Saved Font

Trước/410Sau

Nữ Hoàng Thời Trang

Chương 249

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 249: Thay đổi thái độ

Tối hôm qua hai vợ chồng cậu họ trở về nhà của mình, cũng không ngủ lại đây

Hai vợ chồng Ninh gia nhìn nhau, bà cụ đột nhiên nói vậy nhất định không chỉ đơn giản như thế

Quả nhiên, bà cụ lại nói tiếp: “Cái người mang thai còn muốn giày vò đổ oan cho cháu thật sự là bạn học của cháu sao?” “Đúng vậy, mỗ mỗ.” Thịnh Kiêu Dương đáp lời

“Vậy tại sao cô ta lại muốn đổ oan cho cháu, bà thấy cô ta có nói trước kia hai đứa còn chơi với nhau, vậy chắc quan hệ cũng không tệ lắm, vì sao cô ta lại muốn làm chuyện như vậy để phá hoại danh tiếng của cháu? Vì chuyện gì mà các3cháu lại trở mặt?” Bà cụ ôn hòa nhìn cô, dẫn đường để cô nói tiếp

“Thật ra cháu không nhớ được những việc trước kia.” Thịnh Kiêu Dương tỏ vẻ vô tội

Vẻ mặt của bà cụ hơi cứng lại, rồi lại nói: “Không sao, chúng ta đều là người một nhà, không có gì không thể nói.” “Bà nội, trước kia cô ấy từng gặp tai nạn xe cộ, chắc không nhớ rõ những việc trước kia nữa.” Ninh Tiểu Nguyễn nói

Ngoại trừ người trong cuộc và người biết chuyện, những người khác đều tỏ vẻ ngạc nhiên

“Tai nạn xe cộ? Có nghiêm trọng không?” Trong giọng nói của bà cụ xen lẫn mấy phần quan tâm.

“Nhìn bây giờ cô ấy nhảy nhót tưng bừng như vậy2là biết cô ấy không có việc gì rồi, trái lại người lái xe đâm ngã cô ấy lại xảy ra chuyện.” Vừa nói xong, Ninh Tiểu Nguyễn liền nhận ra mình nói lời không nên nói, anh ta vội liếc nhìn Thẩm Trí Ninh ngồi ở phía đối diện, lại phát hiện vẻ mặt của đối phương khá bình tĩnh.

Hả? Thật sự rất kỳ lạ

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bà cụ hỏi

“ y...” Ninh Tiểu Nguyễn nhìn Thẩm Trí Ninh một cái, không biết mình có nên nói hay không

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không thể nói chuyện này sao?” Hiển nhiên lòng hiếu kì của bà cụ đã bị khơi ra

Ninh Tiểu Nguyễn cúi đầu xuống, nhanh chóng nói ra: “Thì là chết1đó.” Trên bàn đột nhiên yên tĩnh lại

Bà Ninh mỉm cười, “Tiểu Nguyễn, con đang nói đùa à? Làm gì có chuyện người bị đâm không sao, ngược lại người đâm lại chết rồi.” Ninh Tiểu Nguyễn lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí Ninh, liếm môi: “Là thật, anh họ cũng biết việc này.” Hai người già của Ninh gia và hai vợ chồng Ninh gia đều nhìn Thẩm Trí Ninh

Thịnh Kiêu Dương đột nhiên bật cười, trên mặt không có chút cảm xúc không tốt nào, còn có thể trêu chọc: “Anh nói như vậy, người không biết chuyện còn tưởng rằng là em khắc chết người ta.” Ninh Tiểu Nguyễn suy nghĩ một chút, thầm đổ mồ hôi, hình như đúng là như vậy

“Vẫn là1để cháu nói đi, để anh ấy nói tiếp, cháu cũng không biết còn có thể nói rõ ràng không.” Thịnh Kiêu Dương hài hước nói

“Mọi việc là như này, đúng là cháu bị xe đâm, người lái xe đâm trúng cháu đã kịp thời phanh lại, cho nên cháu cũng không bị thương, nhưng không may bệnh tim của cô ấy lại tái phát.” Cô nói rất ngắn gọn

“Bị bệnh tim còn có thể lái xe sao?” Bà Ninh hơi nhíu mày

Thịnh Kiêu Dương chớp mắt, không khỏi cảm thấy hơi chột dạ, ho nhẹ: “Có lẽ cô ấy muốn sống như một người bình thường.” Thẩm Trí Ninh nghe thấy cô nói như vậy, đặt bộ đồ ăn xuống, cầm bàn tay trái đang đặt1lên bàn của cô

