Saved Font

Trước/71Sau

Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 12: Một Quả Lựu Mang Tới Tai Họa (6)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ở nhà chính, tiếng trò chuyện có chút náo nhiệt.

Cửa của thượng phòng phòng đóng chặt, thoang thoảng mùi bánh ngọt bay tới.

Nghe thanh âm, mẹ chồng Lưu thị cùng cô em chồng Khương Tuệ Mẫn đều đã trở về, Phương thị vừa vặn cũng ở đây, đề tài không thể nghi ngờ vây quanh cô và tam phòng.

Lâm Uyển Uyển hít sâu một hơi, đè xuống sự không kiên nhẫn trong lòng, đi vào viện, đem cỏ heo toàn bộ lấy ra, để cho hai tiểu tử đi cho heo ăn.

Cái giỏ kia cô tính toán đợi Khương Gia Minh trở về làm, cầm lấy cái gáo nhỏ, múc nước đổ vào chậu lớn, ở trong phòng bếp thu thập.

Thượng Phòng

"Nương, tam đệ muội này, ta cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, aiz!" Giả bộ thở dài, mang theo vẻ bất đắc dĩ.

"Làm sao vậy, nàng ta còn có thể lật trời sao?" Giọng điệu Lưu thị rõ ràng khinh thường, nàng chính là chướng mắt tức phụ lão tam, còn coi mình là thiên kim đại tiểu thư, thật đúng là không biết xấu hổ.

"Nương, ngươi là không biết, chúng ta ăn thức ăn, hiện tại Tam đệ muội là một chút cũng ăn không quen, ngày ngày đều muốn ăn thịt, ăn cơm trắng, thoáng cái muốn để cho tam đệ muội ăn theo chúng ta, ngược lại ủy khuất muội ấy!" Phương thị lại thở dài, vẻ đắc ý chợt lóe lên trong mắt.

"Sao, phải ăn ngon mới không ủy khuất? Cánh cứng rồi, cũng không nhìn lại chính mình là cái gì! Lưu thị còn nhớ thương con gà mái A Hoa của nàng, lão tam cứng rắn, thật sự giết cho tiện nhân Lâm thị kia bồi bổ thân thể.

" Nương, con tiện nhân Lâm thị kia, xem ta làm thế nào thu thập nàng ta! "Khương Tuệ Mẫn không thể thấy Lâm thị qua ngày lành được, mấy ngày nay, mỗi ngày đều nhìn Lâm thị ăn ngon, việc cũng không cần làm, cô ta liền tức giận.

" Khuê nữ của ta, tiện nhân kia, để nương đến thu thập là được rồi. "Khuê nữ còn muốn bàn chuyện cưới gả, ngày hôm qua đến nhà đại khuê nữ cũng là vì chuyện này, cũng không thể để truyền ra ngoài thanh danh không tốt được.

" Nương, tiểu muội muội, tam đệ muội này thật sự không đúng, lại còn cất giấu trái cây làm của riêng. Hình như gọi là quả lựu đỏ, nghe nói là cống phẩm của Hoàng cung, vật trân quý như vậy, người bình thường sao mua nổi, đồ tốt mà ngươi xem nàng ta giấu một mình ăn, làm sao mà coi được? "

" Aiz, ta cũng là hận rèn sắt không thành thép, chúng ta làm con dâu có cái gì cũng phải nghĩ đến cha nương, tam đệ muội lần này quả thật không đúng a. "

" Nhị tẩu, ngươi nói là cái gì ngon, còn chỉ có Hoàng đế mới được ăn? "Khương Tuệ Mẫn vừa nghe liền kích động, thứ đồ quý giá như vậy, cũng chỉ có nàng mới có tư cách thưởng thức.

" Tiểu muội muội, Nhị tẩu cùng ngươi nói, thứ kia thật sự là thứ tốt, tẩu tử chỉ mới được nếm một chút, dư vị còn nhớ mãi, nếu có thể ăn thêm một lần nữa, có chết cũng không có gì để tiếc nuối, cũng không biết tam đệ muội còn có hay không? "

" Nhị tẩu nghĩ, Tam đệ muội hẳn cũng không phải là người như vậy, nương cùng tiểu muội đều đã trở lại, sẽ lấy ra hiếu kính. "

" Nàng dám không lấy ra, cho tiền nàng ta cũng không có lá gan đó. "Khương Tuệ Mẫn đã quen khi dễ Lâm Thị, một chút cũng không đem nàng để vào mắt.

Lâm Uyển Uyển đang ở trong phòng bếp, trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện lúc to lúc nhỏ, cô nghe không sót một chữ, nở nụ cười châm chọc, một đám sói mắt trắng.

Thủ đoạn khiêu khích của Phương thị cũng không cao siêu gì, người sáng suốt vừa nhìn, liền biết nàng là cố ý, em chồng ngu xuẩn não ngắn, tự cho mình là đúng, dễ dàng bị khiêu khích, trong nhà này không ai có thể so được sự tham ăn của nàng ta, ngay cả Phương thị cũng phải cúi đầu chịu thua, thân phận em chồng bày ra đó, ai cũng không thể nói được gì.

Mẹ chồng Lưu thị có vài phần đầu óc, thật sự muốn đấu, Phương thị kia chưa chắc có thể đấu được, chẳng qua so với tam phòng, bà càng thiên vị những người khác, biết rõ Phương thị đang gây chuyện, bà cũng giả bộ hồ đồ.

