Saved Font

Trước/71Sau

Nữ Hoàng Của Băng - Kay Hida

Chương 3_ Gặp Lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chỉ 10 sau nó đã có mặt trước cửa bar, nó bước xuống xe trước những con mắt ngưỡng mộ, ghen tị và thèm thuồng của mọi người xung quanh. Đối với nó thì chuyện này bình thường quá rồi nên nó cũng chẳng bận tâm đến. Nó tiến thẳng đến cánh cửa. Và một âm thanh vang lên "Rầm" nhanh như chớp nó đã tặng cho cánh cửa một cú đá khá mạnh. Tất cả mọi người ở ngoài hay trong phòng đều phải đưa mắt nhìn về phía cánh cửa. Tất cả đều không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy nó. Họ không ngờ rằng lại có đứa con gái dám làm náo động nơi đây, lại dám động vào địa bàn của A&D. Từ khi nó bước vào đã có 3 ánh mắt luôn hướng về nó. Đó chính là ken, kan, kin. Bọn hắn nhìn nó rồi lại lắc đầu.

- Con nhỏ đó liều thật. Cô ta gây nhầm chỗ rồi._Kan nhìn nó rồi quay sang hai thèn bạn mà nói

- Nếu cô ta lại đây xin lỗi chuyện lúc chiều thì may ra tớ sẽ giúp_Ken cũng tiếp lời, ánh mắt hắn vẫn dõi theo nó.

- Mà sao cô ta đến một mình mấy nhỉ? hai nhỏ kia đâu? Kin nhìn quanh mà vẫn không thấy 2 cô bạn của nó đâu thì lên tiếng thắc mắc.

- Các cậu tập trung coi kịch hay kìa. Để xem cô ta có lại đây cầu xin không?_Ken nhắc nhở hai thằng bạn rồi hướng ánh mắt về phía nó. Một nụ cười gian hiện trên đôi môi hắn. Kin và Kan lúc này cũng tiếp tục xem phim miễn phí. Còn về phía nó, vừa bước vào nó đã nhìn thấy bọn hắn vì bọn hắn ngồi chỗ dễ nhìn quá mà. Nó cũng chẳng biểu hiện gì, tiến thẳng về quầy rượu. Đi được 2 bước thì có một toán người chạy đến đứng chắn trước mặt nó. Tên đầu đàn nhìn nó rồi lớn tiếng quát:

- Mày là con nào mà láo thế hả? Dám gây rối ở cả dịa bàn của

- Gọi Bin ra đây!_ Nó nhìn thẳng vào tên đó cất giọng lạnh lùng. Tên kìa trừng mắt nhìn nó

- Dám gọi thẳng tên quản lí như thế à? Mày là ai mà đòi gặp quản lí hả? Bộ quản lí muốn gặp thì gặp à?

- Gọi nó ra đây! Nó mất kiên nhẫn hét lên. Lúc này nhạc trong bar đã được tắt. Nhờ vậy mà tên quản lí có thể nghe thấy tiếng hét của nó.

- Có chuyện gì vậy?_Cuối cùng thì tên quản lí đó cũng phải lộ diện.

- Em có vẻ thảnh thơi quá nhỉ?_ Nó nhìn Bin cười gian. Tên quản lí nhìn thấy nó thì ngỡ ngàng. Sau một hồi hóa đá, Bin chạy ào tới ôm lấy nó.

- Chị à, chị về bao giờ thế?

- Mới xuống máy bay hồi chiều, chị về liền chạy đến thăm cưng nè. Sao rồi? Mọi chuyện vẫn tốt chứ?_Nó và Bin kéo lại quầy rượu nói chuyện rôm rả.Nó thì cứ hỏi về chuyện trong bang suốt 2 năm qua. Sau sự kiện đó, mọi việc trong bar vẫn được tiếp tục. Tuy nhiên mọi người vẫn không khỏi bàng hoàng khi thấy tên quản lí bay đến ôm nó. Và bọn hắn cũng thế. Hắn nhìn cảnh đó thì vừa bất ngờ vừa có một chút gì đó buồn buồn. Vì từ khi gặp nó, hắn đã có chút gì đó để ý đến nó. Nhưng cái cảm giác đó cũng không chiếm hữu nỗi lòng hắn lâu, hắn lại quay về nói chuyện với hai thằng bạn thân của mình.

