Saved Font

Trước/49Sau

Nữ Phụ Hào Môn Chỉ Muốn Tiêu Tiền

Chương 24: Sỉ Nhục Ai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cũng may Tô Chanh thường tự nấu cơm ở nhà, trong tủ lạnh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đồ ăn vặt hoa quả cùng rau củ đều có đầy đủ.

Lúc đi tới cửa, Tô Chanh chợt nhớ tới Hứa Bác Ngôn cũng ở nhà liền đề nghị: “Phòng đối diện em có một đệ đệ, nhiều người cũng náo nhiệt một chút, hay em mời cậu ta đến nhé? Anh cảm thấy thế nào?"

Tần Quyết vẻ mặt nhàn nhạt: “Em cảm thấy thế nào?"

Tô Chanh lập tức xoay người mở cửa: "Coi như em không nói."

Vừa mở cửa ra đã thấy tủ đựng đồ ăn vặt của Tô Chanh bày ngay cạnh cửa , trong tủ chứa đầy đồ ăn vặt các loại như khoai tây chiên, kẹo, hoa quả sấy khô, bánh quy, thạch, thịt khô, các loại hạt, v.v., được sắp xếp gọn gàng, đây đều là những món ăn vặt yêu thích của Tô Chanh.

Tần Quyết vừa vào cửa đã thấy cái tủ đồ ăn vặt cực lớn này, ánh mắt nhìn nhiều thêm mấy giây, Tô Chanh liền cho rằng hắn muốn ăn, vô cùng nhiệt tình lấy chìa khoá từ trong ngăn kéo ra đưa cho hắn: “Anh thích cái gì thì cứ lấy đi, ngàn vạn đừng khách sáo với em.”

Tần Quyết liếc mắt nhìn chiếc chìa khóa trong tay cô: ". . . Chỉ là đồ ăn vặt mà em còn phải khoá, em không cảm thấy vẽ vời thêm chuyện sao?”

Tô Chanh không đồng tình: “Sao không chứ , em không khoá nhỡ bị trộm mất thì sao?”

Tần Quyết: ". . ." Cô thật đúng là cẩn thận ở chỗ không cần thiết.

Tô Chanh thấy hắn không muốn ăn liền đem chìa khóa thả lại vào ngăn kéo, sau đó mời anh ngồi trên ghế sô pha thuận tiện đem cất máy tính và đồ ăn vặt đi.

Bình thường Tô Chanh đều ngồi ở đây vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt, không bày thứ gì trên bàn, sau khi cất máy tính và đồ ăn vặt đi thì trên mặt bàn rất sạch sẽ.

Nào biết chứng bệnh sạch sẽ của đại thiếu gia tôn quý này lại phát tác t, chỉ chỉ vào mấy viếng vụn khoai tây rơi trên bàn trà : “Lau! Sạch! Sẽ!”

Tô Chanh đành phải cúi người cầm khăn tay lau lại một lần, thật là, tên đại thiếu gia này, yêu cầu thật đúng là cao, còn kén ba chọn bốn với chủ nhà như cô, đây là thái độ làm khách của hắn sao ? A?

Về điểm này Hứa Bác Ngôn đệ đệ tốt hơn hắn nhiều, từ trước đến giờ chưa từng ghét bỏ cái bàn lộn xộn của cô, thậm chí còn có thể che giấu lương tâm khen cô vừa sạch sẽ vừa ngăn nắp. Đệ đệ không hề có điểm nào bất mãn với cô.

Tần Quyết đối với cô có rất nhiều điều bất mãn. Cái này bất mãn cái kia bất mãn, còn hơi một tí là gây chiến với cô.

Nhìn xem, vừa đem lên bàn cân so sánh đã lập tức phân cao thấp.

Sau khi dọn dẹp xong Tô Chanh mời Tần Quyết ngồi xuống: “Em đi nấu cơm đây, anh cứ ngồi đây nhé, có chuyện gì thì gọi em là được.”

Vừa nói vừa buộc tóc, lại vén tay áo lên.

Trông thấy bộ dạng thuần thục của cô, Tần Quyết giương lên khóe miệng : "Nhìn ra dáng lắm, chỉ mong đồ em làm ra có thể ăn được.”

Tô Chanh: ". . ." Xem thường ai đây, một lúc nữa cô sẽ cho hắn cảm thụ cái gì gọi là trình độ của tiểu đương gia Trung Hoa.

Lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra, Tô Chanh bắt tay vào làm, món đầu tiên cô định làm là canh chua cá, con cá tươi cô mua ở chợ rau về, cho vào nước để trong tủ lạnh vẫn đang nhảy nhót tưng bừng. Tô Chanh đặt con cá lên thớt gỗ, một đao chặt xuống, máu bắn lên, cá, chết rồi. Tô Chanh lại chặt thêm một đao, đem đầu cá chặt xuống. Sau đó Tô Chanh lại bắt đầu cắt lát thành từng miếng.

Tần Quyết nghe thấy động tĩnh rất lớn truyền ra từ phòng bếp cho là cô không giải quyết được, anh liền đứng dậy đi vào bếp xem tình hình.

Sau khi đi vào mới phát hiện sự việc không giống như anh tưởng tượng.

Cô đang chăm chỉ chuẩn bị bữa tối thịnh soạn như đã hứa, động tác giơ tay chém cá vô cùng nhanh và thuần thục . Ánh đèn nhu hoà chiếu xuống, rơi vào. trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Chanh, lại ẩn ẩn có thể nhìn ra được hương vị ôn nhu từ trên người cô.

Cuộc sống từ trước đến giờ của anh luôn được định sẵn, sau khi tiếp nhận Tần thị thì vô cùng bận rộn, cuộc sống đơn giản như này anh chưa từng trải qua, cảm giác có chút mới mẻ.

Người phụ nữ này lại khó có được một lần không khoa trương.

Cái miệng đó của cô, thật sự là không biết lúc nào là nói thật, lúc nào là giả.

Tần Quyết tựa trên cạnh cửa phòng bếp nhìn trong chốc lát, sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng bếp.

Tô Chanh g.i.ế.t cá rất nghiêm túc, hoàn toàn không ý thức được Tần Quyết đã đi vào, sau khi cắt lát cá , Tô Chanh lại lấy dưa chua đã ngâm trong nước ra cắt thành miếng, chuẩn bị tốt tất cả các nguyên liệu.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Chanh bật bếp và mở quạt thông gió, đổ dầu vào chảo, cho gừng thái sợi, tỏi đã phi thơm rồi cho phần xương cá còn lại của cá thái lát vào chảo đảo vài lần, sau đó cho dưa chua vào. Tiếp đó lại đổ nước nóng vào, nêm thêm chút gia vị muối, hạt tiêu, đường trắng tị, sau đó đậy nắp đun một lúc.

Tranh thủ lúc này, Tô Chanh vo gạo nấu cơm, sau đó nhìn đầu cá còn thừa lại trong đĩa rơi vào trầm tư.

Lại làm thêm món đầu cá hấp ngâm ớt Hồ Nam , cay chết cẩu tử!

Chờ đến khi canh cá trong nồi chuyển sang màu trắng sữa, Tô Chanh lại cho cá đã thái lát vào, sau khi chín thì xối dầu nóng lên trên, điểm xuyết thêm hành lá, rau thơm để tô điểm, món canh chua cá ngon miệng đã hoàn thành!

Ngay sau đó Tô Chanh lại làm sườn xào chua ngọt, gà chảy nước miếng Tứ Xuyên, cải thảo xào tỏi và canh cà chua trứng, bốn món ăn một món canh, hoàn mỹ.

Sau khi làm xong Tô Chanh từng đem các món ăn lần lượt đặt lên bàn, dọn xong bát đũa, ánh mắt liếc về phía Tần Quyết phát hiện hắn đang gọi điện thoại, miệng còn đang nói cái gì mà hạng mục dự tính v.v , vừa nghe đã biết là đang bàn công việc.

Hắn cũng thật là, lòng trả thù mạnh mẽ như vậy, chỉ vì cô cho hắn leo cây mà bỏ hết công việc bận rộn, nhất quyết phải tới đây bắt cô.

Tổn thương cô một ngàn thì hắn tổn hại tám trăm, tội gì chứ.

Chờ Tần Quyết gọi điện thoại xong quay lại, phát hiện Tô Chanh đã làm xong bữa tối đang đứng trước bàn ăn bày ra bộ dáng tự hào nhìn anh.

Tần Quyết không tự giác bật cười , thu hồi điện thoại, nhấc chân đi tới, trên bàn xếp ngay ngắn những món Tô Chanh vừa nấu, màu sắc hương đều đủ cả.

Tần Quyết hiếm khi khen ngợi một câu: "Nhìn không tệ.”

Có thể nghe được lời khen ngợi từ cái miệng độc địa của hắn còn khó hơn đi trên đường nhặt được 5 đồng.

Tô Chanh được khen nên rất kích động, nói như thế nào đây, loại cảm giác này giống như là một ngày nào đó cô giáo hay phê bình bạn bỗng nhiên khen bạn trong lớp vậy, làm cho bạn hận không thể ưỡn ngực muốn biểu hiện tốt hơn.

Thế là Tô Chanh tự tay đưa đũa cho Tần Quyết, mong đợi nhìn hắn: “Anh nếm thử xem.” Tô Chanh rất tự tin với tài nấu nướng của bản thân, Hứa Bác Ngôn đệ đệ và Lâm tỷ đã ăn qua cơm cô nấu hai lần, lần nào cũng khen không dứt miệng.

Tần Quyết kéo ghế cho Tô Chanh ra hiệu chô cô ngồi xuống trước. Tiếp đó mới ngồi vào ghế của mình, cầm đũa gắp một miếng cá.

Khẽ gật đầu: “Cũng được.”

Tô Chanh hài lòng, rốt cục thở phào nhẹ nhõm: “Ngon thì anh ăn nhiều chút nha.”

Sau đó cũng tự mình động đũa, chuẩn bị lâu như vậy, cô cũng đói rồi.

Hình thức ở chung của Tô Chanh và Tần Quyết không giống đa số mọi người, chủ yếu là Tần Quyết sẽ tìm chủ đề để xoi mói, sau đó cái miệng nhỏ của Tô Chanh sẽ ba ba ba giải thích, nói nhiều không được, Tần Quyết đến sau cùng chỉ có thể ở một bên nghe không thể chen miệng vào được, nhưng không khí chưa bao giờ tẻ nhạt.

Bầu không khí lúc này ngược lại không giống thường ngày lắm , hai người an tĩnh dùng cơm, Tô Chanh không lên tiếng, khung cảnh có vẻ hơi lạnh lẽo.

Tần Quyết nhớ tới có một lần đi ngang qua phòng trà nước của công ty có một nam nhân viên đang phàn nàn bạn gái của hắn mỗi lần ăn cơm đều ăn rất ít, còn muốn anh ta phải bắt ép thì mới ăn nhiều thêm một chút.

Cô. . . Đại để là cũng cần người dỗ dành mới có thể ăn nhiều thêm chút sao?

Cân nhắc một hồi, Tần Quyết đưa tay gắp một miếng cá bỏ vào trong bát của cô: "Ăn nhiều một chút.”

Tô Chanh đang vùi đầu ăn cơm đột nhiên thấy trong bát có nhiều thêm một miếng cá, có chút mơ hồ nhưng cũng không nghĩ nhiều, gắp lên ăn, "Ừm, rất ngon.”

Tần Quyết đang cảm thấy hài lòng thì thấy Tô Chanh lại gắp thêm một miếng sườn, "Cái này cũng ngon."

Gắp lên một miếng cải thảo: "Cái này cũng ngon."

Một thìa cá lát: “Em nấu ăn ngon thật." Chỉ chốc lát sau đã ăn xong một bát, cô đứng lên đi xới thêm một bát cơm, còn rất tốt bụng hỏi anh có muốn thêm cơm hay không.

Tần Quyết: ". . ." Quả nhiên là anh nghĩ nhiều rồi.

Sức ăn của cô tốt như vậy, về sau anh sẽ bớt được nhiều phiền phức, tiết kiệm được công sức dỗ dành.

Hình như. . . Cũng không tệ.

. . .

Sau khi ăn xong, Tô Chanh rất chu đáo gọt hoa quả cho Tần Quyết , còn pha trà cho hắn uống, nhất định phải để Tần Quyết có cảm giác thoải mái như đang ở nhà và có thể cảm nhận được thành ý của cô, hi vọng hắn có thể quên đi những điều không vui và quên đi những bất mãn với cô ngày hôm nay.

“Đây là loại táo Yên Đài rất nổi tiếng ở Sơn Đông, táo Yên Đài này có lịch sử lâu đời, thịt quả vừa giòn vừa ngọt, là hàng thượng hạng cao cấp."

“Đây là cam đường Hồ Nam, rất khan hiếm và cực kỳ quý giá."

“Đây là. . ."

Tô Chanh giới thiệu từng loại với Tần Quyết, nhất thiết phải cho hắn biết, hôm nay cô đã bỏ hết vốn liếng ra để chiêu đãi hắn!

Chân chó của cô có hạn, hi vọng hắn biết điều, thấy tốt thì chấp nhận!

Tần Quyết ngồi ở trên ghế sa lon, cầm tách trà lên, không nhanh không chậm uống một ngụm.

