Saved Font

Trước/66Sau

Phố Hạnh Vũ

Chương 48

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mạc Tiểu Vũ đang ôm hôn Đoàn Hủ Nghiên, bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ xấu hổ.

Hai người theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy Hứa Chử đang đứng trên bậc thang, có chút không được tự nhiên gãi gãi lông mày, "Tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, nhưng người ra vào nơi này rất nhiều..."

Đoàn Hủ Nghiên mím môi cười cười ,"Học trưởng, thật ngại quá, lần sau tôi chú ý. "

"Kỳ thật cũng không có gì, tình cảm của hai người tốt lắm, nhưng mà tôi đề nghị vẫn nên vào xe hôn thì sẽ tốt hơn." Hứa Chử nói xong vẫy vẫy tay với Mạc Tiểu Vũ, "Tiểu Vũ, ngày mai gặp. "

Mạc Tiểu Vũ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng vẫy vẫy tay với Hứa Chử, "Thầy Hứa, ngày mai gặp. "

Chờ Hứa Chử rời đi, Đoàn Hủ Nghiên nói với Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, chúng ta cũng đi thôi. "

Mạc Tiểu Vũ ừm một tiếng, đưa ba lô cho Đoàn Hủ Nghiên, đầu tiên là ôm lấy hoa trên ghế lái phụ, sau đó mới ngồi vào trong xe.

Đoàn Hủ Nghiên bỏ balo của Mạc Tiểu Vũ vào ghế sau, vòng qua đầu xe đi đến bên kia mở cửa lên xe, quay đầu xe rời khỏi đại học A.

Mạc Tiểu Vũ nhận được hoa rất vui, vừa ngửi mùi hoa trong ngực vừa nhịn không được cười ngây ngô, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Đoàn Hủ Nghiên đang lái xe, ánh mắt nhìn rất sâu, còn giống như con ong nhìn thấy mật ngọt.

Đoàn Hủ Nghiên bị ánh mắt nhiệt liệt này nhìn chằm chằm liền muốn cười, "Ngày đầu tiên đi làm Tiểu Vũ có thấy vui không? "

"Vui, Thầy Hứa khen Tiểu Vũ." Mạc Tiểu Vũ vừa nói vừa cúi đầu ngượng ngùng cười.

Đoàn Hủ Nghiên hỏi: "Thầy Hứa có phải khen Tiểu Vũ thông minh không? "

Mạc Tiểu Vũ nghe thấy lời này có chút kinh ngạc quay mặt lại, không ngờ Đoàn Hủ Nghiên lại nói đúng.

Đoàn Hủ Nghiên cười cười, "Em biết vì sao Hủ Nghiên lại biết không? "

Mạc Tiểu Vũ tò mò hỏi: "Tại sao? "

Đoàn Hủ Nghiên: "Bởi vì Thầy Hứa khen Tiểu Vũ với Hủ Nghiên, nói Tiểu Vũ rất thông minh, cậu ấy vừa dạy Tiểu Vũ liền biết. "

Mạc Tiểu Vũ cười càng tươi, còn đặc biệt cùng Đoàn Hủ Nghiên nhấn mạnh, "Tiểu Vũ học rất nhanh! "

Đoàn Hủ Nghiên đồng ý gật gật đầu, "Đúng vậy, Tiểu Vũ của tôi thật thông minh, học rất nhanh còn rất mạnh mẽ, là người mạnh mẽ dũng cảm nhất mà tôi từng gặp. "

Mạc Tiểu Vũ thích nhất là nghe Đoàn Hủ Nghiên khen cậu, chỉ cần Đoàn Hủ Nghiên khen thì tâm trạng của cậu sẽ đẹp như cầu vồng, hai má sẽ trở nên hồng hồng, lỗ tai cũng sẽ ửng đỏ.

Đoàn Hủ Nghiên lái xe vào gara biệt thự, vừa tháo dây an toàn ra, bỗng nhiên cảm giác bên cạnh có thứ gì đó dán tới, theo bản năng quay đầu lại thì thấy Mạc Tiểu Vũ lại gần hôn hắn.

Trong lòng Mạc Tiểu Vũ còn ôm hoa, bọn họ cách nhau một bó hoa hôn nhau, cậu hôn Đoàn Hủ Nghiên không có kỹ năng gì cả, sẽ giống như mèo con liếm nước.