-------

* Giới thiệu nhân vật mới nhé:

NGUYỄN HÀN ANH QUÂN : Bin 17t em họ nó. Đẹp trai, lạnh lùng chỉ vui vẻ khi ở bên nó và gia đình. Yêu thương nó như chị ruột. Anh này có cái răng khễnh cực dễ thương. Biết võ, thuộc hàng cao thủ. IQ: 185/200

Sau một hồi tán gẫu với nó, Bin giờ mới phát hiện ra không thấy 2 nhỏ kia đâu liền hỏi:

- Chị à, 2 tỉ kia đâu rồi !

- Bọn nó về nhà rồi, tí nữa sẽ đến_Nó cười cười nhìn Bin sau đó nâng ly whisky lên nhấm nháp. Bin nghe nó nói vậy thì biến sắc, đứng bật dậy

- Chị à, chị ở đây tí nhé! em đi rồi sẽ quay lại_Bin nói xong thì bỏ chạy, trông cậu nhóc hốt hoảng lắm. Nó ngồi đó nhìn Bin cười khẩy. 15 sau Bin quay lại.

- Quay lại rồi hả nhóc? Đi căn dặn bọn đàn em sao?_ Nó nhìn Bin cười cười rồi cất giọng mỉa mai hỏi

- Vâng, phải nhắc nhở bọn chúng chứ không may đụng vào 2 tỉ ấy là tiêu. Chị còn kiềm chế được chứ hai tỉ ấy thì không bao giờ._Bin lắc đầu ngán ngẫm vì mấy bà chị yêu quái của mình.

- Chắc em chuẩn bị kĩ càng hết rồi nhỉ? Vậy chắc cánh cửa kia cũng không sao đâu ha? Nó vừa nói vừa chỉ tay ra phía cánh cửa.

- Asss, quên mất. Bin đứng bật dậy định chạy ra chỗ cánh cửa nhưng muộn rồi.

"Rầm". Âm thanh quen thuộc đó lại vang lên. Cánh cửa như sắp bay ra khỏi tường vậy. Lần này không ai dám bước ra ngăn cản 2 tỉ này mà thay vào đó là một hàng dài người đang kính cẩn chào 2 nhỏ khiến tất cả mọi người phải sững sờ.

- Kính chào 2 tỉ

- Oh lâu quá rồi mới gặp lại nhỉ! Thôi mọi người đi làm việc đi._2 nhỏ cười cười xua tay rồi tiến lại chỗ nó.

- Này con nhỏ kia, mày xơi được mấy chai rồi vậy. Sandy liếc nhìn mấy vỏ chai rượu trên bàn rồi lên tiếng mang chút bực dọc hỏi.

- hì, Không nhiều đâu_Nó cười trừ với Sandy

- Hai tỉ uống gì?_Bin im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Sandy và Anna trông thấy Bin liền nhào đến ôm

- Nhớ nhóc quá đi. Nhóc có khỏe không? Anna bỏ Bin ra và hỏi.

- Woa, cũng có người nhớ mình nè. Vậy các chị có mua quà cho em không?_Bin nhìn bọn nó với con mắt cún con.

- Hì, quên rồi!_Cả 3 đồng thanh

- Vậy mà bảo nhớ em!_ Bin xịu mặt xuống.

- Xin lỗi mà, mai chị dẫn nhóc đi chơi nha!_Sandy nắm lấy tay Bin lay lay.

- Không, em chỉ cần 3 tỉ đua với em một ván thôi là được. Em nhớ tốc độ của 3 người lắm._Bin ngước mặt lên nhìn bọn nó và rất trông chờ câu trả lời.

- ui, tưởng chuyện gì chuyện đó thì dễ thôi!_Sandy hất cằm ra vẻ ta đây_Chị sẽ cho nhóc thua thảm bại luôn

- Chưa biết đâu nha! Còn hai tỉ_Bin nói với Sandy rồi quay qua nó với Anna, vẫn sử dụng ánh mắt cún con để thu phuc hai nàng này

- Ok, lâu rồi chị cũng không đua rồi_Anna nhìn thấy ánh mắt cún con của Bin cũng phải phì cười

- Chị hai, chị cũng đua nha!_Và mục tiêu cuối cùng của thằng nhóc chính là nó, nhưng có vẻ đôi mắt cún con của thằng nhóc không có tác dụng với nó. Nó đã lắc đầu

- Chị có quà cho em rồi, ra ngoài đi._Nói rồi nó đứng lên bước đi ra ngoài. 3 người kia cũng bước theo sau. Đi được vài bước thì lại có một toán đứng chắn trước mặt nó.

- Muốn gì đây_Nó cất giọng lạnh tanh làm bọn kia không rét cũng run, sau vài giây bàng hoàng bọn kia cũng trấn tĩnh lại.

