Saved Font

Trước/8Sau

Nữ Thám Độc Thi

Chương 3 : Viếng Thăm Quả Phụ (Hồ Sơ 1-2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hai người lái xe đến một khu nhà ở cao cấp tên Mỹ Di Các.

Căn cứ điều tra của Hạ Thạch, Tạ Di Ngưng và mẹ nuôi của cô ở nơi này.

"Điều kiện gia đình của Tạ Di Ngưng chắc cũng không tồi nhỉ?" Lúc đi thang máy lên lầu Lạc Tỉnh hỏi Hạ Thạch.

"Sao cô lại biết?"

"Sinh viên đại học năm 1996 có thể dùng được điện thoại, thông thường nhà đều tương đối giàu nhỉ?"

Lúc nhắc tới năm "1996", tim của Lạc Tỉnh không khỏi đau đớn.

Năm 1996, là năm đen tối nhất trong sinh mệnh của Lạc Tỉnh.

Năm đó, cô chỉ có 8 tuổi; Năm đó, cha mẹ cô chết, quỹ đạo cuộc đời cô từ đó mà thay đổi.

"Ừm, cô đoán đúng rồi, nhà mẹ của mẹ nuôi Tạ Di Ngưng rất có tiền, dưới tên mẹ nuôi của Tạ Di Ngưng đã có vài căn phòng, nghe nói bà ta dựa vào thu tiền thuê thì có thể sống rồi."

Anh vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra, bọn họ đã đến tầng mà Tạ Di Ngưng và mẹ nuôi của Tạ Di Ngưng ở.

Hai người đi tới trước cửa nhà của Tạ Di Ngưng. Hạ Thạch ấn cửa chuông.

Không lâu sau thì cửa mở ra. Người mở cửa là một lão phụ khoảng 60 tuổi, sắc mặt ôn hoà, mặc mộc mạc thanh nhã.

Bà nhìn hai người là đứng trước cửa, không khỏi ngẩn ra: "Hai người là?"

Hạ Thạch đưa thẻ cảnh cát ra: "Chào bà, tôi là cảnh sát của đội hình cảnh thành phố N Hạ Thạch. Cho hỏi tiểu thư Tạ Di Ngưng có ở nhà không?"

"Nó đi làm rồi." Lão phụ dừng một chút, có chút lo lắng hỏi, "Cảnh sát Hạ, Di Ngưng con bé......không sao chứ?"

Hạ Thạch không trả lời lão phụ, hỏi ngược lại: "Cho hỏi bà là?"

"Tôi là mẹ của Tạ Di Ngưng."

Căn cứ theo hồ sơ ghi lại, vợ của Tạ Nhạc Huy, mẹ nuôi của Tạ Di Ngưng, tên là Liêu Xuân Phượng, vào ba năm trước Tạ Nhạc Huy tự sát, bà liền cùng Tạ Nhạc Huy ly hôn, sau khi ly hôn Tạ Di Ngưng đi theo Liêu Xuân Phượng sống.

Xem ra lão phụ trước mắt này là Liêu Xuân Phượng rồi.

Hạ Thạch "Ừm" một tiếng: "Bà họ Liêu, đúng không?"

"Ừm."

"Bà đừng lo lắng, chúng tôi đang điều tra vụ án của cái chết cảnh sát Tạ Nhạc Huy, cho nên muốn tìm Tạ tiểu thư hiểu rõ về một chút tình huống mà thôi."

"Ủa?" Liêu Xuân Phượng ngẩn ra, "Cậu nói là A Huy sao? Ông ta không phải tự sát sao? Còn phải điều tra gì?"

Hạ Thạch hỏi ngược lại: "Bà tin ông ấy sẽ tự sát sao?"

"Đương nhiên không tin!" Liêu Xuân Phượng nói như đinh đóng cột, "Ông ta là loại người ở bất kỳ lúc nào cũng không thể tự sát!"

"Vậy năm đó tại sao bà lại chấp nhận cách nói của phía cảnh sát?"