Tô Chanh hỏi: "Tần Quyết, thế nào, phần tạ lễ của em hôm nay anh thấy thế nào?”

Tần Quyết gật gật đầu, khẳng định một câu: "Không tồi.”

Tô Chanh bắt đầu vui vẻ, "Vậy hiểu lầm nhỏ nhỏ này chấm dứt ở đây nha, sau này chúng ta chung sống hòa bình đi!"

“Tôi nguyện ý chung sống hoà bình với em.” Tần Quyết nhàn nhạt phun ra câu nói này.

Tô Chanh gật đầu liên tục: “Vậy thì quá tốt rồi!”

Tần Quyết để ly xuống,đối thoại xoay chuyển, ánh mắt hơi nhướng lên nhìn Tô Chanh: "Nhưng hình như em rất có định kiến với tôi?”

Tô Chanh không phòng bị đột nhiên bị hắn hỏi một câu như vậy đầu óc có chút mơ hồ, "Không có a, sao đột nhiên anh lại nghĩ như vậy?"

"Không có?" Tần Quyết lặp lại một lần.

Tô Chanh liền vội vàng gật đầu, "Không có a, sao em lại có ý kiến với anh được, anh nghe ai nói thế? Bất kể là ai, bọn họ nhất định là người xấu, vu oan giá hoạ cho em!” Tô Chanh căm hận siết chặt nắm đấm.

Rốt cuộc là ai , dám tiết lộ chuyện này!

Tần Quyết gật gật đầu, “Vậy là do tôi đối xử với em không tốt nên em rất ghét tôi?”

Tô Chanh lập tức trợn to mắt, là ai, ai dám làm chuyện xấu sau lưng cô? Đừng để cô bắt được, cô sẽ cho hắn đẹp mặt!

“Sao có thể chứ, em rất cảm kích sự chăm sóc của anh, anh còn hào phóng cho em tiền, đối xử với em tốt như vậy, sao em có thể ghét anh chứ, là ai dám nói hươu nói vượn sau lưng em? Anh tuyệt đối đừng tin!"

"Ừm." Tần Quyết giống như đã bị cô thuyết phục, tổng kết một chút, "Cho nên em không có thành kiến với tôi, không ghét tôi, hay là nói rất cảm kích tôi, tôi có nói sai không?”

"Không có không có." Tô Chanh vội vàng biểu thị lòng trung thành.

"Rất tốt." Tần Quyết lấy điện thoại ra: “Vậy phiền em giải thích một chút, đây là cái gì?

Tô Chanh trơ mắt nhìn Tần Quyết lấy điện thoại ra, mở ra một web vô cùng quen thuộc. . . Là truyện tranh của cô!

Tô Chanh bước tới cố che đi màn hình điện thoại.

Tần Quyết không chút biến sắc nhìn cô một cái, Tô Chanh cắn cắn môi, lại yếu ớt buông tay ra.

Thê thảm như con cá chờ bị mổ thịt trên thớt, thẳng tắp ngồi đối diện hắn chờ hắn xử lý.

Rốt cuộc là ai muốn hại cô a!

Từ trước đến giờ cô chưa từng đăng truyện tranh của mình lên vòng bạn bè cũng như bất kỳ một nền tảng nào, cũng không cho phép Trương Nhược Ngọc đăng, công tác bảo mật rất tốt, cho nên rốt cuộc tại sao hắn lại biết!

Tô Chanh thẫn thờ ngồi trên ghế sô pha như một tên ngốc, nghe Tần Quyết dùng giọng điệu bình thản đọc từng câu từng chữ trong đoạn đối thoại mang tính làm nhục cực mạnh:

Đạo Minh Quyết tên phế vật này.

Đạo Minh Quyết kẻ ngu ngốc này.

Đạo Minh Quyết đồ chó.

Sau đó liền nghe thấy thanh âm nhẹ như mây gió của Tần Quyết " Đây, chính là sự cảm kích của em? Không phải căm hận sao?”

Tô Chanh muốn khóc: "... . . ." Cô hết rồi.

Khi bạn đang vui vẻ phấn khích nghĩ rằng mình đã vượt qua được cái hố trước mặt bỗng chốc lại bị đẩy xuống một cái hố lớn hơn, sau vui mừng lại là đau buồn, sự bi ai nhất cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Tô Chanh hiện tại đã là một con cá chết!

“Em. . ."

Tần Quyết nhíu mày: “Em lại muốn giải thích?"

Tô Chanh: ". . ."

Hắn lại muốn nói lời giải thích của cô làm hắn không còn gì để nói đúng không.