- Anh muốn gặp quản lí và muốn em đi chơi với anh đêm nay_Tên kia cười cười nhìn nó.

- Tôi là chủ ở đây, có gì nói đi._nó nói mà khuôn mặt không có tí biểu hiện gì.

- Tôi là chủ ở đây, có gì nói đi._nó nói mà khuôn mặt không có tí biểu hiện gì.

- Em đừng đùa với anh nữa, gọi Bin ra đây đi. Tên đó vừa nói vừa bước đến ôm eo nó. Nhưng bàn tay đó chưa kịp động vào nó thì đã nghe tiếng "Rắc". Bin đã xử đẹp tên đó. Tiếng tay gãy vang lên nghe dồn tan, làm lạnh tóc gáy những người có mặt ở đây. Cả bọn hắn cũng thế

- Giỏi lắm Bin! Nhưng lần này thì để chị._Nói rồi nó rút trong áo ra một cây súng lục. Mọi người ai cũng sững sờ nhìn nó. Một đứa con gái như nó mà đi đâu cũng có súng trong người.

- Tôi ấy người 1 để rời khỏi đây, ai trễ 1s sẽ đi gặp ông bà liền đấy._Giọng nói lạnh lùng của nó kết hợp với khuôn mặt không chút biểu cảm của nó làm mọi người ai cũng phát hoảng. Bọn kia nghe thế biêt nó không đùa nên vội rút ngay.

- Chán! Toàn lũ nhát gan. Súng đồ chơi mà cũng sợ._lời nó nói ra khiến mọi người ai cũng bật gọng, rồi sau đó một tràn cười nổi lên.

- Haizz, không có gì vui cả, chị về luôn đây! Tặng em cây súng đó Bin._Nó quăng cây súng cho Bin rồi bỏ đi

- Chị à, đừng nói với em đây là món quà chị đinh tặng em nha!_Bin vừa đi, vừa nhìn cây súng, vừa nói với nó.

- ừ_Nó buông đúng một chữ làm thằng nhỏ sốc óc.

- Á, chị à, chị keo kiệt thế sao?_Bin chỉ biết nhăn mặt nhìn nó. Nó nhìn thấy biểu hiện của Bin, thì rất muốn cười nhưng phải cố nhịn, nếu không mất hết vẻ lạnh lùng thì sao. Sau đó, 4 người kéo ra ngoài. Trong khi đó, có 3 con mắt luôn hướng về phía bọn nó. ở ngoài cửa, Bin đang nằng nặc đòi nó món quà khác

- Chị à, đổi món quà khác đi mà

- Được thôi, nếu em làm cho chị chuyện này

- Gì vây ạ?_Bin tò mò hỏi

- Nghe bảo anh 2 đi thực tập với trường rồi à?_Nó hỏi Bin nhưng Giọng nó đã có phần ấm áp hơn trước

- Vâng.

- Em đừng báo gì với anh 2 chuyện chị đã về nha, cứ để anh ấy đi, nghe bảo tuần sau anh 2 mới về hả?

- Vâng.

- Vậy mai em đưa ba mẹ chị đến địa chỉ này giùm chị nha!_Nó móc trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho Bin.

- OK, quà của em đâu._Bin gật đầu rồi lại dùng ánh mắt cún con nhìn nó.

- Đó._Nó chỉ tay về phía một chiếc lamboghini mới toanh trong gara. Bin nhìn thấy chiếc xe liền chạy lại săm soi moi chỗ.

- Đẹp lắm, chị à._thằng nhóc tíu tít khen

- Em thích chứ?

- Vâng. Cảm ơn chị

- Không có gì đâu. Thôi bọn chị về đây._Nói rồi nó bỏ đi

- Bye chị nha!_Nhóc Bin nói vọng tới. Nó không nói gì chỉ cười cười rồi bỏ đi.

Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua từng kẻ lá và rọi vào mặt nó khiến nó tỉnh giấc. Nó nhanh chóng bước xuống giường và làm vệ sinh cá nhân. 15 sau nó đã có mặt dưới phòng khách. Nó vận trên người một áo cánh dơi kết hợp với quần bỏ ôm sát người để lộ những đường cong của cơ thể. Thói quen buổi sáng của nó là đọc báo. Vì vậy khi bước xuống nhà nó đã đi thẳng ra ngoài cổng lấy tờ báo rồi trở vào trong. nó ngồi xuống sopha rồi lật từng trang báo để đọc. Còn 2 cô nàng kia thì vẫn đang say sưa ngủ. Bỗng "King kong" Âm thanh chuông cửa nhà nó vang lên. Nó đứng dậy, nở một nụ cười nhẹ rồi bước về phía cánh cửa. "Cạch" Cánh cửa mở ra. Đứng trước mặt nó là hai vợ chồng cũng đã ở độ tuổi trung niên, đã có những vết tích của thời gian ở trên mặt 2 người. Phía sau là Bin. Cậu nhóc nhìn nó và nở một nụ cười thật tươi. Hai vợ chồng kia thấy nó thì lập tức nhào đến ôm nó