"Tôi không chấp nhận! Tôi vẫn luôn không chấp nhận! Chỉ là Tạ Di Ngưng và bạn học của con bé đều nói A Huy ở trước mặt họ tự sát, đồng nghiệp của A Huy cũng đến nói với tôi A Huy là bởi vì áp lực công việc lớn nên tự sát, tôi cho dù không tin, không chấp nhận, nhưng lại có thể làm gì?"

Đúng vậy, phía cảnh sát đều đã kết án rồi, bà là một cô gái yếu đuối, lại có thể làm được gì?

Hạ Thạch suy nghĩ một chút, hỏi: "Vào ba năm trước khi Tạ Nhạc Huy chết, bà cùng ông ta ly hôn, đúng không?"

Liêu Xuân Phượng gật đầu: "Đúng vậy."

"Nguyên nhân?"

"Bởi vì ông ta bận điều tra, thường xuyên mười ngày nửa tháng cũng không về nhà." Liêu Xuân Phượng nói đến đây lại thở dài, "Haizz, thực ra lúc tôi gả cho ông ta thì biết ông ta là như vậy, đối với chức vụ cảnh sát này đặc biệt cố chấp. Năm đó tôi bởi vì yêu thích sự nghiêm túc và cố chấp này của ông ta mà gả cho ông ta, nhưng sau đó lại oán trách ông ta lạnh nhạt với gia đình......Người, thật sự là một loại động vật khó hiểu a, haizz!"

Cố chấp, nghiêm túc, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng vụ án của cái chết cha mẹ Lạc Tỉnh có thể kết án rồi, nhưng ông ta lại kiên trì tra tiếp. Hạ Thạch không khỏi cảm thấy kính nể đối với cảnh sát cũ chưa từng gặp mặt này.

Anh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Sau khi ly hôn cô có tái hôn không?"

"Không, vẫn luôn sống cùng với Di Ngưng."

"Tạ Di Ngưng cũng vẫn không kết hôn?"

Căn cứ điều tra của Hạ Thạch, năm nay Tạ Di Ngưng 38 tuổi vẫn chưa kết hôn.

"Ừm, thực ra con bé cũng quen qua vài bạn trai, có hai người đã tới giai đoạn nói chuyện cưới gả, nhưng sau đó cũng bỏ mặc. Haizz, con bé này, có lẽ là bị ảnh hưởng của việc tôi cùng A Huy ly hôn, đối với hôn nhân hình như có một loại sợ hãi." Liêu Xuân Phượng than thở.

"Cô ấy hiện tại là công việc bên quảng trường Trung Hoa đúng không?"

Hạ Thạch sớm đã điều tra được Tạ Di Ngưng trước mặt làm việc ở vòng xoay Kỳ Hyễn của tầng cao nhất quảng trường Trung Hoa.

"Đúng vậy."

Tuy rằng gia cảnh mẹ nuôi giàu có, nhưng Tạ Di Ngưng vẫn hy vọng dựa vào công việc của mình nuôi sống bản thân.

"Được rồi, vậy chúng tôi qua đó tìm cô ấy tìm hiểu một chút tình huống. Ưm, làm phiền rồi."

Hạ Thạch đang chuẩn bị cùng Lạc Tỉnh rời khỏi, Liêu Xuân Phượng kêu anh lại: "Cảnh sát Hạ!"

Hạ Thạch quay đầu lại: "Sao vậy?"

Liêu Xuân Phượng hít một hơi, gằn từng chữ hỏi: "A Huy thật sự là bị người khác giết hại sao?"

"Trước mắt tôi vẫn còn đang điều tra. Bà yên tâm, sau khi tra ra chân tướng, tôi sẽ nói với cô."

Sau khi Hạ Thạch và Lạc Tỉnh rời khỏi Mỹ Di Các, trực tiếp lái xe đến quảng trường Trung Hoa.

Hạ Thạch lái xe vào bãi đậu xe dưới tầng. Sau khi đậu xe xong, hai người đi thang máy lên lầu.

"Không thì chúng ta ăn gì trước đi? Lầu ba quảng trường Trung Hoa có một nhà hàng thức ăn Hàn cũng không tồi......"

Lời anh còn chưa nói xong, đã bị Lạc Tỉnh cắt ngang: "Tiết kiệm thời gian, ăn bánh mì đi."

