Saved Font

Trước/8Sau

Nữ Thám Độc Thi

Chương 1 : Nghi Án Tự Sát (Hồ Sơ 1-2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mặt trời sắp lặn, sắc trời đã có chút mông lung.

Lạc Tỉnh kết thúc công việc của một ngày trời, đi ra khỏi nhà tang lễ, chuẩn bị đón xe về nhà.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng tiếng kèn của xe hơi.

Lạc Tỉnh quay đầu nhìn, chỉ thấy có một chiếc xe Jetta màu đen dừng ở bên đường.

Cô nhận ra đó là xe của Hạ Thạch.

Vì vậy cô đi qua đó, nhìn vào trong xe, quả nhiên thấy một người đàn ông đội mũ màu đen ngồi ở ghế lái, chính là Hạ Thạch.

"Lạc Tỉnh," Hạ Thạch cười, "Cùng nhau ăn cơm không?"

Đôi mi thanh tú của Lạc Tỉnh nhíu một cái, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Không có gì, chỉ là muốn mời cô ăn cơm, cảm ơn cô đã giúp chúng tôi phá vụ án của Hoàng Y Lài."

Buổi sáng hôm kia, Hạ Thạch và Lạc Tỉnh tới thôn Hoa Hạ Tân tìm được Hoàng Y Kỳ, triệt để giải ra chân tướng vụ án Hoàng Y Lài té lầu. Ngày đó sau khi rời khỏi thôn Hoa Hạ Tân, Hoàng Y Kỳ cùng với Hạ Thạch quay về sở công an làm biên bản, Lạc Tỉnh thì tự mình rời khỏi.

Mấy ngày sau đó, Hạ Thạch không có liên lạc với Lạc Tỉnh.

Lạc Tỉnh tự nhiên cũng sẽ không chủ động tìm Hạ Thạch.

Cô vốn cho rằng Hạ Thạch chỉ là một người qua đường trong cuộc sống của mình, có lẽ sau này cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, không nghĩ tới hôm nay Hạ Thạch lại đến tìm cô ăn cơm.

Nhưng Lạc Tỉnh cũng không hy vọng Hạ Thạch tiếp cận tới cuộc sống của mình.

Không chỉ Hạ Thạch, có lẽ là nói bất kỳ ai.

Cô trời sinh tính cô độc, không muốn cùng người khác có tiếp xúc sâu.

"Không cần đâu." Lạc Tỉnh từ chối lời mời của Hạ Thạch.

Trước mắt, xuất hiện trong cuộc sống của Lạc Tỉnh, cùng Lạc Tỉnh có giao lưu, cũng chỉ có người nhà và đồng nghiệp của cô ấy: cùng người nhà, bởi vì ở cùng nhau, sớm chiều gặp mặt, giao lưu là không thể tránh được; còn về đồng nghiệp, các hạng công việc đều cần phải giao lưu, tự nhiên cũng không cách nào tránh khỏi.

Còn bạn bè thì sao? Lạc Tỉnh cho rằng thật sự không cần thiết.

Hạ Thạch bị từ chối, cũng không có không vui, chỉ là thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Thực ra tôi là có chút chuyện quan trọng muốn cùng cô thương lượng."

Lạc Tỉnh nhìn Hạ Thạch một cái: "Nói đi."

"Nói thì rất dài, lên xe trước đi, chúng ta tìm một quán ăn ngồi xuống, vừa ăn vừa nói."

"Ừ."

Lạc Tỉnh không nói nhiều, ngồi lên ghế phụ. Cô rất tò mò Hạ Thạch muốn thương lượng gì với mình.

"Muốn ăn cái gì?" Hạ Thạch vừa lái xe vừa hỏi.

"Tùy ý." Lạc Tỉnh mặt không biểu tình trả lời.

Cô vừa nói, vừa lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.

"Tôi nói con người cô sao có thể lạnh nhạt như thế chứ....."

"Đừng ồn, tôi đang gọi điện......"

Lạc Tỉnh chưa nói xong, thì điện thoại có người nghe rồi.

"A Tỉnh?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên.

"Dì, tối nay con không về ăn cơm."

"Được thôi. Tăng ca à?"

"Không phải, con có hẹn."

Dì của Lạc Tỉnh có chút kinh ngạc "ỷ" một tiếng: "Có hẹn? Bạn à?"

Giọng nói bà kinh ngạc, có thể thấy bình thường Lạc Tỉnh căn bản sẽ không hẹn bạn bè ăn cơm.