- Kelly à, con về rồi. Mama nhớ con lắm_Vâng đây chính là pama nó. Hai người vừa biết tin nó về liền lập tức bay đến đây. Nó cũng ôm lấy pama mình

- Con cũng nhớ mọi người lắm! Chúng ta hãy vào nhà rồi nói chuyện._4 người vào ghế sopha. Pama nó ngồi đối diện với nó. Còn Bin thì ngồi bên cạnh nó. Mama nó nhìn nó mà nước mắt cứ rơi

- Sao con về mà không đến tìm bọn ta?

- Hai người cũng biết con không thể về đó mà, cũng chính vì không thể đối diện với sự thật đó nên con mới bỏ đi mà._khuôn mặt nó thoáng buồn khi nhắc về chuyện đó

- 2 năm rồi, con vẫn chưa quên chuyện đó sao?_papa nó thở dài nhìn nó

- Đâu dễ gì quên được ạ_Mặt nó xịu xuống.

- pama hiểu mà. Vậy giờ còn sẽ sống ở đây hay quay về Anh_papa nó hỏi

- Con sẽ ở đây. Con phải tìm ra kẻ đã hại người đó_Nó trả lời pama nó, trong mắt nó thoáng một tia giân dữ và chết chóc._Con sẽ đi học lại, con sẽ học cùng trường với anh. Con có lí do nên mọi người đừng hỏi.

- Ừ, pama cũng muốn thế! Con nên nghỉ ngơi đi.

- vâng. Anna..._Nó chưa nói hết câu thì Sandy đã nhảy vào

- Cô chú đến chơi ạ? Sao cậu không gọi tớ dậy hả?_Sandy chào pama nó rồi quay sang trách móc nó. Nhìn cô nàng Sandy mà pama nó phì cười

- Cháu vẫn như xưa không thay đổi gì nhỉ?

- Hì, để cô chú chê cười rồi!_ Sandy ngượng đỏ mặt, cô nàng ngồi xuống bên cạnh nó. Anna từ trên đi xuống thấy pama nó cũng tíu tít chạy lại

- Chào cô chú ạ! Hai người đến bao giờ thế ạ?

- Mới thôi cháu à!_ pama nó cười hiền

- Nè, hai con nhỏ kia tập trung đây! Ngày mai chúng ta sẽ đi học lại_ Nó điềm tĩnh nói

- Sao chứ?_hai nhỏ hét lên

- Biết thế nào cũng phản ứng vậy mà_Nó lắc đầu thở dài

- Cậu đang nói gì vậy? đi học là sao?_Sandy sốt sắng hỏi.

- Chúng ta ở nhà cũng chẳng làm gì mà. Đi học cho vui!

- Chúng ta ở nhà cũng chẳng làm gì mà. Đi học cho vui!

- kaka_Hai con nhỏ cười gian khiến ọi người ai cũng phải rùng mình. Nó biết được ý của 2 con bạn nên bắt thóp ngay

- Hai tụi bậy đừng có bày trò gì đấy, không thì biết tay tao

- Sao chứ? Thế thì chán chết_hai nhỏ nghe nó nói thì mặt ỉu xìu

- An phận đi, còn giờ thì đi shopping thôi! Bin đưa ba mẹ chị về rồi đến siêu thị Gem-siêu thị nhà Sandy nhé_Nó nói với 2 nhỏ bạn rồi quay sang Bin nhờ vả.

- Vâng ạ!_Bin nói rồi đi ra xe

- Vậy pama về nha! Lúc khác pama sẽ đến thăm con._mama nó ôm lấy nó, nước mắt lại rơi.

- pama đi cẩn thận ạ!

Sau khi pama nó rời khỏi, bọn nó cũng thu xếp để đến Gem. Sau khi đợi Bin đến, bọn nó kéo vào trong.

- Bọn bây cứ mua thỏa thích đi nhé! Không cần phải trả tiền đâu...!_ Sandy đi lên tiếng. Nghe vậy Anna liền trêu nhỏ

- Mày hào phóng nhỉ? Mày không sợ siêu thị mày phải đóng cửa vì bọn tao à?