Tô Chanh cảm thấy mình còn có thể cứu vớt một chút, thử nói: "Sự việc không phải như anh nghĩ đâu, đây là nhân vật chính mà, không trải qua mưa gió làm sao thấy được cầu vồng a, đây đều là một phần phát triển của kịch , trước ức sau giương nha."

Tần Quyết đầu tiên là hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi nói: "Thuần yêu cũng là trước ức sau giương?"

Tô Chanh: "! ! !" Sao cái này mà hắn cũng biết chứ!

Xong rồi, không cứu được rồi, nằm ngửa đi! Tô Chanh khẽ thở dài.

Tần Quyết thấy bộ dạng lòng như tro nguội của cô, dáng vẻ hoàn toàn từ bỏ giãy dụa , khóe miệng nhếch lên một cái sau đó khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc : "Tô Chanh, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi lại càng không phải là người tốt tính, em nhiều lần xúc phạm đến tôi như vậy, có biết sẽ có kết cục gì không?”

Cái gì. . . Hạ mà? ! ! !

Tô Chanh nghe xong giật mình, lập tức đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Lúc em vẽ truyện tranh này đều là chuyện tù trước kia rất lâu rồi, trước đó quan hệ giữa chúng ta không tốt anh cũng biết mà, em, em cũng là nhất thời xúc động. . ." Trước đó cô đã nói rồi mà, con người của cô vừa cương vừa nhu!

Tô Chanh nói xong ngẩng đầu cẩn thận nhìn hắn một cái, thấy biểu hiện trên mặt hấn vẫn rất lạnh lùng, tựa hồ là đang suy nghĩ làm sao xử đẹp cô!

Chân mềm nhũn ngồi xuống một bên chân của hắn, ôm lấy chân của hắn gào lên: “Em thật sự biết lỗi rồi. . ."

“Anh vừa mới ăn cơm em nấu mà, sao có thể đột nhiên trở mặt như vậy chứ.”

“Huhuhu, lúc đó anh chế nhạo em như vậy, còn nói những lời khó nghe như vậy, em không phải khối đầu gỗ cũng biết giận cũng biết buồn mà, em cũng chưa từng làm chuyện gì gây tổn tại đến anh, khuôn mặt trong truyện chanh đều đã được xử lý rồi, cũng không giống người thật chút nào . ."

Tần Quyết nghe thấy thanh âm nghẹn ngào của cô, hơi biến sắc. Lập tức cúi người kéo cô từ dưới đất lên, nâng cằm của cô lên, lọt vào trong tầm mắt chính là bộ dáng nước mắt giàn giụa của cô, nước mắt giống như từng hạt trân châu, còn đang không ngừng rơi xuống.

Trái tim xiết chặt, Tần Quyết chau mày, ngữ khí cũng không tốt lắm: “Em khóc cái gì, tôi đã nói muốn làm gì em chưa?”

Tô Chanh đang nhắm mắt khóc vô cùng thương tâm, nghe vậy liền dừng lại, mở ra hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn: "Cho nên anh sẽ không so đo với em, đúng không?"

Tần Quyết im lặng một lúc, đối diện với ánh mắt mong đợi của cô, tức giận nói: "Đúng!"

Tần Quyết kéo cô ngồi lên ghế sô pha, lấy giấy trên bàn muốn lau nước mắt cho cô.

Tô Chanh lúc này nào dám làm phiền hắn, vội vàng nhận lấy giấy lau nước mắt, “Tự em lau được rồi.”

Tần Quyết thu tay lại.

Tô Chanh lau xong nước mắt, hít mũi một cái, nước mắt rưng rưng lại bắt đầu vỗ mông ngựa Tần Quyết : "Tần Quyết anh thật tốt, cám ơn anh đã tha thứ cho sự lỗ mãng của em, Em thật sự không biết phải báo đáp anh thế nào mới tốt.”

Tần Quyết cúi đầu nhìn cô: “Muốn báo đáp tôi?”

Tô Chanh thành khẩn gật gật đầu: "Ừm ."

Tần Quyết: "Có thể, cho em một cơ hội báo đáp tôi. Tiền của tôi không thể phung phí như vậy được, em lấy tiền của tôi thì phải làm việc cho tôi, vừa khéo phòng làm việc của tôi đang thiếu một chân tạp vụ, em sắp xếp một chút, ngày mai đến đi làm."