Cậu hôn một hồi mới phát hiện Đoàn Hủ Nghiên không có động tĩnh gì, có chút nghi hoặc, hơi lui ra sau, khó hiểu nhìn Đoàn Hủ Nghiên.

Bởi vì bình thường nếu cậu chủ động hôn Đoàn Hủ Nghiên, rất nhanh Đoàn Hủ Nghiên sẽ hôn lại cậu, làm thân thể cậu chỗ nào cũng mềm nhũn, nhưng cậu hôn Đoàn Hủ Nghiên một hồi lâu, Đoàn Hủ Nghiên lại không có phản ứng gì, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Hủ Nghiên?"

Đáy mắt Đoàn Hủ Nghiên xẹt qua một tia xấu hổ... Chính hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng trước kia đã có rất nhiều hành động thân mật với cậu, nhưng vừa rồi Mạc Tiểu Vũ chỉ tới hôn hắn, giữa hai người thậm chí còn cách một bó hoa, nhưng Đoàn Hủ Nghiên lại có phản ứng.

Hắn không biết phải nói cho Mạc Tiểu Vũ như thế nào, hắn không đáp lại nụ hôn của cậu, hắn không phải là không muốn đáp lại, mà là bởi vì hắn lo lắng nếu hắn đáp lại, Mạc Tiểu Vũ liệu có hiểu được hắn xảy ra chuyện gì không?

"Tiểu Vũ..."

"Hủ Nghiên không hôn Tiểu Vũ sao?" Mạc Tiểu Vũ ủy khuất nhíu mày, không đợi Đoàn Hủ Nghiên nói chuyện, "Hủ Nghiên không muốn hôn Tiểu Vũ sao? Tại sao? Hủ Nghiên không thích Tiểu Vũ sao? "

Mạc Tiểu Vũ là một người rất mẫn cảm, cậu đối với cảm xúc và thái độ của người khác rất mẫn cảm, nhất là khi người này là Đoàn Hủ Nghiên.

Cậu không rõ vì sao Đoạn Hủ Nghiên vừa rồi còn đang khen cậu mà giờ lại không hôn cậu, thậm chí giống như là đàn trốn tránh cậu.

Đoàn Hủ Nghiên bị Mạc Tiểu Vũ hỏi đến có chút luống cuống tay chân, "Tiểu Vũ, Hủ Nghiên không phải là không muốn hôn, Hủ Nghiên chỉ là, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Mạc Tiểu Vũ nhìn vào mắt hắn, với sự ủy khuất gần như tràn ra ngoài.

Đoàn Hủ Nghiên không chịu được khi nhìn Mạc Tiểu Vũ ủy khuất, hắn đầu hàng Mặc Tiểu Vũ chỉ là vấn đề thời gian, hắn căn bản không thể kiên trì quá lâu.

Hắn khẽ thở dài một hơi, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của Mạc Tiểu Vũ, thanh âm rất thấp nói, "Tiểu Vũ muốn biết vì sao ư? "

Mạc Tiểu Vũ mím môi gật đầu: "Ừm..."

Đoàn Hủ Nghiên liền đem hoa trong lòng Mạc Tiểu Vũ đặt ở ghế sau xe, dưới ánh mắt nghi hoặc không hiểu của Mạc Tiểu Vũ hắn ấn ghế phụ lái xuống.

Mạc Tiểu Vũ cảm giác cái ghế dưới thân đang động đậy, quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn lưng ghế chậm rãi đặt về phía sau, "Hủ Nghiên, Hủ Nghiên, ghế dựa đang động đậy nè..."

Đoàn Hủ Nghiên nhìn chằm chằm cậu, ừ một tiếng, sau khi lưng ghế hoàn toàn hạ xuống, bỗng nhiên hắn nâng tay trái lên nhẹ nhàng nắm lấy hai má Mạc Tiểu Vũ, tiến lên dùng sức hôn lên môi Mạc Tiểu Vũ.

"Ưm..." Mạc Tiểu Vũ bất ngờ bị hôn không kịp đề phòng, cổ họng phát ra một chút âm thanh rên rỉ mềm mại, sau đó liền bị Đoàn Hủ Nghiên đè ở dưới thân, mặc cho Đoàn Hủ Nghiên hôn môi.