- Hì, tao chưa nói hết mà. Bọn bây không cần trả tiền đâu, chỉ cần để thẻ tín dụng lại là được_Sandy cười tinh nghịch nhìn bọn nó. Còn bọn nó chỉ biết tặc lưỡi không dám cãi lại.

- Thôi được rồi đấy, chúng ta mau đi mua sắm nào._Bin lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn nó. Bọn nó không để ý thôi chứ có hàng ngàn ánh mắt đang săm soi nhìn bọn nó. Bin bây giờ thấy rất bực bội vậy mà các bà chị yêu quái của mình thì chẳng để tâm gì.

- Oh vậy Bin, em dắt 2 nhỏ này đi đi, chị qua kia uống nước._ Nó vừa nói, vừa chỉ tay vào Anna và Sandy. Và chẳng đợi ai trả lời nó đã bước đi. Sau khi nó rời khỏi, Sandy cũng tách nhóm.

- Thôi, 2 người đi mua sắm vui vẻ nha, mình đi kiếm gì bỏ bụng đã, sáng giờ chưa ăn gì mà_Sau khi Sandy bỏ đi, Bin và Anna cũng bắt đầu chiến dịch mua sắm.

Ở phía nó, sau khi bước vào căn tin, nó liền gọi một li trà gừng. Ly trà được người nhân viên đem ra trông rất hấp dẫn, sau khi thưởng thức món nước yêu thích của mình, nó liền lôi laptap từ trong ba lô ra để giải quyết công việc, 10 đầu ngón tay xinh xắn đang lướt nhẹ nhàng trên bàn phím một cách điêu luyện. Từ xa có một chàng trai đi tới đứng trước mặt nó, chàng trai đó lên tiếng hỏi nó:

- Tôi ngồi đây được chứ?_Nó không thèm ngước mặt lên, chỉ buông đúng một chữ "Được".

Thật là kiệm lời quá mức mà. Anh chàng đó chỉ biết lắc đầu nhìn nó. Sau 30 làm việc với máy tính, nó cảm thấy anh chàng trước mặt mình vẫn không có dấu hiệu sẽ đứng lên lại còn nhìn nó chằm chằm. Nó bực mình gập laptap lại và cho vào ba lô. Sau đó nó ngước mặt lên nhìn chàng trai đang ở trước mặt mình. Mặt nó thoáng qua chút bất ngờ vì người ngồi trước mặt nó không ai khác chính là hắn. Hôm nay hắn cùng 2 thằng bạn vào đây dạo chơi, nói chính xác thì giúp kan chọn quà sinh nhật cho chị gái. Khi đi ngang qua căn tin trông thấy nó nên hắn mới ghé lại.Hắn thấy nó nhìn mình thì bỗng giật mình, hắn trở nên bối rối như đứa trẻ vừa mắc lỗi bị phát hiện. Hắn nhìn nó nở một nụ cười thật tươi.

- Dẹp nụ cười đó đi, toàn giả tạo!_Giọng nói lạnh lùng của nó cất lên làm hắn có chút buồn. Bây giờ thì hắn không còn cảm thấy rùng mình khi gặp nó nữa. Chỉ là hắn muốn vui vẻ trước mặt nó thôi. Vậy mà nó bảo nụ cười của hắn là giả tạo.

- Sao tôi lại gặp anh nữa, anh theo dõi tôi à!_Nó nhìn hắn vẻ nghi ngờ

- Không chỉ là tình cờ thôi!_Câu hỏi của nó đã kéo hắn về thực tại, hắn nhanh chóng trả lời nó.

- Tình cờ đến 3 lần luôn sao? Khó tin quá!Dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi! Tôi đi đây!_Nói rồi nó đứng lên bỏ đi.

- Khoan đã, cô có thể cho tôi biết tên được không?_Hắn vội níu tay nó lại trước khi nó đi

- Lí do?

- Chúng ta đã gặp nhau 3 lần rồi! Lần đầu có thể xem là tình cờ nhưng 2 lần sau có thể xem là duyên số. Vậy biết tên có gì là không được.

- Tôi là Nguyễn Hàn Băng Băng, cứ gọi là Kelly. Được chưa?_Nói rồi nó bỏ đi để lại anh chàng với nhiều thắc mắc. Sau một lúc ngẩn ngơ, hắn vội nói vọng theo.