Khóe mắt Ninh Tiểu Nguyễn giật giật, anh ta cảm thấy anh họ càng ngày càng kỳ quái, rõ ràng Từ Kiều Kiều đang nói người khác, anh họ lại có vẻ đau lòng như thế là sao? Ăn xong bữa sáng, Ninh Tiểu Nguyễn liền la hét muốn đi xem tranh của Thịnh Kiêu Dương, ngoại trừ ông cụ đã nhìn thấy vào sáng nay, vợ chồng Ninh gia và bà cụ Ninh đều hơi tò mò, nên cũng cùng đi vào phòng sách

Tất cả mọi người đều đi, Thịnh Kiêu Dương và Thẩm Trí Ninh cũng đi theo sau

Bức tranh của Thịnh Kiêu Dương còn đặt trên bàn sách

Ninh Tiểu Nguyễn giữ hai góc tranh cầm lên trước

“Ô, cũng không tệ mà!” Những người khác cũng nhìn thấy bức tranh này, vợ chồng Ninh gia cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn từ góc độ của người ngoài nghề, bức tranh này không có khuyết điểm, tổng thể cấu trúc hình ảnh và nội dung đều rất hài hòa

Ngay cả bà cụ cũng đã hơi thay đổi cách nhìn

“Vì bản thân cháu am hiểu tả thực hơn, với cả cháu chỉ học được chút da lông của quốc họa mà thôi, cho nên vẽ không đủ ý cảnh

Ông ngoại, cháu nghe anh Trí Ninh nói thư pháp của ông rất tuyệt vời, trên này còn cố ý để lại một khoảng trống để ông đề từ, hy vọng bức tranh này có thể dính chút khí chất của ông mà được nâng lên một bậc.”

Hơn nửa năm học tập của Thịnh Kiêu Dương cũng không uổng phí, nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ không nói được như vậy

Lời nói này để lộ ra thái độ khiêm tốn, lại không chút dấu vết khen ngợi ông cụ, chỉ một vài từ đã để người ta nhận ra cảm xúc của cô

“Cháu có thầy giáo chưa?” Ông cụ đột nhiên hỏi

Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên, kịp nhận ra ông cụ đang hỏi cô có thầy giáo quốc họa chưa, cô đáp lời: “Cháu chưa có.” Ông cụ Ninh ngước mắt lên nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Cháu vẫn cần học tập nhiều hơn.” “Cháu cũng cảm thấy như vậy.” Thịnh Kiêu Dương mỉm cười

Ánh mắt ông cụ Ninh nhìn cô đã ôn hòa hơn rất nhiều, ông cụ chắp tay sau lưng đi ra ngoài, bảo mọi người chuẩn bị xuất phát

Thời gian ngắn ngủi còn chưa đến một ngày, Thịnh Kiêu Dương đã hiểu rõ tính cách của hai người già Ninh gia

Hiển nhiên ông cụ Ninh là người có vẻ ngoài nghiêm túc nhưng bên trong lại không suy nghĩ nhiều như vậy, còn bà cụ thì ngược lại, nhìn ôn hòa hiền lành, nhưng bên trong lại vô cùng khôn khéo

Quả nhiên, Ninh Tiểu Nguyễn đúng là một đóa hoa lạ, không có ai lớn lên trong một gia đình như vậy, lại còn có thể trở thành một tên ngốc như bây giờ

Trên đường đến khách sạn, Thịnh Kiêu Dương dựa vào người Thẩm Trí Ninh, nhỏ giọng nói: “Em có cảm giác ông ngoại thích tranh của em.” “Ông ngoại sẽ không dễ dàng đặt lời khen ở bên môi, nhưng cũng nhìn ra được, ông thật sự rất thích.” Thẩm Trí Ninh cho cô một câu trả lời chắc chắn

Anh hiểu rõ ông bà ngoại của mình, cho nên mới không nhúng tay vào, chỉ đứng bên cạnh nhìn Thịnh Kiêu Dương giao lưu với bọn họ, anh biết, người mà anh thích, sớm muộn gì bọn họ cũng thích

Tính cách của cô mang theo chút hoạt bát và thông minh, lại không mất sự mạnh mẽ, chỉ cần tiếp xúc nhiều với cô, bọn họ sẽ phát hiện càng nhiều điểm ưu tú của cô, sẽ càng thích cô hơn

Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của cô, Thẩm Trí Ninh che giấu những suy nghĩ trong mắt

Về phần những kẻ nhìn trộm kia, bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa, cô là của anh, ai cũng không có cửa đâu! Đến khách sạn, cặp vợ chồng cậu họ còn tới sớm hơn bọn họ, còn có một người trẻ tuổi đứng bên cạnh hai vợ chồng cậu họ, nhìn tuổi tác cũng không khác Ninh Tiểu Nguyễn lắm, đeo một chiếc khuyên tai kim cương khá hợp thời trang