"Phải gặm bánh mì sao?" Vẻ mặt Hạ Thạch không tình nguyện, nhưng vẫn là thỏa hiệp, "Được thôi, đợi chút ăn khuya lại đi ăn bữa ngon vậy."

Vì vậy hai người ở một tiệm bánh mì của quảng trường Trung Hoa mua hai túi bánh mì, sau đó thì đi thẳng đến chỗ bán vé tầng cao nhất của vòng xoay Kỳ Huyễn.

Vòng xoay Kỳ Huyễn nằm ở sân thượng của quảng trường Trung Hoa, tổng cộng có 36 cái khoang hành khách, mỗi khoang nhiều nhất có thể ngồi 8 du khách. Vòng xoay chuyển động một vòng cần 20 phút.

Bốn năm trước khi vòng xoay Kỳ Huyễn mới khai trương, du khách đến chơi tấp nập nườm nượp. Nhưng sau đó sự mới mẻ đã qua, du khách càng ngày càng ít. Tuy rằng vé vào cửa của vòng xoay từ lúc bắt đầu là hơn một trăm đồng một phiếu dần dần giảm xuống đến 50 đồng một phiếu, còn mua một tặng một, nhưng du khách đến chơi vẫn không nhiều. Hai tháng gần đây, cho dù là cuối tuần, cũng không có mấy ai đến ủng hộ.

Chính vì vậy, cho nên công ty kinh doanh của vòng xoay cuối cùng chỉ còn lại hai nhân viên công tác luân phiên bán vé, ngoài ra còn thuê một người làm ngoài giờ, mỗi tối qua đây hai tiếng, tiến hành công việc vệ sinh.

Lúc này Hạ Thạch và Lạc Tỉnh đã đến lầu năm, đi tới nơi bán vé của vòng xoay Kỳ Huyễn, nhưng lại nhìn thấy trong chỗ bán vé không có ai.

Quầy căn tin ở bên cạnh chỗ bán vé cũng không có ai, cả lầu năm yên lặng như tờ.

"Ồ?" Lạc Tỉnh đánh giá một chút chỗ bán vé, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên máy tính trong phòng bán vé.

"Sao vậy?" Hạ Thạch rất tò mò cô gái có năng lực quan sát hơn người này lại phát hiện ra điều gì.

"Có chút kỳ lạ."

"Chỗ nào kỳ lạ?" Hạ Thạch quả thực nhìn không ra trong chỗ bán vé có gì không đúng.

"Anh nhìn con chuột trước mặt máy tính, đặt ở bên trái bàn phím......"

Lạc Tỉnh còn chưa nói xong, đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy phụ nữ khoảng 40 tuổi từ phòng vệ sinh đi ra. Cô nhìn thấy Lạc Tỉnh và Hạ Thạch, cũng ngẩn ra một chút, hỏi: "Hai người là muốn chơi vòng xoay sao?"

Hạ Thạch ở trong hồ sơ nhìn qua bức hình của Tạ Di Ngưng lúc còn trẻ, cảm thấy người trước mắt vô cùng giống Tạ Di Ngưng.

"Cô là Tạ Di Ngưng sao?"

"Ủa?" Người phụ nữ ngạc nhiên, "Đúng thế. Cho hỏi hai người là?"

Hạ Thạch đưa thẻ cảnh sát ra: "Tôi là cảnh sát của đội cảnh sát thành phố N Hạ Thạch."

Nghe thấy đối phương là cảnh sát, Tạ Di Ngưng ngẩn ra, lập tức bình tĩnh lại: "Cảnh sát Hạ, các người tìm tôi có chuyện gì?"

Hạ Thạch gật đầu: "Ừm, tôi muốn cùng cô tìm hiểu về......"

Anh còn chưa nói xong, bỗng nhiên từ hướng sân thượng truyền đến tiếng hét của cô gái.

"A---"

Tiếng hét thảm thiết bất thình lình này, phá vỡ sự yên tĩnh cùng vắng vẻ của nơi bán vé.

Trước/8Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Nông Nữ: Mua Cái Tướng Công Tới Làm Ruộng