Cánh tay Kỳ Trinh Đế run rẩy, nắm chặt kiếm trong tay, chậm rãi nâng lên, muốn chém về phía cổ Cảnh Hoa.Sau một khoảnh khắc, Cảnh Hoa kêu lên: "Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi. Xin người hãy tha thứ cho nhi thần. Sự tình Thừa Khánh Điện, sự tình đuổi giết Cảnh Dung, tất cả đều không liên quan gì tới nhi thần. Phụ hoàng, người phải tin tưởng nhi thần."Cảnh Hoa nước mắt lưng tròng!Thị vệ hai bên buông lỏng tay ra, Cảnh Hoa ngay lập tức nhào tới và ôm lấy đùi của Kỳ Trinh Đế.Hắn kêu lên từng tiếng "Phụ hoàng".Kêu đến nỗi bàn tay Kỳ Trinh Đế cũng đều mềm nhũn.Tên súc sinh này, dù sao cũng do mình dưỡng bên người từ nhỏ, cứ như vậy giết đi, dù sao vẫn có chút không đành lòng.Đôi tay ông run rẩy, thật lâu sau vẫn không thể hạ xuống!Khi trái tim ông đã bình tĩnh trở lại, ông lập tức dùng một chân đá văng Cảnh Hoa ra, chĩa kiếm về phía hắn lần nữa."Hiện giờ, ngươi vẫn không biết hối cải, ngươi có thể bao vây hoàng cung và ép trẫm chết, còn có gì không thể làm được? Hôm nay nếu trẫm không giết ngươi, sao có thể xoa dịu được quần chúng?"Giết!Vẫn phải giết!Nếu không, mặt mũi thiên tử sẽ gác ở đâu?Cảnh Hoa rùng mình một cái, nhìn thanh kiếm gần trong gang tấc, đồng tử co rút lại, bộ dáng sợ hãi như đang cận kề cái chết.Trong miệng hắn vẫn luôn lặp lại: "Không phải, không phải nhi thần làm, nhi thần bị oan......"Kỳ Trinh Đế hiện lên vẻ mặt thất vọng!Đúng lúc Kỳ Trinh Đế đang chuẩn bị giết hắn.Cảnh Diệc thấy thế tiến lên, chắp tay: "Phụ hoàng, mặc dù Thái tử mưu phản là đại nghịch bất đạo, nhưng Thái tử cũng bị Nghiêm Duy Di che mắt mới có thể làm ra đủ thứ sai. Hơn nữa, Thái tử dù sao cũng mang thân phận trữ quân, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng khai ân, xử lý nhẹ nhàng."Đương nhiên, tước đoạt được danh hiệu Thái tử là biện pháp giải quyết tốt nhất!Thái tử mang vẻ mặt nghi ngờ, trời mới biết Cảnh Diệc vì sao lại giúp hắn?Hắn nhấc tay phải lên, phất ống tay áo một cái, hung hăng mà chỉ vào Cảnh Hoa: "Bổn Thái tử không cần ngươi giả mù sa mưa. Ngươi vu oan hãm hại ta, quả thực đáng khinh.""Thái tử, việc này có nhân chứng ở đây. Ngươi làm những chuyện như vậy, cho rằng có thể che trời giấu biển, nhưng Nghiêm Duy Di và Trương đại nhân đều đã nói ra toàn bộ tội trạng của ngươi, ta không hề hãm hại ngươi.""Nói bậy, ta không quen biết Nghiêm Duy Di nào cả, cũng không hề nghĩ tới việc làm hại Cảnh Dung. Vụ cháy ở Thừa Khánh Điện, càng không phải là việc ta làm. Cảnh Diệc, ta không ngốc, ngươi muốn mượn sự tình lần này, đổ hết tất cả mọi tội lỗi tới trên đầu ta. Đây rõ ràng chính là ý định của ngươi." Cảnh Hoa tức giận sôi máu.Ngược lại, hắn tiếp tục ôm đùi Kỳ Trinh Đế.Hắn bắt đầu sốt ruột giải thích, nói: "Phụ hoàng, nhi thần thật sự không hề làm những việc đó, người hiểu rõ nhi thần nhất."Hiểu rõ?Kỳ Trinh Đế nói: "Đúng, đúng là vì trẫm biết ngươi, hiểu ngươi nhất, vì thế mới tin tưởng rằng ngươi bị người khác xúi giục, đuổi giết Cảnh Dung, âm mưu tạo phản, có ý đồ giết trẫm đăng cơ.""Phụ hoàng, nhi thần thật sự......"Lời còn chưa nói xong, hắn lại bị Kỳ Trinh Đế dùng chân đá một cái.Kỳ Trinh Đế tức giận nói: "Hôm nay nếu ngươi không chết, trẫm sẽ không thể đứng trước người trong thiên hạ."Thanh kiếm trong tay ông một lần nữa được giơ lên!Nhưng vẫn thiếu một chút dũng khí để vung nó xuống.Cảnh Diệc cũng trực tiếp quỳ xuống, hết sức cầu xin: "Phụ hoàng, Thái tử ngàn sai vạn sai, cũng là do kẻ gian mê hoặc, mong phụ hoàng niệm tình Thái tử từ nhỏ đã đi theo bên cạnh người, tha cho hắn.""Cảnh Diệc, ngươi còn dám cầu tình giúp hắn?""Thái tử là huynh trưởng của nhi thần, tình như thủ túc không thể chặt đứt. Nhi thần cũng biết trong lòng phụ hoàng cực kỳ thất vọng đối với Thái tử, nhưng phụ hoàng thật sự có thể nhẫn tâm chém xuống một kiếm hay sao?"Đương nhiên ông không đành lòng!Súc sinh kia do chính mình nuôi lớn.Kỳ Trinh Đế có chút do dự, bàn tay run rẩy hạ xuống, thanh kiếm cũng thoáng hạ xuống.Cảnh Diệc tiếp tục rèn sắt khi vẫn còn nóng: "Phụ hoàng, tội của Thái tử không lớn, khẩn cầu phụ hoàng khai ân, tha cho Thái tử một mạng."Giọng nói rơi xuống, Cảnh Diệc quỳ phục xuống sàn, dập đầu.Thái tử hoàn toàn ngã sụp xuống sàn nhà, hắn còn có thể nói gì được nữa, chẳng có gì để phản bác lại!Một cái miệng của hắn, chỉ sợ không thể nói được lời nào nữa.Tóm lại chính là ba chữ —— đã xong đời!Kỳ Trinh Đế vừa nhìn Cảnh Diệc quỳ sụp trên sàn, vừa nhìn Cảnh Hoa mềm nhũn trên sàn, cơn giận trong lòng cũng dần dần tan biến.Ánh mắt ông rơi xuống, nhìn thanh kiếm trong tay mình.Sau đó ông cười nhạo một tiếng.Và nói với Cảnh Hoa."Trẫm theo tiên hoàng Nam chinh Bắc thảo, bình trị man di, định yên Khang Sơn, toàn bộ chư quốc biên cương đều xưng thần. Thanh kiếm này, trẫm đã đoạt được từ trong tay Ly vương hơn ba mươi năm trước. Thanh kiếm này tên là Chấp Thỉ Kiếm. Trẫm tặng thanh kiếm này cho ngươi vì muốn ngươi ghi nhớ gốc rễ Ly quốc diệt quốc, muốn ngươi dùng thanh kiếm này tiếp tục đi đánh thiên hạ mà không phải để ngươi giết trẫm."Cảnh Hoa sững sờ không nói nên lời!"Những năm gần đây, trẫm cho ngươi cơ hội hết lần này tới lần khác, để ngươi đi theo trẫm xử lý quốc sự. Năm đó, Giang Nam xảy ra lũ lụt, phía Bắc gặp nạn hạn hán, trẫm giao thác việc này cho ngươi, hy vọng ngươi có thể nghĩ các biện pháp giải quyết. Nhưng, ngươi chỉ lo chơi bời, suốt ngày an nhàn. Mặc dù trẫm cực kỳ thất vọng đối với ngươi, nhưng bản tính đơn thuần thiện lương của ngươi không