“Quang Vũ, còn không chào hỏi anh họ của con đi.” Cậu họ đứng bên cạnh nói với người trẻ tuổi

“Anh họ, đã lâu không gặp.” Ninh Quang Vũ cười hì hì chào hỏi Thẩm Trí Ninh

Thẩm Trí Ninh gật đầu, rất lãnh đạm ừ một tiếng

Lúc Ninh Quang Vũ nhìn thấy Thịnh Kiêu Dương đứng bên cạnh Thẩm Trí Ninh, ánh mắt sáng lên, đang muốn đi tới đã bị Ninh Tiểu Nguyễn nghiêng người ngăn cản

“Anh cản tôi làm gì?” Ninh Quang Vũ lườm Ninh Tiểu Nguyễn

Ninh Tiểu Nguyễn tỏ vẻ khinh thường, “Tôi cản cậu đó, làm sao nào?” Bởi vì họ gần bằng tuổi nhau, lại là anh em họ cùng họ, từ nhỏ hai người đã bị so sánh nhau cho đến lớn, nên đều không vừa mắt đối phương

“Anh tránh ra, tôi còn chưa chào hỏi bạn gái của anh họ.” Ninh Quang Vũ vung tay lên muốn đẩy Ninh Tiểu Nguyễn Chân Ninh Tiểu Nguyễn như mọc rễ vậy, không hề động đậy, anh ta đẩy gọng kính: “Ninh Quang Vũ, cậu đừng có ý tưởng kỳ quái gì đó.” Anh ta xích lại gần, nhỏ giọng uy hiếp: “Nếu cậu dám làm loạn, thì cậu chết chắc rồi.” “Ha Ha, Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, anh lo lắng như vậy làm gì?” Ninh Quang Vũ cười như không cười nhìn Ninh Tiểu Nguyễn

Vẻ mặt Ninh Tiểu Nguyễn thay đổi, “Ninh Quang Vũ, tôi cảnh cáo cậu, không được gọi tôi như vậy!” Ninh Quang Vũ khoanh tay ôm ngực, vô lại nói: “Tôi thích đó, Tiểu, Nhuyễn, Nhuyễn!” Ninh Tiểu Nguyễn điên đến mức cơ mặt giật giật

Thịnh Kiêu Dương nhìn thấy cảnh này, buồn cười nói với Thẩm Trí Ninh: “Hai người bọn họ rất thú vị.” Thẩm Trí Ninh từ chối cho ý kiến

“Cái kia, Kiều Kiều, cháu qua đây đi.” Chủ nhân tiệc mừng thọ đứng cách đó khoảng hai mét đang nói chuyện với người khác, đột nhiên quay lại gọi Thịnh Kiêu Dương, có lẽ vì lần đầu gọi như vậy, cho nên nghe hơi kỳ quặc

Thịnh Kiêu Dương nhìn Thẩm Trí Ninh, sau khi thấy anh gật đầu, mới đi đến chỗ ông cụ Ninh

“Ông ngoại, có việc gì sao?”

“Ô, lão Ninh, từ lúc nào ông có thêm một đứa cháu gái vậy?” Người đứng trước mặt ông cụ Ninh có mái tóc hoa râm lại còn để râu dài khoảng nửa ngón tay, cười híp mắt nói

Ông cụ Ninh liếc nhìn Thịnh Kiêu Dương: “Đây là cháu dâu bên ngoại của tôi.” Ông cụ chưa biết tên kia hơi ngạc nhiên đánh giá Thịnh Kiêu Dương, sờ rầu nói: “Nhìn cô bé này vẫn còn rất nhỏ, không phải là con dâu nuôi từ nhỏ chứ?” Ông cụ Ninh giật khóe môi một cái, ông cụ im lặng liếc nhìn bạn tốt của mình, quay sang giới thiệu với Thịnh Kiêu Dương: “Cháu có thể gọi ông ấy là ông nội Ngô, quốc họa của ông ấy đang được bán không tệ.” Thịnh Kiêu Dương hơi ngạc nhiên, lại đánh giá công nội Ngô ở trước mặt, Thẩm Trí Ninh nói ông ngoại không thích treo lời khen ở bên môi, bây giờ hiểm khi nghe ông cụ Ninh khen một câu, có thể thấy được trình độ vẽ của ông nội Ngô rất cao

Nhưng điều khiến cô càng ngạc nhiên hơn là, ông cụ Ninh lại đặc biệt giới thiệu cô với một bậc thầy về quốc họa như vậy.

Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Trước/410Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Kiếm Đế