Saved Font

Trước/129Sau

[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 270: Ngươi Đoán Đúng Rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit + beta: Iris

Sau khi người bán đấu giá báo giá quy định, các nam nhân coi trọng nữ nô ɭệ xinh đẹp lập tức kêu giá.

Ô Nhược không có hứng thú, bây giờ tâm tư đang treo trên người nam nhân nhà mình, lòng như bị mèo cào, rất muốn đi gặp phu quân rồi âu yếm một chút, nhưng có lẽ y đến đây là vì công chuyện, không thể quấy rầy y được.

Thâm Tụng thấy Ô Nhược nhàm chán liền mở miệng hỏi: "Do tam công tử, ngươi thấy nữ nô ɭệ trên đài thế nào?"

Tuyển Hành lạnh lùng liếc Thâm Tụng.

Ô Nhược lười biếng nhìn thoáng qua: "Tạm được."

Thâm Tụng bị cậu làm cho tức giận: "Tạm được? Đẹp đến vậy mà bảo là tạm?"

À quên mất Phán Dương thích nam nhân, bảo sao nữ nhân xinh đẹp thế kia mà cậu lại không động tâm.

Ô Nhược cười nói: "Nếu ngươi cảm thấy nàng đẹp, coi trọng nàng thì ngươi có thể mua nàng."

"Oài, không phải, ý ta là nàng đẹp như vậy mà ngươi nói là tạm, vậy trong mắt ngươi thì phải thế nào mới được coi là đẹp."

Ô Nhược cong môi: "Cái này ta không cách nào hình dung được, dù sao nàng còn kém hơn cả ngón chân của người mà ta thích."

Câu "Không phải ngươi thích nam nhân sao?", Suýt nữa Thâm Tụng đã buột miệng thốt ra. Nam nhân sao có thể dùng từ đẹp để so với nữ nhân, hay là lần trước bọn họ hiểu lầm?

Ánh mắt Tuyển Hành sầm đi, mím môi không nói gì.

Trọng Dung nhìn Tuyển Hành, tiếp tục cúi đầu uống trà.

Thâm Tụng hỏi: "Người mà ngươi thích là thê tử của ngươi đúng không? Rốt cuộc nàng đẹp bao nhiêu a? Thế nhưng ngay cả nữ nô ɭệ này còn kém hơn cả đầu ngón chân của thê tử ngươi?"

Ô Nhược nghĩ đến Hắc Tuyển Dực, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều: "Thê tử của ta đặc biệt đẹp."

"Đẹp hơn ngươi luôn hả?" Thâm Tụng hỏi xong thì rất muốn tát cho mình một cái.

Ô Nhược sắc mặt hơi biến, gật đầu: "Đúng vậy, đẹp hơn ta."

Thâm Tụng ngại hỏi tiếp, liền nói: "Nghe ngươi nói vậy, càng khiến ta tò mò hơn, sau này có rảnh thì giới thiệu với chúng ta đi, để chúng ta xem xem Do phu nhân đẹp bao nhiêu."

Ô Nhược thở dài: "Hắn còn bận hơn cả ta a, đợi qua năm nay sẽ giới thiệu với các ngươi."

"Được, quyết định rồi đấy."

Ô Nhược cười, hô lên: "Một vạn lượng."

Tuyển Hành nhướng mày: "Không phải ngươi nói là không mua sao?"

Ô Nhược chớp chớp mắt nhìn hắn: "Ta đang cố ý nâng giá giúp thị trường nô ɭệ."

Tuyển Hành: "..."

Thâm Tụng nói: "Do tam công tử, ta phát hiện ngươi rất hư nha."

Ô Nhược cười hỏi: "Vậy ngươi có hối hận khi kết giao với ta không?"

"Không, không, không, ta cực kỳ may mắn khi có thể kết bạn với ngươi, nếu không chúng ta đã bị ngươi hố chết rồi."

"Nói vậy còn nghe được, ngươi cũng đừng gọi ta là Do tam công tử nữa, gọi ta là Phán Dương như Tuyển Hành đi."

"Được."

Cuối cùng, nữ nô ɭệ bị một người chi một vạn ba ngàn lượng mua mất, sau đó trên đài lại lôi ra vài nữ nô ɭệ mỹ lệ lên bán đấu giá, Ô Nhược nhàm chán gọi vài tiếng.

Tới người thứ sáu, phòng nô ɭệ kéo một thiếu niên lên, đối phương rất thanh tú nhưng y phục lại rách tung tóe, trên người đều là vết máu ghê người.

Ô Nhược nhìn rõ diện mạo người kia, bỗng nheo mắt lại, thiếu niên nô ɭệ trên đài chính là Ô Bách đã một năm không gặp, sau khi hắn rời khỏi Ô gia Hoàng Đô Thành thì không còn gặp hắn nữa, khi Ô gia bị tru di cửu tộc, người của quan phủ cũng không tìm thấy hắn đâu.