- Tôi là Dương Hàn Anh Phong, gọi tôi là Ken nhé!_Nó đã nghe thấy nhưng không nói gì cũng chẳng quay lại, chỉ mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục bước đi

- Cô ấy không nghe thấy sao?_ Hắn thẩn thờ suy nghĩ trong lòng có chút buồn. Thật tội nghiệp cho hắn mà. Một Dương Hàn Anh Phong cao cao tại thượng luôn ngẩng cao đầu trước mặt người khác giờ lại bị 1 đứa con gái cho bơ đẹp

- Kelly...Sao cô lại lạnh lùng đến thế? Lạnh hơn cả băng. Băng Băng?_Hắn vẫn ngồi đó, say sưa với những suy nghĩ của mình.

Trong khi đó tại quầy quần áo,

- Sao chị mua nhiều thứ vậy_Bin tay xách hàng chục túi lớn túi nhỏ, cồng kềnh, vừa đi vừa thở dốc vì phải đuổi theo cô nàng Anna nhà ta. Còn Anna thì vẫn say mê đi lựa đồ mà không mảy may đến chàng Bin đang cực khổ phía sau. Cô dạo một vòng rồi dừng chân trước một chiếc váy màu hồng, phía trên dây buộc lưng có gắn một cái nơ to trông rất dễ thương. Cô nàng đang định cầm lấy chiếc váy thì có một ai đó đã lấy trước. Ngước mặt lên nhìn người dám lấy chiếc váy của mình thì bỗng cô tá hỏa:

- Cái tên khỉ kia trả đây! Tôi thấy trước mà_Anna phồng mang trợn má nhìn tên trước mặt.

- Cô bảo ai là khỉ hả? _Kan lên tiếng. Thì ra là Kan

- Anh đấy, chứ còn ai vào đây nữa!_Anna đốp chát

- Thôi thôi cho tôi xin, Kan xách giùm tôi đi_Bin nhảy vào can, tiện thể cậu nhóc chuyển một nửa số đồ trên tay mình qua cho Kan

- Em quen tên khỉ này hả Bin?_Anna ngơ ngác nhìn Bin

- Vâng Kan, Kin và Ken thường tới quán bar của mình mà!

- À, thì ra là vậy._Anna nói cho qua rồi tiếp tục cuộc hành trình mua sắm của mình. Kan không nói gì chỉ nhăn mặt rồi lủi thủi theo sau

Còn về phía Sandy, sau khi chạy đi thì đến quầy ăn. Vừa đến nơi, nhỏ nghe thấy tiếng ồn ào nên chạy lại xem. Cả bọn nhân viên thấy nhỏ thì cúi chào.

- Có chuyện gì thế?_Sandy lên tiếng hỏi

- Thưa tiểu thư, đầu bếp bị bỏng nên không thể nấu ăn được mà giờ lại không có ai nấu nướng, khách đang đợi ngoài kia ạ!_Bọn nhân viên báo cáo rõ ràng với Sandy. Cô nàng nghe vậy thì xoắn tay áo lên

- Được rồi, tôi sẽ nấu

- Nhưng tiểu thư à..._Không để bọn nhân viên nói hết câu nhỏ đã xen vào

- Không nhưng nhị gì hết_Nói rồi Sandy bắt tay vào nấu nướng. Tài nấu ăn của nhỏ thì khỏi chê rồi. Đầu bếp giỏi nhất thế giới mà còn phải tấm tắc khen nữa là. Nhờ nhỏ mà khách cứ ra vào tấp nập. Sandy tập trung nấu ăn mà không hay biết ngoài kia có ánh mắt luôn hướng về phía nhỏ, Kin đã thưởng thức không biết bao nhiêu món do nhỏ làm ra. Đến trưa bọn nó không thấy Sandy đâu, liền chạy đi tìm (có cả kan). Ken thì không thấy Kan và Kin đâu nên cũng đi tìm. Khi đến nhà ăn bọn nó giáp mặt Ken. Cả bọn trông thấy Kin đang say sưa ăn thì thở dài. Ken, Kan và Bin thì kéo lại chỗ Kin, còn nó và Anna thì kéo vào nhà bếp để gặp Sandy. Khách hôm nay đông đến nỗi không có chỗ đứng. Chén đĩa xếp thành núi. Bọn nhân viên dọn rửa không kịp. Phần thì ngoài kia 4 chàng trai đang thu hút thêm nhiều khách, số đông là nữ càng làm cho nhà hàng thêm đông đúc. Sandy bấy giờ mồ hôi nhễ nhại. Nhìn thấy Sandy, Anna cất tiếng trêu chọc

- Như thế này thì đống đồ mình mua đâu có xi nhê gì, phải không Sandy? Vậy tớ khỏi trả phí cũng được nha!