Tô Chanh nước mắt khô cạn: ". . ." Này, cô chỉ nói đùa thôi, sao anh lại coi thành thật rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói nhưng không dám nói của cô, Tần Quyết cong môi: "Thế nào, lại không muốn báo đáp nữa rồi? Cho nên lời mà em vừa nói đều là đang gạt tôi đúng không?”. Giọng anh dần trở nên nguy hiểm..

"Không có không có, em không có lừa anh”. Tô Chanh vội vàng nói: “Vừa rồi là em đang nghĩ, ngày mai đi làm thì nên mặc gì. Anh biết đấy, từ trước đến giờ em chưa đi làm bao giờ, mọi người đều nói em là bao cỏ, em sợ em làm không tốt sẽ gây thêm phiền phức cho anh.”

Sắc mặt Tần Quyết trầm xuống: ". . . Là ai nói?”

"Hả?" Tô Chanh không ngờ hắn lại để ý đến chuyện này, thật ra ý cô chủ yếu là cô không thể làm tốt được việc gì, nên tốt nhất là đừng để cô làm!

Hắn nói ra những lời giống như quan tâm khiến Tô Chanh cũng không biết nên nói thế nào, có thể là hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, nên cô thực sự không cần đưa ra ví dụ ai đó gọi cô là bao cỏ. Quá ngốc nghếch!

"Không có , là em nói bậy thôi ha ha."

Tần Quyết: ". . ."

Giơ tay nhìn đồng hồ, kim đồng hồ điểm đã qua 9h. Tần Quyết từ trên ghế salon đứng lên, “Được rồi, cứ như vậy đi.”

Tô Chanh thấy hắn rốt cuộc đã muốn đi, nội tâm như trút được gánh nặng, cũng nhanh chóng đứng lên tiễn hắn ra cửa.

Chờ Tần Quyết đi đến huyền quan, Tô Chanh đi theo phía sau hắn đột nhiên lấy dũng khí hỏi một câu: “Truyện. . . Truyện tranh em có thể vẽ tiếp không?” Ban đầu là vì tức giận nên cô mới thiết kế ra hai nhân vật này, nhưng vẽ lâu như vậy cô cũng có chút tình cảm với đám ngỗng của cô, huống hồ bản này số liệu tốt như vậy, Tô Chanh thực sự không muốn từ bỏ.

Căn cứ theo tinh thần hội hoạ, Tô Chanh chưa từ bỏ ý định hỏi lại một câu.

Lưng Tần Quyết cứng đờ: ". . ." Cô thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tô Chanh nhìn hắn không nói lời nào, cẩn thận từng li từng tí hỏi lại một lần nữa: "Tần Quyết?"

Tần Quyết: ". . . Tùy em.” Sau đó đóng cửa lại.

Tô Chanh nghe thấy cửa 'Phanh' một tiếng đóng lại, sững sờ tại chỗ trừng mắt nhìn, hắn đây là đồng ý rồi đúng không?

Đúng vậy! Hắn đồng ý!

. . .

Trong bóng đêm, ánh lửa đỏ rực lóe lên, Tần Quyết ngồi ở trong xe trầm mặc hồi lâu.

Hôm nay những việc hắn cần làm đều đã đã hoàn thành, cũng đạt được mục đích.Điều này chẳng có gì lạ, từ khi hắn sinh ra, nếu đã là việc hắn muốn làm thì chưa từng thất bại.

Chỉ là. . . Hôm nay cô bị doạ không nhẹ.

Tần Quyết nhíu nhíu mày, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc gọi là hối hận.

Làn gió đêm mát mẻ thổi qua, đốm thuốc giữ ngón tay chớp tắt cho đến khi hoàn toàn dập tắt.

"Lái xe."

Mềm lòng, sẽ chỉ trở thành hòn đá ngáng chân hắn.

——

Tô Chanh cảm giác buổi tối hôm nay là buổi tối ly kỳ nhất trong đời mà cô đã từng trải qua, đã có lúc cô cũng hoài nghi trái tim của cô có phải sắp ngừng đập rồi không.

Xem ra nguyên tác cũng không phải hoàn toàn không thể tin được, chí ít có thể nắm chắc được tính cách của nam chủ.

Tiếp tục như vậy, cô không chết thì cũng đoản mệnh vài năm.

Cái này gọi là việc gì.

Tô Chanh nằm sấp ở trên ghế sô pha, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, Tô Chanh mở ra xem, là Trương Nhược Ngọc gửi tin nhắn tới.

Mạch thượng nhân như ngọc: "Đốt nến / đốt nến / đốt nến, Mosey Mosey, chị em tốt còn sống không?”

