Saved Font

Trước/23Sau

Nợ Anh Không Biết Bao Giờ Mới Trả Hết

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cô ngồi đó thẫn thờ một lúc mới đứng dậy bỏ những mảnh vỡ vào sọt rác, rút mảnh vỡ cắm sâu vào lòng bàn tay mình ra. Cô lê từng bước chân nặng nề tiến lên phía cầu thang rồi rẽ sang phòng mình, cô chỉ băng bó sơ sài chẳng thèm khử trùng vết thương. Sau đó tìm chiếc vali gom tất cả mọi thứ dồn vào trong, cô muốn thu dọn càng nhanh càng tốt nhanh chóng rời xa nơi này. Nơi chứa những kỉ niệm tuyệt đẹp giữa hai người cũng chính nơi đây mà hai người chia xa.

Xong xuôi cô sang phòng anh lấy đi bức tranh và chiếc chuông gió mà mình đã tặng cho anh. Nếu đến lúc anh biết được, anh cho rằng cô là người tàn nhẫn cũng không sao. Cô chấp nhận tất cả.

Hãy cứ để thời gian làm dịu vết thương lòng trong anh, kiếp này ông trời cho hai người gặp lại nhau đã là điều may mắn nhất trong cuộc đời cô. Như vậy cũng đủ rồi, cô chẳng đòi hỏi thêm gì.

Cô nhìn quanh phòng anh một lượt cố kìm nén những giọt nước mắt trực trào, cô lẩm bẩm.

" Xin lỗi, em không thể thực hiện lời hứa giữa hai đứa mình, không thể ở bên cạnh anh mãi mãi. Đời này em luôn luôn nợ anh, một món nợ không bao giờ trả được _ nợ anh một tình yêu cao đẹp, nợ anh một gia đình hạnh phúc có anh và em cùng con của chúng ta. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là yêu, thế nào là hi sinh cho người mình yêu. Khoảng thời gian hai đứa mình bên nhau em sẽ không bao giờ quên.Tạm biệt anh! "

Tay nắm chặt vali cô dứt khoát xoay người rời khỏi căn phòng ấy. Bước chân dồn dập, vội vã nơi cầu thang cho thấy cô gấp đến mức nào, thiếu chút nữa là trượt chân té.

Lấy lại cân bằng, đưa mắt nhìn lại khắp ngóc ngách của căn nhà đã từng sinh sống, nước mắt nhanh chóng trào ra, từng giọt rơi ra thấm đẫm trên gương mặt xinh đẹp của cô.

Đưa tay che miệng, ngăn tiếng nấc nghẹn ngào, cô nhủ thầm.

" Xa anh ấy là điều tốt nhất. Anh ấy rồi cũng sẽ hiểu cho mình, sẽ tập cách quên và sống thật tốt "

~~~~~~~~~~

Về phía anh, anh mở một cuộc họp quan trọng triệu tập các nhân viên trong công ty bàn bạc tìm cách vượt qua giai đoạn khó khăn. Đang cùng mọi người bàn bạc, anh bỗng cảm nhận được nơi trái tim mình rất đau, đau không gì diễn tả nổi. Anh có dự cảm không lành, nỗi bất an trong lòng ngày càng lớn. Anh bâng quơ suy nghĩ.

" Phải chăng cô ở nhà đã xảy ra chuyện không may. Nếu đúng như thế mình phải nhanh chóng về nhà xem cô ra sao."

Anh đưa ra thêm một số biện pháp, ghi nhận ý kiến đóng góp của mọi người. Cuối cùng, đưa một sấp giấy tờ cho thư kí để phát ra cho mọi người đọc.

" Cuộc họp đến đây kết thúc "

Vừa tuyên bố kết thúc, anh liền vội vàng rời khỏi phòng họp, Đi xuống bãi đỗ xe, anh lấy xe nhấn ga chạy nhanh về nhà. Suốt đoạn đường anh luôn mong rằng.

" Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô ấy vẫn bình an vô sự, vẫn làm cơm đợi mình về "

Về tới nhà, cả căn nhà chìm đắm trong bóng tối. Cảm giác trống vắng, cô đơn ập đến, chẳng còn ánh đèn hay bóng dáng quen thuộc đang loay hoay trong bếp nấu bữa tối.

Mỗi lần chỉ cần nghe động tĩnh phía cửa là cô biết anh đã về. Nhanh chân chạy về phía anh giúp anh cầm lấy cặp sách đem đi cất và không quên chuẩn bị quần áo cho anh đi tắm. Rồi cùng nhau dùng bữa tối dưới không khí hạnh phúc, vui vẻ.

Sao bây giờ  chỉ có bóng tối tĩnh mịch cùng cái lạnh lẽo của căn phòng chào đón anh trở về. Đâu mất rồi hình ảnh người con gái mà anh yêu. Anh cảm thấy sợ hãi, sợ phải tin rằng cô đã biến mất, sợ phải đối mặt với cuộc sống không cô bên cạnh, sợ mình sẽ không bao giờ tìm được cô.

Để xác minh sự việc nãy giờ không phải sự thật. Anh vội vàng tìm công tắc bật đèn lên, sau khi ánh sáng đã lan tỏa khắp phòng vứt đại cặp sách sang một bên. Anh chạy thẳng lên phòng cô, bật đèn tìm kiếm hết mọi ngóc ngách trong phòng vẫn không thấy cô đâu, tủ đồ cũng trống trơn.

Anh lật đật lấy điện thoại gọi cho cô. Tim đau nhói từng hồi sau mỗi cuộc gọi đi nhưng chỉ đáp lại bằng tiếng của tổng đài.

" Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được mong quý khách vui lòng gọi lại sau "

Anh không bỏ cuộc liền chạy sang phòng mình nhưng cũng không tìm thấy bất cứ món quà nào cô tặng anh. Mọi thứ như bốc hơi cùng cô duy nhất chỉ còn bức ảnh mà hai người chụp chung lúc nhỏ.

Đả kích này thật lớn đối với anh, anh suy sụp tinh thần ngồi bệch xuống đất tay ôm lấy đầu, vẻ mặt lộ rõ đau khổ, bất lực,miệng lẩm bẩm.

" Tại sao? Tại sao em lại rời bỏ anh? Sao em nhẫn tâm đến thế, sao em nỡ lấy đi bức tranh và chiếc chuông gió. Đó là những món quà lần đầu tiên anh được nhận từ em và ngay khi tặng chính miệng em đã hứa sẽ mãi mãi bên cạnh anh mà. Bây giờ em định nuốt lời ư? Có phải anh đã làm gì sai khiến em tức giận nên em mới không từ mà biệt. Không có em anh biết sống sao đây. Em mau quay về bên cạnh anh đi. Nguyệt Thi! "

Trước/23Sau

Theo Dõi Bình Luận