- Như thế này thì đống đồ mình mua đâu có xi nhê gì, phải không Sandy? Vậy tớ khỏi trả phí cũng được nha!

- Hai cậu còn đứng đó mà giỡn hả? Giúp tớ một tay đi._Sandy hét lên_Mấy người nhân viên kia rửa chén không kịp kìa, giúp tớ đem đồ ăn ra cho khách đi.

- Được rồi, để tớ ra gọi Bin vào giúp._Nó quay lưng bước ra ngoài , tiến về phía bọn hắn.

- Chúng ta về được chưa? Em mệt rồi_Bin thấy nó đi ra thì nhõng nhẽo

- Có chuyện cho nhóc làm rồi, mau vào đây!_Nó nói rồi nắm tay Bin lôi đi, không để thằng nhóc ú ớ điều gì. Nó kéo Bin vào trong bếp

- Chuyện nhóc cần làm dễ lắm, chỉ cần đem đồ ăn ra cho khách thôi._Anna nhìn Bin cười cười. Bin thì nhìn bọn nó rồi lại nhìn ra số khách bên ngoài, tức thì khuôn mặt thằng nhóc biến sắc ngay lập tức. Tội nghiệp thằng nhóc ghê!

- Phục vụ cho cả một đám đông này sao?_Bin tròn mắt nhìn bọn nó. Bọn nó không nói gì chỉ gật đầu. Bin lại mếu máo nhìn bọn nó. Nhìn biểu hiện của Bin, Anna phì cười, còn nó thì vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng cố hữu

- Đùa với nhóc thôi! Bọn chị sẽ giúp mà....haha...Làm gì mà mặt nhóc thấy kinh vậy?_Anna cười sặc sụa hỏi Bin

- Phù, may quá! Tưởng làm một mình nữa chứ_Bin thở phào nhẹ nhõm

- Thôi, bắt tay vào làm việc nào._Nó xen vào cắt ngang cuộc nói chuyện của Anna và Bin. Nó buộc tóc cao lên, xoắn tay áo lên một cách gọn gàng và đẹp mắt. Rồi bọn nó bắt đầu chiến dịch phục vụ khách hàng. Bọn hắn thấy bọn nó chạy bàn mà bất ngờ. Những nụ cười gượng xuất hiện trên môi của Anna và Bin khiến ai cũng phải ngất ngây trong đó có Kan. Riêng nó thì không biểu thị tí cảm xúc gì nhưng cũng không quá lạnh lùng trước mặt khách. Hắn cứ đưa mắt dõi theo nó, lẳng lặng ngắm nhìn nó từ xa. Từ khi bọn nó phục vụ thì lượng khách càng tăng lên. Bọn nó làm việc không ngớt, mồ hôi nhễ nhại. Từng giọt mồ hôi thấm đượm vào vai mỗi đứa. Đến 5h chiều, vẫn không có dấu hiệu ngớt khách mà bọn nó thì đã mệt nhừ. Còn bọn hắn thì ngồi cười hả hê. Tuy vậy nhưng trong lòng vẫn có phần thương sót cho bọn nó. Bỗng từ xa có 2 người một nam một nữ tiến về phía bọn nó. Thấy bọn nó đứng nghỉ tại nhà bếp hai người lên tiếng

- Woa, tội mấy đứa em của tôi chưa kìa.

- A, anh Way, chị Windy_Bọn nó nhìn thấy hai người thì nhào đến ôm.

- A, 2, anh đến rồi. Đầu bếp mới đâu ạ? Em mệt quá rồi!_Sandy bỏ Way ra mà hỏi. Way xoa đầu cô em bé nhỏ của mình

- Em mới về mà làm khổ cho em rồi! 2 xin lỗi. Đầu bếp mới đang chuẩn bị, em có thể nghĩ rồi

- Không có gì! Vậy em đi rửa tay đây._Sandy quay lưng đi

- Chờ bọn tớ với!_Anna níu tay Sandy lại, tiện thể thảy cho Windy cái tạp dề. Nó thì đưa tạp dề cho Way.

- Hai người làm tốt nhé!_Nó cười gian với Way. Rồi nắm tay hai nhỏ bạn vào nhà vệ sinh để lại hai con người đang ngơ ngác không hiểu gì cả. Từ đầu đến cuối, có 3 con mắt luôn theo dõi bọn nó đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện (chỉ là thấy chứ không nghe được nha vì ở quá xa mà), trong lòng nhói lên một cảm giác khó hiểu, vậy mà 3 anh vẫn không biết đó là gì.