Nên nói là cô căn bản không có bạn bè.

"Vâng." Lạc Tỉnh chuẩn bị kết thúc cuộc gọi.

Dì lại hỏi tiếp: "Là bạn trai à?"

"Không phải." Lạc Tỉnh lạnh lùng trả lời, "Cứ như vậy đi."

Không đợi dì trả lời, cô liền nhanh chóng cúp điện thoại.

"Cô sống chung cùng với dì sao?" Hạ Thạch hỏi.

Lạc Tỉnh liếc anh một cái: "Trước kia có một người......"

Hạ Thạch cười: "Biết rồi, bởi vì nhiều chuyện mà chết chứ gì!"

"Nói đi, tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"

Hạ Thạch cũng không nói thừa: "Được, vậy thì tôi trực tiếp vào chuyện chính. Cô biết cái gì là dị năng rồi chứ? Nói trắng ra, chính là đặc công dị năng, tiềm năng chưa được khoa học chứng minh của nhân loại. Còn về những người sở hữu dị năng, chúng tôi xưng là người mang dị năng.

"Tuy rằng trước mắt dị năng còn chưa bị trào lưu giới khoa học thừa nhận, nhưng nó đích thực tồn tại, điểm này e rằng bản thân cô cũng vô cùng rõ ràng nhỉ?"

Hạ Thạch nói đến đây thì quay đầu nhìn Lạc Tỉnh, tiếp tục nói: "Bởi vì, bản thân cô chính là một người mang dị năng."

Lạc Tỉnh thấp giọng "Ồ" một tiếng, xem như là trả lời.

Hạ Thạch hắng giọng một cái, nói tiếp: "Tôi vẫn luôn có một cách nghĩ, chính là thành lập một tổ nhỏ, thành viên trong tổ nhỏ, toàn bộ là người dị năng. Tôi hy vọng thành viên trong tổ dị năng này có thể trở thành nhân viên liên thông với cảnh đội chúng tôi, phụ trách hỗ trợ chúng tôi điều tra các loại vụ án kỳ lạ......"

"Không hứng thú."

Hạ Thạch thấy Lạc Tỉnh từ chối dứt khoát như thế, có chút lúng túng, bổ sung nói: "Không phải để cô miễn phí giúp đỡ đâu, sẽ cho cô tiền lương......."

Lần này Lạc Tỉnh không đợi Hạ Thạch nói hết thì ngắt lời của anh: "Anh không nghe rõ sao? Không --- hứng --- thú ---"

Hạ Thạch khẽ thở dài: "Xem ra là điều kiện còn chưa đủ hấp dẫn."

Lạc Tỉnh lười trả lời lại.

Hạ Thạch lại tiếp tục nói: "Được rồi, Lạc Tỉnh, chỉ cần cô nguyện ý tham gia cái tổ dị năng này, tôi còn sẽ đáp ứng cô một chuyện."

Lạc Tỉnh không khỏi có chút tò mò: "Chuyện gì?"

Hạ Thạch hít một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi sẽ dùng tất cả tài nguyên mà tôi có thể dùng được, tận hết sức mình, giúp cô tìm ra 'người ấn chuông cửa'."

"Hành vi của anh thật khiến người khác buồn nôn." Lạc Tỉnh cắn răng, "Dừng xe!"

"Đừng như thế chứ......"

"Tôi nói lần nữa, dừng xe!"

"Cô nghe tôi giải thích đã......"

Hạ Thạch còn chưa nói xong, Lạc Tỉnh đột nhiên mở cửa xe, nhảy ra ngoài.

Hạ Thạch giật mình, vội vàng đạp phanh, cởi dây an toàn ra, vội vàng xuống xe, nhanh bước tới trước mặt Lạc Tỉnh.

Lúc này Lạc Tỉnh đã từ dưới đất đứng dậy, chỉ thấy cánh tay và đầu gối của cô đều bị trầy, máu tươi chảy xuống.

"Cô đây là đang làm gì vậy? Có gì từ từ nói."

"Không có gì để nói." Lạc Tỉnh nhịn đau, xoay người, bước đi.

Hạ Thạch nắm tay cô lại: "Cô nghe tôi nói......"

Lạc Tỉnh dùng sức vùng khỏi tay của Hạ Thạch: "Đừng đụng tôi!"

"Tôi biết là tôi không đúng......Này!"

Lạc Tỉnh không trả lời, đi về phía xa.