tệ, vì thế trẫm vẫn kiên trì ủng hộ ngươi làm Thái tử, ngay cả khi ngươi không bằng người. Nhưng hôm nay, ngươi lại lo lắng trẫm sẽ sửa lập Thái tử mà bao vây Phụ Dương điện. Hành động này của ngươi, khiến trái tim trẫm giống như bị đao cắt. Trẫm làm thế nào có thể xem ngươi là trữ quân tương lai của giang sơn Đại Lâm ta? Ngươi căn bản là không xứng đáng!"Kỳ Trinh Đế nói xong một hơi.Sắc mặt của ông tái nhợt, ôm lấy ngực và ho khan một trận.Khoảnh khắc tiếp theo!Tiếng thanh kiếm leng keng rơi xuống ——Kỳ Trinh Đế siết chặt tay, đi về phía trước, bàn tay buông lỏng, ném thanh kiếm ở trên mặt sàn.Ánh nến chiếu rọi ở trên thanh kiếm, phản chiếu ánh sáng lên trên sườn mặt xám xịt giống như tro tàn của Cảnh Hoa.Hai tay hắn thu ở trong ống tay áo, chống đỡ trên mặt sàn, bên tai, vang lên những tiếng ong ong.Nhưng hắn vẫn nghe rất rõ ràng tiếng Kỳ Trinh Đế hạ lệnh truyền xuống."Hiện nay, Thái tử không có đức hạnh, bất tài, mưu phản và hành thích vua không biết hối cải, lập tức xoá bỏ phong hiệu Thái tử, giam giữ tại Đông Cung. Nếu không có mệnh lệnh của trẫm, không được ra khỏi Đông Cung nửa bước."Tước bỏ phong hiệu Thái tử?Thái tử có cảm giác giống như bị một luồng tia chớp đánh mạnh vào đầu.Hắn đã lên kế hoạch như vậy, chính là vì muốn đăng cơ làm hoàng đế. Nhưng kết quả chỉ là công dã tràng mà thôi.Hắn sai rồi!Hoàn toàn sai!Trên đời này, người mà hắn không nên phản nhất, chính là lão tử của mình!Ngay sau khi hạ chỉ xong, cả người Kỳ Trinh Đế chung quy không thể chống đỡ được nên ngã xuống, Trương Toàn bước lên trước đỡ lấy ông, Cảnh Diệc cũng tiến lên, thị vệ cũng cùng nhau tiến lên.Tất cả đều vây quanh Kỳ Trinh Đế giống như tổ ong.Tầm mắt của Cảnh Hoa nhìn nhóm người kia cũng càng ngày càng mơ hồ, động tác càng ngày càng chậm......Ánh mắt của hắn dần dần mất tập trung, đầu óc choáng váng xoay vài vòng, sau đó ngã ngửa người ngất đi.Trên đỉnh đầu hắn, đó là bức tranh tráng lệ bằng vàng, giống như một cơn lốc xoáy thật lớn, khuấy động toàn bộ suy nghĩ cùng với tâm trí của hắn vào trong đó.Cho đến khi ——Cả người hắn bị mấy tên thị vệ kéo lên khỏi mặt sàn, lôi ra khỏi Phụ Dương điện.Trông hắn giống như một con thú nhồi bông mặc người lôi kéo!.........Đông Cung, nội điện!Cảnh Hoa cũng không biết mình đã bị kéo về Đông Cung như thế nào.Sau đó, hắn trực tiếp bị ném xuống mặt đất.Mấy tên thị vệ không nói lời dư thừa, cũng không có hành vi không cần thiết. Bọn họ rời khỏi nội điện, chuẩn bị đóng cửa lại.Cảnh Hoa dường như bị gió lạnh thổi qua nên có chút tỉnh táo, cựa quậy đứng dậy khỏi mặt đất, chạy về phía cửa.Tuy nhiên, hắn đã bị thị vệ ngăn lại."Tránh ra, bổn Thái tử muốn gặp Phan tiên sinh, các ngươi đi tìm ông ấy tới đây. Đi tìm ông ấy tới đây!"