Chỉ là, Lâm Uyển Uyển không rõ, đồng dạng đều là nhi tử, ở trong mắt lão thái thái này sao lại cao thấp quý tiện phân biệt rõ ràng như vậy, Khương lão tứ là bảo bối, Khương lão đại bản thân là lý chính, lão thái thái này không bàn tới có thích hay không, cũng không dám làm càn. Khương lão nhị, lão thái thái cũng có vài phần yêu thương, chỉ là không lộ rỗ ra như những người khác, ngày thường mắng vài câu, da mặt người này lại dày căn bản là không quan trọng, không giống Khương lão tam, da mặt mỏng lại thành thật.

Đem lão Tam cùng lão Đại so sánh, nếu nói không phải huynh đệ ruột thịt, cô cũng không tin, cho nên Khương Gia Minh không có khả năng không phải là con ruột của lão thái thái này.

Nhưng là vì cái gì? Lâm Uyển Uyển nhất thời thật sự nghĩ không ra lý do.

Ngồi xổm hồi lâu, hai chân có chút tê dại, cô chậm rãi đứng dậy, lau khô nước trên tay, không buồn nghe Thượng phòng nói tiếp.

Về phần quả lựu nếu có bản lĩnh thì đến đòi, cô không ngại châm thêm lửa.

Sau khi cho súc vật trong nhà ăn xong, hai tiểu hài tử chạy vào bếp phụ giúp.

Lâm Uyển Uyển cũng không khách khí, cô đã quen dùng đồ dùng nhà bếp hiện đại, kiểu đánh đá này cô không biết dùng, bật lửa thì cô có, nhưng có người ở đây cô cũng không tiện lấy ra, hơn nữa cô cũng không thích nhóm bếp.

Bữa cơm trưa rất đơn giản, cô định làm món bột ngô mặn ăn cùng rau rừng, có chút hương vị tuổi thơ, có chút nhớ nhung.

Bột ngô cô đã chuẩn bị từ sáng sớm, lúc này mở ra đã có chút lên men nở lớn hơn, chỉ cần hấp lên nữa là được.

Về món phụ, cô suy nghĩ một chút, quyết định làm hai món, có rau rừng, có thể chần qua nước lạnh, tuy chỉ có dầu và muối cũng miễn cưỡng chấp nhận, còn một món nữa, trong nhà có rất nhiều củ cải, cô muốn dùng xương nấu, là mấy ngày trước cô để Khương Gia Minh ướp để dành, lúc này vừa vặn, xem như là tiện nghi cho những người bọn họ.

Mặc dù cô biết lão thái thái hôm nay có mang thịt về, cô cũng sẽ không mở miệng đi đòi, lẽ ra cô nên đi chào hỏi thỉnh an, nhưng cửa phòng đóng chặt, còn không phải là vì phòng bị tam phòng bọn họ, động tĩnh trong viện cô không tin người bên trong phòng không nghe thấy, cô cũng không muốn đi tự làm mình mất mặt, vừa khéo, nếu muốn bắt bẻ cũng không có lý để bắt bẻ.

Khương Gia Minh làm việc ở ngoài đồng, cả buổi sáng hồn như ở trên mây, đầu óc luôn hiện lên bộ dáng tươi cười như hoa của tức phụ, hơn nữa hắn phát hiện gần đây tức phụ ngày càng xinh đẹp, đối với hắn tuy có chút xa cách nhưng cũng không lạnh nhạt như trước, có đôi khi còn cười với hắn, vừa nghĩ tới cả người liền nóng lên, không cẩn thận phía dưới liền dựng lều trại.

Khương Gia Minh xấu hổ, cũng may cha hắn bận rộn làm việc, nhị ca hắn cũng không chú ý đến, nếu không thật là mất mặt.

Việc dưới ruộng cũng chậm trễ không ít, thừa dịp chưa có ai phát hiện nhanh chóng cứu vớt trở về.

Trong lòng vẫn như cũ nghĩ đến tức phụ, hắn cảm giác như là trở lại lúc thành thân, giống như một tiểu tử mới lớn, cũng chưa từng nhộn nhạo như bây giờ, hắn càng thích tức phụ như bây giờ hơn, tức phụ trước kia tựa hồ đã mơ hồ trong trí nhớ.

Hắn đột nhiên muốn gặp tức phụ, muốn ôm chặt tức phụ vào trong ngực, còn muốn đè nàng ra làm chuyện xấu, thế nhưng, bộ dáng hiện tại của tức phụ, hắn không thể, Khương Gia Minh trong lòng cảm khái, hắn muốn ăn thịt.

Nghĩ nghĩ, máu mũi lập tức chảy ra, Khương Gia Minh theo bản năng sờ một cái, cả người bất động.

Lão Tam, làm sao vậy? Khương Lai Phúc nhìn thấy lão tam đứng bất động cho là có chuyện gì.

" Phụ thân, không có việc gì."

Khương Gia Minh lập tức bịt mũi, cúi người giả bộ làm việc, len lén lau đi máu mũi, cũng không dám nghĩ đến những chuyện kia nữa.

Công việc phía sau ngược lại làm nhanh lên không ít.

Khương Gia Minh không biết rằng đây thật ra là một đoạn tình cảm đang nảy mầm, trước kia coi Lâm Uyển Uyển là tức phụ, đó là trách nhiệm của hắn. Hiện giờ hắn coi Lâm Uyển Uyển làm tức phụ, càng là thêm một tầng ràng buộc mà chính hắn cũng chưa rõ, đó chính là tình yêu. Cũng chính là bởi vì tình yêu, nên có một loại cảm giác có thể làm cho người ta điên cuồng.

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Khuynh Thế Y Phi Muốn Hưu Phu