Hạ Thạch nhanh chóng hít một hơi, hắng giọng nói: "Tôi đã hỏi qua một vài cảnh sát cũ trong đội cảnh sát, năm đó, hầu hết tất cả các cảnh sát có tham gia điều tra vụ án của cha mẹ cô, đều cho rằng vụ án đó không có gì uẩn khúc, cho nên vụ án rất nhanh thì kết thúc rồi. Nhưng mà, có một cảnh sát tên Tạ Nhạc Huy, lại cảm thấy có chút kỳ lạ, lén lút tiếp tục điều tra......"

Lời của Hạ Thạch gợi lên hồi ức đau khổ của Lạc Tỉnh.

Mười chín năm trước, cô 8 tuổi tận mắt nhìn thấy cha mẹ chết ở trước mặt mình.

Từ đó cô được dì và dượng thu nuôi, tính cách cũng dần trở nên cô độc và lạnh nhạt.

"Sau đó," Lời của Hạ Thạch cắt đứt suy tư của Lạc Tỉnh, "Vị cảnh sát Tạ đó lại trong quá trình điều tra vụ án của cha mẹ cô, đột nhiên tự sát!"

Lúc này Lạc Tỉnh đã đi hơn 10m rồi, nghe thấy câu nói này của Hạ Thạch, không khỏi thả chậm bước chân lại.

Hạ Thạch thấy vậy, vội vàng đuổi theo, nói: "Ông ấy không có bất kỳ động cơ nào tự sát!"

Cuối cùng Lạc Tỉnh dừng lại.

Hạ Thạch chạy tới trước mặt Lạc Tỉnh, tiếp tục nói: "Tôi cho rằng, cảnh sát Tạ không phải tự sát, mà là chết do mưu sát! Hung thủ giết chết ông ấy, cùng cái chết của cha mẹ cô có sự liên quan lớn, thậm chí chính là 'người ấn chuông cửa'!"

Nghe Hạ Thạch lần nữa nhắc tới 'người ấn chuông cửa', Lạc Tỉnh vẫn là nhịn không được rùng mình trong lòng.

Đúng thế, người này, tuyệt đối cùng cái chết của cha mẹ có sự liên quan lớn. Chẳng lẽ hắn sợ vị cảnh sát Tạ đó điều tra ra chân tướng, cho nên giết ông ấy diệt khẩu, hơn nữa còn ngụy trang thành tự sát?

Cô vừa nghĩ, vừa ngẩng đầu nhìn Hạ Thạch một cái, nhưng không nói.

"Chỉ cần có thể bắt được 'người ấn chuông cửa' này, thì có thể biết chân tướng cái chết của cha mẹ cô! Mà điều tra vụ án của cái chết cảnh sát Tạ, chính là sự đột phá để bắt được người này.

Hạ Thạch vừa nói, vừa quan sát biểu tình của Lạc Tỉnh, phát hiện cô hình như có chút dao động, vội vàng nói: "Lên xe đi! Tôi sẽ tường tận kể lại vụ án của cảnh sát Tạ cho cô nghe."

"Ồ."

Lạc Tỉnh trả lời, đi về phía xe của Hạ Thạch. Hạ Thạch vui vẻ, theo sát phía sau.

Hai người mới vừa lên xe, Lạc Tỉnh liền nói một cách lạnh lùng: "Nói đi."

"Lúc đó, vụ án của cha mẹ cô đã kết thúc, nhưng vị cảnh sát tên Tạ Nhạc Huy lại cho rằng chuyện có chút kỳ lạ, hướng cấp trên đề xuất khám sát hiện trường lần nữa. Cấp trên không có phê chuẩn, vì vậy ông ấy liền lén lút triển khai điều tra. Nhưng mà, sau đó, ở buổi tối nào đó, ông ấy đột nhiên ở sơn trang san hồ của vùng ngoại ô thành phố N tự sát rồi."

"Tại sao phải tới đó tự sát?"

"Không rõ."

"Tự sát ra sao?"

"Dùng độc châm."

"Ồ?"

"Lúc ông ta tự sát, con gái nuôi của ông ta cũng đang ở sơn trang san hồ. Ưm, hai ngày trước tôi tới trung tâm quản lý hồ sơ tra được hồ sơ của vụ Tạ Nhạc Huy tự sát, còn nhìn qua ghi chép của con gái nuôi của ông ta lúc đó."

Hạ Thạch hắng giọng một cái, vừa lái xe, vừa kể lại nội dung của ghi chép.

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ma Đế Triền Sủng: Phế Tài Thần Y Đại Tiểu Thư