Tô Chanh yếu ớt đáp lại cô ấy: “Chưa chết. Đây là lần thứ hai ngươi vứt bỏ ta, nữ nhân ngươi nhớ kỹ cho ta."

Nàng muốn nói như vậy Trương Nhược Ngọc liền không đồng ý: “Lần trước ở khu vui chơi là mình có lỗi với cậu nhưng chuyện lần này không liên quan đến mình, là tự cậu gây hoạ, mình còn nhắc nhở cậu đấy?

Lại nói, cổ nhân đã nói rồi, tỷ muội bổn thị đồng lâm điểu, đại nan lâm đầu các tự phi. Mình chỉ làm theo lời dạy bảo của tổ tiên, mình có lỗi gì."

Tô Chanh giảo biện: “Mình đã thảm như vậy rồi, mắng cậu một chút thì làm sao? Cậu còn dám cãi lại? Cậu có quan tâm mình có đau hay không không, có quan tâm mình có khoẻ hay không không? Cậu không có, cậu chỉ quan tâm đến bản thân cậu."

Trương Nhược Ngọc: ". . . Mình thua, vẫn là cậu mạnh hơn.”

Tô Chanh: "Muốn đấu với mình, cậu vẫn còn kém xa lắm!”

Trương Nhược Ngọc: "Ha ha ha ha ha ha."

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Trương Nhược Ngọc rốt cuộc phát hiện. trạng thái của Tô Chanh có chút không đúng, bình thường cái miệng nhỏ của cô ấy đều nói liên miên không dừng, hai người mà trò chuyện chính là cả nửa ngày không hết chuyện, hôm nay cô ấy có chút kém.

“Tình huống của cậu thế nào? Vẫn chưa giải quyết xong à?” Không phải chứ, chút chuyện nhỏ nà mà cũng không giải quyết không được, đây có đúng là Tô tỷ của cô không?

Tô Chanh: “Giải quyết xong rồi.”

Trương Nhược Ngọc: “ Vậy còn có chuyện gì nữa?” Cô ấy còn có thể gây hoạ lần hai sao? Không có khả năng, không ai có thể gây hoạ đến hai lần liên tiếp trong ngày được!

Tô Chanh tuyệt vọng nhìn trời: “Truyện tranh của mình bị Tần Quyết tra ra."

Trương Nhược Ngọc: ". . . Ha ha ha ha ha, thật xin lỗi chị em tốt, mình đột nhiên có chút buồn cười, cậu cũng đen đủi quá đi. Nhưng chắc cũng không có chuyện gì đúng không, nếu không sao cậu còn có thể ngồi đây chat với mình đây.”

Tô Chanh: “Mình đã thành công vượt qua cơn khủng hoảng này bằng sự thông minh và dũng cảm của mình."

Trương Nhược Ngọc: ". . . Vậy sao cậu còn không vui?”

"Nhưng ngày mai mình phải đi làm." Tô Chanh buồn bã lau nước mắt, kể cho Trương Nhược Ngọc nghe về những tình huống tréo ngoe đã xảy ra ngày hôm nay, càng nói càng thương tâm, ai có thể nghĩ tới hiện tại cô đã là phú bà có nghàn vạn , mỗi tháng còn có hai mươi vạn tiền lương, nhà ở và xe đều không thiếu, quần áo túi xách tùy tiện mua, thế mà cô còn phải đi làm, mẹ nó đây là chuyện mà con người có thể làm sao!

Trương Nhược Ngọc nhìn thấy câu này trên màn hình suýt bị cô làm cho cười chết , "Ha ha ha ha ha ha, cậu cũng có ngày hôm nay. Cố lên, ngày mai cậu đã trở thành nhân viên văn phòng rồi! Cố lên!”

Tô Chanh: ". . ."

Trương Nhược Ngọc lại gửi tin nhắn tới: "Nói mới nhớ, cậu không thấy Tần Quyết đối với cậu có chút khác biệt sa? Cho cậu đi làm đúng là trừng phạt, nhưng cũng không tính là gì, nếu hắn thật sự muốn trả thù cậu, hoàn toàn có thể rút gân, lột da cậu.”

Tô Chanh: ". . ." Xem như cô đã nhìn ra, thật ra Trương Nhược Ngọc muốn mạng của cô!

Tô Chanh nghiêm túc suy nghĩ, nhắn lại cho cô ấy: "Có a, hôm nay anh ta nói, cảm thấy mình đặc biệt phiền, còn đặc biệt ồn ào.”

Trương Nhược Ngọc: "Quấy rầy rồi.” Cp vừa định đu lại bị đập chết rồi.