Tuyển Hành thấy sắc mặt Ô Nhược thay đổi, đạm thanh hỏi: "Muốn nô ɭệ này?"

Ô Nhược nói: "Ừm, thoạt nhìn không tồi."

Tuyển Hành: "..."

Thâm Tụng: "..."

Quả nhiên thích nam nhân.

Người bán đấu giá gõ kẽng để mọi người im lặng: "Các vị có thể thấy, thiếu niên này dung mạo thanh tú, hơn nữa tuổi còn trẻ đã thăng tới ngũ giai, quan trọng nhất là hắn không phải người Tử Linh quốc, nên các vị không những có thể giấu hắn trong nhà để chà đạp đùa bỡn, mà còn có thể chiếm thân thể hắn làm của riêng, chỉ cần lấy được hắn, ngươi có thể đi dưới ánh nắng bao lâu tùy thích, giá quy định là 30 vạn lượng, mỗi lần kêu giá không được thấp hơn 1 vạn, bây giờ các vị có thể kêu giá."

Ngay sau đó có người hô: "35 vạn lượng."

"40 vạn lượng."

"45 vạn lượng."

"47 vạn lượng."

Giá càng kêu càng cao, đến 80 vạn lượng thì ít người kêu lại.

Ô Bách bị nhốt trong lồng giam, chân tay bị xích sắt trói lại, miệng bị người dùng phép bịt kín, chỉ có thể điên cuồng kêu ô ô, đáng tiếc tiếng kêu của hắn bị tiếng đấu giá lấp đi.

"88 vạn lượng."

Người bán đấu giá hỏi: "88 vạn lượng, còn ai kêu giá cao hơn nữa không?"

Hắn thấy không có ai lên tiếng liền nói: "88 vạn lượng lần thứ nhất."

Nói xong thì nhìn toàn trường, vẫn không có ai lên tiếng, lại hô tiếp: "88 vạn lượng lần thứ hai."

Ô Nhược nâng mí mắt: "100 vạn lượng..."

Người bán đấu giá kích động nói: "Có người ra giá 100 vạn lượng, có ai ra giá cao hơn 100 vạn lượng không?"

Thâm Tụng cau mày: "Phán Dương, ngươi đang đùa giỡn hay thật sự muốn mua thiếu niên đó vậy? Nếu là đùa giỡn thì lát nữa đừng kêu giá nữa, có rất ít người chịu chi 100 vạn lượng để mua một thuật sư ngũ giai."

Ô Nhược không nói gì.

Cậu cũng không xác định rốt cuộc cậu có muốn mua Ô Bách hay không.

"100 vạn lượng lần thứ nhất." Người bán đấu giá hô lên, thấy không có ai ra giá thì kêu tiếp: "100 vạn lượng lần thứ hai..."

"110 vạn lượng." Đột nhiên Trọng Dung kêu giá.

Ô Nhược và đám Tuyển Hành đồng loạt nhìn Trọng Dung.

Thâm Tụng kinh ngạc nhìn Trọng Dung: "Trọng Dung, ngươi cũng muốn mua nô ɭệ kia?"

Trọng Dung thờ ơ uống ngụm trà: "Ta học theo Do tam công tử, kêu chơi thôi."

Ô Nhược: "..."

Người trên đài bán đấu giá kêu lên: "110 vạn lượng, có ai ra giá cao hơn không?"

Ô Nhược do dự.

Tuyển Hành nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược thấy người bán đấu giá nói 110 vạn lượng lần thứ hai thì bất giác kêu: "120 vạn lượng."

Trọng Dung chậm rãi kêu: "130 vạn lượng."

"Các ngươi..." Thâm Tụng không biết nói gì, nhìn bọn họ, đây là người một nhà cạnh tranh kêu giá sao.

Ô Nhược nhìn Trọng Dung.

Cậu cảm thấy Trọng Dung đang cố ý nhắm vào cậu, nhưng hai người chưa từng gặp nhau, cậu chọc phải Trọng Dung khi nào?

"Ngươi lấy đi." Ô Nhược cũng không phải muốn mua Ô Bách cho bằng được, hơn nữa nói không chừng Ô Bách sẽ sống tốt hơn nếu theo Trọng Dung, nên cậu chọn từ bỏ.

Trọng Dung gật đầu.

Ô Nhược cho rằng cậu chọn từ bỏ thì sẽ không có người cạnh tranh với Trọng Dung, ai ngờ lúc người bán đấu giá hô "130 vạn lượng lần thứ hai".

Có người kêu lên: "140 vạn lượng."

Thâm Tụng nói: "140 vạn lượng đã vượt qua số lượng mua thuật sư ngũ cấp, không đáng để cạnh tranh tiếp."

Trọng Dung không để ý tới hắn, lại hô lên lần nữa: "150 vạn lượng."

Ô Nhược kỳ quái liếc Trọng Dung một cái, nếu người này thật sự nhằm vào cậu thì đã chọn từ bỏ, không cần phải đi cạnh tranh tiếp, chẳng lẽ cậu nghĩ sai rồi sao?