Đoàn Hủ Nghiên cẩn thận không để cho mình thật sự đè lên người Mạc Tiểu Vũ, đầu lưỡi ấm áp quấn lấy lưỡi mềm mại của Mạc Tiểu Vũ, một tay nắm lấy cằm Mạc Tiểu Vũ, một tay nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai cậu.

Mạc Tiểu Vũ bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, khóe miệng không kìm được chảy xuống một chút nước bọt, còn chưa chảy đến cằm đã bị Đoàn Hủ Nghiên liếm đi.

Nụ hôn dài này vừa khiêu khích lại vừa tình cảm, Mạc Tiểu Vũ bị hôn đến bụng dưới có chút ngứa ngấy, hai chân bắt đầu khó chịu cọ xát vào nhau, cậu cảm thấy rất thoải mái nhưng cũng có chút khó chịu, khó chịu nhưng cậu lại không nói ra được, bởi vì môi lưỡi đều bị hắn hôn, cậu cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể ôm cổ Đoàn Hủ Nghiên hừ hừ rên rỉ.

Ánh mắt Đoàn Hủ Nghiên nhìn cậu, dừng nụ hôn kéo ra một sợi chỉ bạc, khẽ nhướng mày, hơi hơi ngẩng mặt lên.

Môi hắn vừa mới tách khỏi môi Mạc Tiểu Vũ, Mạc Tiểu Vũ lập tức không vui mà nhíu mày, "Ưm! "

Cậu ôm cánh tay Đoàn Hủ Nghiên dùng sức kéo Đoàn Hủ Nghiên trở lại, môi lưỡi đuổi theo môi lưỡi của Đoàn Hủ Nghiên, thanh âm vừa mềm vừa ngọt nói, "Hôn Tiểu Vũ, hôn Tiểu Vũ. Hủ Nghiên... Hôn Tiểu Vũ. "

Mạc Tiểu Vũ dính người giống như một khối kẹo đường cứ dính lấy hắn.

Đoàn Hủ Nghiên vừa hôn cậu vừa hỏi: "Tiểu Vũ, có chỗ nào trở nên kỳ lạ không? "

"Có..."

"Ở đâu? Nói cho Hủ Nghiên biết. "

Mạc Tiểu Vũ bận hôn, không có thời gian nói chuyện, cậu bắt lấy cổ tay Đoàn Hủ Nghiên đưa xuống thân dưới của mình dò xét.

Đoàn Hủ Nghiên cách hai lớp quần sờ sờ cậu, Mạc Tiểu Vũ cũng không biết là thoải mái hay là khó chịu, cậu thở hổn hển, thắt lưng cũng không tự chủ được mà nhút nhích, tiếng rên rỉ càng ngày càng mơ hồ, cậu vùi mình vào trong ngực của Đoàn Hủ Nghiên, hô hấp cũng dần dần trở nên nóng bỏng.

Đoàn Hủ Nghiên chậm rãi ngẩng đầu, hôn lên má và chóp mũi của Mạc Tiểu Vũ, thanh âm khàn khàn, "Tiểu Vũ không thoải mái sao? Bởi vì có quần nên Hủ Nghiên không sờ tới được. "

Mạc Tiểu Vũ có chút ủy khuất nhìn Đoàn Hủ Nghiên, môi bị hôn đến sưng đỏ nói, "Ừm..."

"Vậy Hủ Nghiên cởi quần của em ra được không?"

Mạc Tiểu Vũ gật gật đầu, "Được. "

Cậu vừa nói xong, Đoàn Hủ Nghiên liền kéo khóa quần xuống, ngón tay len lỏi vào bên trong.

Mạc Tiểu Vũ đã sắp tới hạn, Đoàn Hủ Nghiên vừa hôn vừa sờ cậu, cậu làm sao chịu được loại kích thích này, không bao lâu sau thân thể cậu chợt căng thẳng, cả người run rẩy, thân thể cảm nhận được sung sướng cực đại, trong lòng Mạc Tiểu Vũ mới muộn màng nhận ra điều gì đó.

Đoàn Hủ Nghiên cũng muốn thoải mái giống như vậy.

Trước/66Sau

Theo Dõi Bình Luận