Tạ tiểu quỷ đứng thẳng thân thể, bước đến trước mặt Vệ Tịch Nhan, hai tay cố định hông của nàng, không hề cho nàng đường trốn."Cậu biết rõ mình chỉ thích một mình cậu, trong mắt chỉ có một mình cậu, tại sao còn giận?"

Vệ Tịch Nhan bị chế trụ nên có chút không được tự nhiên, "Mình không có giận."

"Vậy cậu trốn nhà đi làm gì?"

"Đây chẳng qua là ký túc xá, cũng không phải nhà mình!"

Tạ tiểu quỷ đỏ mặt, ách, đúng nga, đây chẳng qua ký túc xá mà thôi, vậy mà tiềm thức lại cho là nhà mình! Tạ tiểu quỷ nhảy qua đề tài khác, "Nhan Nhan, không có gì giữa . . ."

"Không liên quan đến mình!" Vệ Tịch Nhan từ chối, rõ bắt đầu mất bình tĩnh!

Tạ tiểu quỷ giận, giọng nói không tự chủ lớn hơn, "Cậu có thể nghe mình giải thích hết không!" Buồn bực, nếu vẫn như vậy, mình và cậu ấy sẽ là hai kẻ xa lạ suốt đời, chuyện như vậy tuyệt không thể phát sinh!

Vệ Tịch Nhan bị Tạ tiểu quỷ đột nhiên hét nên có chút giật mình, Tạ tiểu quỷ bắt được cơ hội ngay cả thở cũng dừng lại để nói, tiết tấu chẳng khác gì RAP, "Ngày đó cậu đi xem ca nhạc, mình vốn nghĩ tắm xong sẽ đi tìm cậu, Ngô Lâm giống bị đuổi giết liều mạng gọi điện thoại cho mình, mình đến mới biết nàng chẳng qua là tâm tình không tốt, nghĩ trở lại lại bị nàng mắng, sau lại nàng nói muốn đi uống rượu, cậu cũng biết lần trước Ngô Lâm suýt nữa bị cưỡng gian, người này đúng là không sợ gì, cho nên mình không yên lòng đi theo nàng, bất quá mình thề mình tuyệt đối không có uống rượu! Thật vất vả đợi nàng uống say, mình đỡ nàng trở về, trên đường về, nàng không khống chế được ói trên người mình, gớm vô cũng! Mình thật sự chịu không được, nàng đề nghị đi khách sạn giặt tắm, mình nào biết nàng có dự định qua đêm ở đó, tắm rửa xong, nàng giúp mình giặt áo quần, mình đang nằm chờ áo quần khô, đột nhiên nàng nhào tới trên người của mình nói muốn câu dẫn mình, trời đất chứng giám, cậu không biết nàng nặng kinh thế nào đâu! Thiếu chút nữa ép mình thở không ra hơi, sau đó mình đẩy nàng, nàng lại quấn mình, sau cậu đến. . . xong!"

Nói xong mới cảm thấy thở không ra hơi, Tạ tiểu quỷ điều chỉnh hô hấp, sau đó chờ Vệ Tịch Nhan tuyên bố hình phạt!

Vệ Tịch Nhan sửng sốt, thật lâu mới kịp phản ứng, chắc chắn nếu để Ngô Lâm nghe được, nhất định nàng sẽ giận đến nội thương! Vệ Tịch Nhan buồn cười, cúi đầu cong cong khóe miệng, Tạ tiểu quỷ trong nháy mắt bắt được! Tiến tới cách mặt Vệ Tịch Nhan 5cm, mong đợi hỏi: "Nhan Nhan, mình đã giải thích rõ ràng, có thể phán mình vô tội chưa?"

Vệ Tịch Nhan lập tức sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, mạnh miệng nói, "Mình đã nói chuyện của cậu không liên quan đến mình."

Tạ tiểu quỷ mân mê miệng, thầm nghĩ Nhan Nhan thật không thành thật, mình thấy nàng vụng trộm vui mừng, nàng còn giả bộ không vui! Bất quá cũng đúng, Nhan Nhan da mặt mỏng, tính cách bướng bỉnh, chọc thẹn quá thành giận không tốt!

"Nhan Nhan, vậy cậu trở về sao?" Bĩu môi, Tạ tiểu quỷ hỏi!

"Mình muốn đổi nơi ở!" Vệ Tịch Nhan hất cằm, bộ dạng “xem cậu làm thế nào”..

"Vậy mình cũng chuyển đến!" Tạ tiểu quỷ nháy mắt, bày ra vẻ mặt vô tội, lấy lòng nói.

"Không được!" Hừ!, đời sau a!

"Nhan Nhan, không có cậu mình ngủ không được, cậu nhìn, mới ba ngày, mắt mình đầy quầng thâm nè. . ." Tạ tiểu quỷ đáng thương nói.

Hình như là hơi tiều tụy, Vệ Tịch Nhan đau lòng, xoay người, không thể mềm lòng, lần này tuyệt không thể dễ dàng tha nàng!

Tạ tiểu quỷ nói càng thêm ai oán, "Nhan Nhan, nếu cậu không ngủ với mình nữa, mình nhất định sẽ mất ngủ mà già sớm. . ."

Vệ Tịch Nhan cảm thấy buồn cười, mình cũng không phải thuốc ngủ, huống chi mình lại không thể ăn a! Hừ, lý do quá vô lý, bác bỏ!

"Nhan Nhan, không có cậu, cuộc sống của mình không có quy luật, ngủ không được ăn không vô, ngày nào đó sẽ chết đói ở ký túc xá đó. . ."

"Mình sẽ bảo người làm đồ ăn mang đến hằng ngày." Vệ Tịch Nhan nhàn nhạt nói, sao càng nghe càng thấy mình giống quản gia của nàng?

"Người khác không được, gặp cậu mình mới có thể nuốt trôi cơm, ôm cậu mình mới ngủ được. . ." Tạ tiểu quỷ càng nói càng buồn nôn, càng nói càng cảm giác mấy ngày qua mình sống không phải người!"Nhan Nhan, cậu trở lại nha? Nếu không mình đền cả mạng cho cậu! Mình nhớ cậu a . . ."

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Đạo Đại Đế