- Ôi, đói bụng quá! Từ sáng giờ chưa có gì nhét bụng hết!_Bọn nó từ nhà vệ sinh đi ra và tiến tới bàn bọn hắn. Anna ngồi gục xuống bàn than vãn

- Ưm, em cũng chưa ăn gì hết!_Bin cũng hùa theo

- 2 ơi!_Sandy nói vọng vào bên trong. Từ trong nhà bếp Way bước ra.

- Gì vậy bé cưng_Way xoa đầu Sandy

- Cho em ăn, đói quá rồi! Bọn em nhịn ừ sáng đến giờ rồi!_Sandy nhõng nhẽo với Way

- Đúng rồi, trả công đây! Không được tiền thì cũng được bữa ăn chứ_3 người kia cũng hùa theo

- Anh không cho ăn thì sao?_Way cười gian nhìn bọn nó

- Em về méc pama, 2 Way không cho bọn em ăn. Pama sẽ đóng băng tài khoản của 2_Anna nhìn Way bằng ánh mắt rất chi là tình tứ

- Thôi cho anh xin, đợi tí nha!_Nói rồi Way bước vào nhà bếp. 5 sau, anh và Windy bước ra đem theo những món ăn hết sức ngon đối với bọn nó. Nhịn từ sáng đến giờ mà. Giờ cho ăn rau muống luộc cũng khen ngon à! Windy vừa đặt đồ ăn xuống bàn thì giáp mặt Kan.

- Ơ em sao lại ở đây?

- Chị?_Kan ngạc nhiên hỏi lại

- Hai người quen biết nhau à?_Sandy thắc mắc lên tiếng

- Nó là em trai chị.

- Sao? Con khỉ này ...là ...là em chị Windy xinh đẹp à?_Anna há hốc mồm nói không thành lời

- Bộ không được sao con đười ươi kia._ Kan vội bắt bẽ Anna

- Tôi thà làm đười ươi nguyên vẹn còn hơn làm khỉ đầu chó như ai kia, khỉ không ra khỉ mà chó cũng không ra chó. Thật là đáng thương mà_Anna lắc đầu làm ra vẻ tội nghiệp thay cho Kan. Cuối câu còn chêm thêm một câu nhận xét làm cho đầu Kan thêm bốc khói.

- Cô nói ai là khỉ đầu chó hả? Kan hét lên

- Phong long trúng ai thì trúng._ Anna lại làm ra vẻ ngây thơ vô (số) tội. Kan biết không thể nào cãi lại Anna nên chuyển đề tài

- Chị à, sao chị quen biết mấy người này?

- Không phải quen biết mà là quen thân. Sandy là em của Way._Câu nói đó lại làm cho bọn hắn thêm ngạc nhiên. Theo suy nghĩ của bọn hắn thì cô nhóc lanh chanh nhí nhảnh như Sandy sao có thể là em của Way

- Thật là bất ngờ mà!_Kin bàng hoàng hồi lâu giờ mới lên tiếng

- Sao hả? Không được sao?_Sandy hùng hổ nhìn Kin

- Cô sao...Kin chưa kịp nói hết câu thì bị nó cắt ngang.

- Từ giờ đến trước khi tôi về mà còn nghe một lời cãi nhau nào nữa thì tôi cho tất cả nhập viện đấy!_Giọng nói lạnh lùng của nó cất lên khiến Kin và Sandy sắp cãi nhau cũng phải im lặng. Và cả buổi tối đó cả bọn nói chuyện rôm rả mà không xuất hiện một lời cãi nhau nào. Có vẻ khoảng cách giữa bọn nó và bọn hắn đã được kéo gần lại. Tối hôm đó, sau khi về nhà bọn nó đã lăn ra ngủ vì hôm nay là ngày mệt mỏi với bọn nó. Chuỗi ngày sau này sẽ có chuyện gì xảy ra với những nhân vật của chúng ta, các bạn hãy đón đọc ở những chương tiếp theo nhé!

* Giới thiệu nhân vật:

- TRẦN LÊ ANH TÚ : Way, 18t anh trai Sandy, đẹp trai, ga lăng, con trai trưởng của gia tộc họ Trần, rất yêu quý cô em gái và hai cô em nuôi (nó và Anna). Biết nhiều loại võ. IQ:190/200

- TRỊNH MỸ HOÀI THƯƠNG: Windy, 18t, chị Kan, dễ thương, cá tính. Biết võ nhưng chủ yếu để phòng vệ. IQ:190/200

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngạo Thế Đan Thần