Lại có người hô: "160 vạn lượng."

Tuyển Hành đạm thanh nói: "Chỉ là một nam nô ɭệ, tốn 80 vạn lượng là có thể mua được một người, hà tất phải lãng phí bạc."

Trọng Dung cười híp mắt: "Nghe lời ngươi, không cạnh tranh nữa."

"..." Ô Nhược hết nhìn Trọng Dung lại quay sang Tuyển Hành, chẳng lẽ Trọng Dung đối với Tuyển Hành...

Thâm Tụng buồn bực nói: "Trọng Dung, ta phát hiện ngươi rất nghe chủ tử."

Trọng Dung đạm thanh nói: "Bởi vì hắn là chủ tử của ta, không nghe hắn thì nghe ai?"

"Cũng đúng." Thâm Tụng không cảm thấy lời của hắn có vấn đề, bởi vì ngày thường hắn cũng đều nghe lệnh rồi mới đi làm.

Ô Nhược: "..."

Hình như cậu lại hiểu lầm Trọng Dung.

Cuối cùng Ô Bách được người mua với giá 160 vạn lượng bạc.

Ô Nhược đứng lên, đeo mặt nạ: "Ta đi nhà xí."

"Ta cũng đi." Tuyển Hành cũng đứng lên theo.

Ô Nhược: "..."

Thật ra là cậu muốn gặp phu quân, thuận tiện hỏi xem có phải y mua Ô Bách hay không.

Trọng Dung đặt chén trà xuống: "Ta cũng đi."

Thâm Tụng hết lời: "Các ngươi đi nhà xí cũng phải đi theo đoàn sao?"

Ô Nhược thuận miệng hỏi: "Ngươi có đi không?"

"Đi, đương nhiên đi, không thì ở đây một mình làm gì." Thâm Tụng đứng dậy đeo mặt nạ lên.

Ô Nhược thầm thở dài, xem ra cậu không thể đi tìm phu quân yêu dấu nhà mình rồi.

Cậu ra khỏi phòng, hỏi: "Nhà xí ở đâu?"

"Ta dẫn ngươi đi." Tuyển Hành đi xuống dưới trước, sau đó dẫn mấy người Ô Nhược đi quẹo bảy tám lần, đến chỗ ít người.

Thâm Tụng nghi hoặc: "Chủ tử, nhà xí hướng này sao? Ngài có nhầm hay không?"

"Không sai." Tuyển Hành dẫn bọn họ né người phụ trách thị trường nô ɭệ, tiếp tục đi lên phía trước.

Ô Nhược xấu hổ, sao đi nhà xí mà lại lén lút dữ vậy?

Chẳng lẽ thị trường nô ɭệ không cho phép người ngoài dùng nhà xí?

Thâm Tụng bị hành vi của Tuyển Hành làm sợ, không khỏi nói nhỏ hơn: "Chủ tử, ngài xác định chúng ta đang đi nhà xí sao?"

Tuyển Hành nhắc nhở hắn: "Lát nữa đừng kêu ta là chủ tử."

"Vậy gọi là gì?"

"Cầm thú."

Ô Nhược: "..."

Trọng Dung: "..."

Thâm Tụng trừng Ô Nhược: "Ngươi tẩy não người ta a, cầm thú nhà ta bị ngươi hại thảm rồi, tiện nhân."

Ô Nhược trợn trắng mắt, liên quan gì đến cậu.

"Ở đó." Tuyển Hành bỗng dừng lại, dẫn người trốn vào một góc, chỉ cánh cửa phía trước.

Thâm Tụng nhìn qua: "Đó là nhà xí hả? Đâu có giống a? Nhà xí làm gì có nhiều thủ vệ như vậy?"

Ô Nhược cũng tò mò, nhà xí không phải nơi quan trọng, cần người trông coi làm gì? Chủ tử thị trường nô ɭệ sợ bị người khác trộm cớt hả?

Tuyển Hành quay đầu nói với Ô Nhược: "Thật ra ngươi cũng không định đi nhà xí đúng không?"

Ô Nhược: "..."

Vậy mà cũng bị Tuyển Hành nhìn ra, thế hắn cũng biết cậu muốn đi tìm Hắc Tuyển Dực sao?

Thâm Tụng kinh ngạc: "Không phải đi nhà xí mà nói đi nhà xí làm gì?"

Tuyển Hành tiếp tục nói với Ô Nhược: "Ta biết ngươi muốn thừa dịp đi nhà xí cứu thiếu niên hồi nãy."

Ô Nhược: "..."

Sau khi xác nhận Hắc Tuyển Dực không mua Ô Bách, có khả năng cậu sẽ làm vậy thật.

"Ách, được rồi, bị ngươi đoán trúng rồi."

°°°°°°°°°°

Đăng: 20/5/2022

Trước/129Sau

Theo Dõi Bình Luận