——

Nghĩ đến ngày hôm sau phải đi làm, Tô Chanh buồn đến mức 2 giờ mới ngủ được, càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng giận, trong lúc tức giận lại nghĩ ra những ý tưởng xấu xa, ví dụ như thuê người bạo cúc hắn. Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Tô Chanh vốn đã không ngủ được lại càng thêm tỉnh táo.

Chỉ là một giây tự giải trí, Tô Chanh lại héo rũ, cô cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.

Ước gì cô trở nên giàu có sau một đêm, như vậy cô sẽ có dũng khí chống lại Tần Quyết, không đến mức bị hắn dắt mũi dẫn đi suốt như thế này.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Chanh rốt cục chịu không được cơn buồn ngủ.

Sáng hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, Tô Chanh mở mắt ra, đồng hồ báo thức, đã lâu không gặp.

Lết theo thân thể mệt mỏi, Tô Chanh đến phòng vệ sinh rửa mặt, thay quần áo, lại tốn thêm mười phút để trang điểm nhẹ nhàng, sau đó cầm lấy chìa khóa trên bàn đi ra ngoài.

Lái xe được nửa đường, Tô Chanh dừng ở ven đường mua hai cái bánh bao, giải quyết xong bữa sáng, lúc đến bãi đỗ xe của Tần thị thì vừa đúng vào giờ làm việc.

Tô Chanh đi đến chỗ quầy tiếp tân của tập đoàn Tần thị , tiểu tỷ tỷ nghe thấy tên của Tô Chanh thì lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhiệt tình đưa cho Tô Chanh một tấm thẻ công tác , cũng tự mình chỉ dẫn cô đi lên lầu 33 tìm Trợ lý Hà.

Tô Chanh cầm thẻ công tác sau đó mỉm cười lịch với cô nhân viên lễ tân ngọt ngào đó.

Tô Chanh vừa rời đi, mấy nhân viên lễ tân vốn đang đứng nghiêm túc bắt đầu hàn huyên bát quái.

“Mỹ nữ này từ đâu rơi xuống vậy, hôm qua Trợ lý Hà đích thân gọi điện nhắn nhủ Lệ Na.”

"Cô ấy thật xinh đẹp, không biết lai lịch thế nào?”

"Không biết. . . Các cô biết cô ấy làm ở phòng nào không? Phòng tài vụ? Phòng pháp vụ? Phòng Marketing hay là phòng nào? Tìm đồng nghiệp của phòng đó nghe ngóng chút .”

Mấy tiểu tỷ tỷ liếc nhìn nhau, vẫn chưa biết rõ. Đây cũng quá thần bí đi?

Tô Chanh đi theo tiếp tân vào lầu 33, Trợ lý Hà đã đứng chờ sẵn. Vừa thấy Tô Chanh thì bắt đầu nở nụ cười chuyên nghiệp: "Tô Chanh tiểu thư, mời đi theo tôi”.

Tô Chanh lại đi theo anh ta vào thang máy.

Trong thang máy, Tô Chanh thần thần bí bí hỏi: "Trợ Lý Hà, Không phải là tôi phải làm trợ lý riêng cho Tần Quyết chứ?” Hôm qua cô đã nghĩ rồi, Tần Quyết bảo cô đi làm, bề ngoài là bảo cô đến làm việc, trên thực tế rất có thể là có ý đồ gì không thể giải thích được với cô, cô phải xuyên qua hiện tượng nhìn thấu bản chất. Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao, không phải thật sự bảo cô đến làm tạp vụ đúng? Cô không tin!

Cô nghiêm trọng hoài nghi, Tần Quyết sinh ra dã tâm với cô, đợi đến nơi cô phải nói rõ với hắn, hai người bọn họ là không thể nào! Sĩ khả sát bất khả nhục, cô tuyệt đối sẽ không bán thân!

Nghe thấy lời của lô, Trợ Lý Hà sửng sốt một chút, sau đó cười lắc đầu: "Tô Chanh tiểu thư, cô nghĩ nhiều rồi, cô tới là để thay thế một đồng nghiệp mới nghỉ đẻ, công việc của cô ấy rất đơn giản, cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm."

"Về phần trợ lý riêng của Tần tổng, thật có lỗi, thứ cho tôi nói thẳng, khả năng là cô không đạt yêu cầu.”

Tô Chanh: ". . ."

Coi như cô chưa nói gì được chưa?

Đang sỉ nhục ai đây!

Trước/49Sau

Theo Dõi Bình Luận